Thực sự hôm nay Tô Mẫn có làm mấy món ăn mới, chờ tất cả mọi người ngồi xuống, Tô Mẫn cười nói, “Anh Trì, anh nếm thử xem tay nghề của tôi như thế nào, hôm nay tôi đột nhiên rất có hứng thú, cho nên làm thêm vài món ăn nữa, đúng lúc hai người giúp tôi thử món ăn này một chút, xem sau này liệu tôi có mở quán ăn được không, tay nghề của tôi như này thì có thể mở được không?”
Trì Cảnh ngẩng đầu nhìn Tô Mẫn, “Cô muốn mở quán cơm sao?”
Tô Mẫn có chút ngượng ngùng, “Tôi chỉ có ý tưởng như thế thôi, gần đây tôi có học làm một số loại bánh ngọt kiểu Tây và học nấu một số món ăn Trung Quốc ở trên mạng, không biết có được không, trước cứ tính toán như thế đã.”
Trì Cảnh sau đó quay đầu liếc nhìn Tô Lương.
Tô Lương gật đầu, “Trước mắt chúng tôi có ý tưởng như vậy, cũng đã đi thăm thú mặt tiền cửa hàng rồi, nhưng kế hoạch cụ thể như nào thì chưa có, chờ chị gái tôi học xong rồi nói tiếp.”
Trì Cảnh dừng một chút mới nói: “Chỉ cần có ý tưởng là được.”
Sau đó anh cầm đũa lên, nếm thử một số món ăn do Tô Mẫn làm.
Trì Cảnh đã từng đến nhiều nhà hàng cao cấp, thưởng thức qua rất nhiều món ăn của nhiều đầu bếp nổi tiếng.
Loại đồ ăn thường ngày nếu Tô Mẫn làm thì còn có thể, không có gì nổi bật, những cũng không phải là không ngon.
Sau đó anh đưa ra một câu nhận xét rất đúng trọng tâm, “Hương vị món ăn thì ổn, có thể chấp nhận được, nhưng không có gì đặc biệt lắm.”
Tô Mẫn cũng không bị đả kích vì câu nói đó, còn gật đầu một cái, “Tôi xem hướng dẫn trên mạng, rất nhiều người còn nói cần phải có cả gia vị riêng, rất nhiều tiệm cơm đều có gia vị đặc chế của riêng mình, tôi đang suy nghĩ đến chuyện này, đến lúc đó sẽ tự mình nghiên cứu thêm.”
Tô Lương cũng cắn hai miếng, đối với đồ ăn cô cũng không kén chọn, cảm thấy như vầy cũng được rồi, “Không cần nóng nảy, cứ từ từ mà làm.”
Tô Mẫn ừ một tiếng, sau đó chuyển chủ đề nói chuyện sang Tô Lương cùng Trì Cảnh.
Cô khá tế nhị, nói là trước đó đã gọi điện thoại cho Tô Lương để cô về nhà, nhưng chờ hồi lâu mà không thấy có động tĩnh gì, cô còn tưởng rằng là đã xảy ra chuyện gì đó rồi, trong lòng khá lo lắng, không ngờ là Tô Lương và Trì Cảnh lại gặp nhau.
Cô vừa nói như vậy, Tô Lương và Trì Cảnh liền nhớ tới chuyện vừa xảy ra lúc nãy.
Hai người họ không hẹn mà đồng thời nhìn nhau.
Tô Lương liền nhìn sang chỗ khác, nghe thấy Trì Cảnh nói, “Cô gái đó hình như tên là Tống Manh, tôi đã gặp cô ấy một lần trong buổi coi mắt, không ngờ tới là cô ấy lại tìm đến công ty, hôm nay may nhờ có cô, nếu không tôi còn không biết phải giải quyết vấn đề này như thế nào, mới có thể để cho tất cả mọi người không mất thể diện.”
Tô Lương chưa kịp lên tiếng, Tô Mẫn ở bên cạnh hai mắt đã trợn tròn, “Anh Trì phải đi xem mắt sao?”
Trì Cảnh liếc nhìn Tô Mẫn, cười nói, “Đúng vậy, không nghĩ tới chuyện đó sao?”
Tô Mẫn gật đầu, nghiêm túc đáp: “Không nghĩ tới một người có điều kiện tốt như anh Trì, lại phải đi coi mắt.”
Cô cố ý nói: “Tôi còn tưởng rằng anh Trì đã có bạn gái rồi cơ.”
Trì Cảnh nhanh chóng nói, “Tôi chưa có, tôi chưa có, bởi vì chuyện bạn gái này, mà tôi với người nhà còn ồn ào không vui một trận.
Ánh mắt Tô Mẫn lại vô thức nhìn về phía người Tô Lương.
Tô Lương vội vàng dùng ánh mắt cảnh cáo cô, ý bảo chị cô đừng có nói bậy nói bạ.
Cô rất hiểu Tô Mẫn, ánh mắt Tô Mẫn lộ ra ý tứ gì, muốn thể hiện cái gì cô liền có thể hiểu được.
Tô Mẫn nín cười không lên tiếng.
Bữa cơm trưa hôm nay ba người ăn xong cảm thấy khá vui vẻ.
Cho dù tay nghề Tô Mẫn không đặc biệt xuất sắc, nhưng bữa cơm này cũng khá được.
Ăn cơm xong, Tô Mẫn bưng chén đĩa đi vào phòng bếp, sau đó rửa hoa quả rồi bưng ra ngoài.
Vẫn còn một chút thời gian, bọn họ cũng không lo lắng về giờ làm việc, vì vậy bọn họ liền ngồi xuống tán gẫu.
Thật ra thì chủ đề để nói chuyện cũng không nhiều, Trì Cảnh và Tô Lương nói một chút chuyện công việc.
Trì Cảnh rất bận rộn, bình thường lúc đi làm cũng không thể chú ý nhiều đến Tô Lương.
.
Ngôn Tình Nữ Phụ
Anh sợ cái tính cách đóng khung của cô, cô có hơi hướng nội, nên khi gặp phải vấn đề gì đó cô chỉ biết chết ngắc ở đó, không biết hỏi người khác.
Tô Lương cười nói, “Cũng không có, chị Uông đặc biệt quan tâm tới tôi, chị ấy rất sợ tôi gặp phải vấn đề khó khăn nhưng lại không chịu mở miệng, nên đều chủ động hỏi tôi.”
Trì Cảnh gật đầu một cái nói vậy thì tốt rồi, anh vừa mới dứt lời, thì điện thoại di động của Tô Mẫn liền vang lên.
Tô Mẫn cầm lấy điện thoại ngó một cái, sau đó đứng lên, “Hai người cứ nói chuyện đi, tôi ra đây nghe điện thoại một lúc.”
Sau khi cô đứng dậy đi sang phòng bên cạnh, Tô Lương và Trì Cảnh dựa vào sô pha nói chuyện phiếm về số liệu gần đây.
Cũng không có lời nói gì mập mờ, hai người đều nói chuyện công việc.
Hai người đều rất thoải mái, cho tới khi Tô Mẫn nghe điện thoại xong đi ra ngoài.
Tô Mẫn trên mặt nở nụ cười, nnói với Tô Lương, “Là anh Ôn gọi điện thoại tới, hỏi chúng ta có thời gian rảnh không, muốn hẹn chúng ta đi ăn cơm.”
Tô Lương sửng sốt, vốn dĩ cô còn tưởng rằng đó là cuộc gọi của A Húc.
Nhưng sau đó cô nghĩ đó là bữa tối riêng của học sinh đã đăng ký cho Tô Mẫn.
Tô Lương không để ý, “Chị muốn đi thì đi, em không sao, buổi tối trở về em cũng có thể tự mình giải quyết.”
Tô Mẫn cười tủm tỉm, “Anh Ôn không phải hẹn mình chị, anh ấy hẹn là cả hai chúng ta.”
Tô Lương chớp mắt, lại nghe Tô Mẫn nói: “Hơn nữa cũng không phải cả chúng ta và những người đó đi ăn chung với nhau, hình như anh ấy chỉ hẹn hai chúng ta thôi.”
Nói xong Tô Mẫn ngồi xuống đối diện Tô Lương, “Chị cảm thấy chủ yếu là anh ấy muốn hẹn em.”
Tô Mẫn biểu tình trên mặt giống như tên trộm, xem xét chính là mang theo một chút ý tứ khác.
Tô Lương nhíu mày, “Chị đừng có đùa nữa, em với anh ta đâu có quen biết gì đâu.”
Tô Mẫn vội vàng nghiêm túc nói: “Chị cũng đâu có nói đùa với em, chị nói thật đó, vừa rồi anh Ôn nói muốn mời hai chúng ta ăn cơm, anh ta còn cố tình hỏi thăm em, hỏi em kiêng kị thức ăn gì không, để anh ta chọn tiệm cơm.”
Trì Cảnh ở bên cạnh nhướn mày, quay đầu nhìn Tô Lương, giọng điệu mang theo ý cười, “Có người hẹn thì phải đi ngay đi, cô không nên dồn tất cả tâm sức cho công việc, cô còn trẻ thì nên để cuộc sống của mình diễn ra phong phú hơn một chút.”
Tô Lương vốn dĩ không muốn dính dáng quá nhiều đến người khác, con người cô rất ngại phiền toái, chỉ muôn có một cuộc sống an an ổn ổn qua ngày.
Nhưng bây giờ Trì Cảnh lại nói ra câu nói như thế này, cô cũng không biết xuất phát từ tâm lý gì, mà lời từ chối vốn dĩ đã xuất hiện trong đầu chớp mắt liền biến mất.
Cô nói, “Em không có kiêng kị món nào cả, cái gì cũng được.”
Sau đó, cô ấy nói thêm, “Bữa cơm này phải là chúng ta mời người ta mới đúng, lần trước đều là anh Ôn thanh toán hóa đơn.”
Cô nói câu này đồng nghĩa với việc cô nói ra chuyện đi ăn với Ôn Minh Khải lần trước.
Sau khi nói xong Tô Lương cảm thấy hối hận, nhưng nhìn Trì Cảnh, dường như không nghe thấy gì.
Chỉ là sau đó Tô Lương cũng phản ứng lại, Trì Cảnh có nghe thấy hay không thì có vấn đề gì đâu, cho dù thật sự cô cùng với Ôn Minh Khải có xảy ra chuyện gì, thì cũng không liên quan gì đến Trì Cảnh.
Tô Mẫn gật đầu, “Cũng được, vậy thì tí nữa chị sẽ gọi điện thoại cho anh Ôn để trả lời.”
Tô Mẫn đi gọi điện thoại nhưng vô ích, Tô Lương cùng Trì Cảnh cũng từ nhà cô đi ra, muốn quay trở lại công ty.
Sau khi lên xe, Trì Cảnh nói, “Nếu tìm bạn trai thì phải nhìn cho kĩ, phải tiếp xúc nhiều chứ đừng nhìn một chút, đừng quá xúc động.”
Tô Lương cười, “Anh Trì thấy tôi là kiểu người dễ xúc động sao?”
Trì Cảnh quay đầu nhìn cô, mím môi suy nghĩ, “Thật sự không phải, cô quá lý trí, cho nên tôi có chút hiếu kỳ, không hiểu trong tương lai cô sẽ tìm kiểu bạn trai như thế nào?”
Nói xong anh còn bổ sung một câu, “Hiện nay trên xã hội rất nhiều thanh niên nam nữ đều nói nghĩ thoáng không muốn tìm, cảm thấy một mình cũng tốt, nhưng cuộc sống khi đã trở về với bản chất vốn có, ai cũng không có cách nào để thoát khỏi sự nhàm chán của nó, nên chắc chắn họ vẫn sẽ đi tìm nửa kia của mình.”
Tô Lương biết những lời mà Trì Cảnh nói là đang nói đến cô.
Trước đó cô vẫn luôn cho rằng một người vẫn ổn, không muốn tìm kiếm nửa kia, Trì Cảnh chắc là đang thuyết phục cô.
Những gì Trì Cảnh nói đều đúng, cho dù Tô Lương có sáng suốt thật, thì cô cũng không có cách nào tự do phóng khoáng như này mãi được.
Cuối cùng chúng ta vẫn phải chọn một người để đi cùng mình trong suốt quãng đời còn lại.
Nếu không Tô Mẫn cũng sẽ không an tâm.
Cho dù cô không nghĩ cho mình, nhưng vẫn phải nghĩ tới Tô Mẫn..