Cả buổi này, Tô Lương rất bận.
Đợi sắp tan làm thì cô mới nhớ là mình có hẹn đi ăn với Ôn Minh Khải.
Vốn dĩ hôm nay cô muốn tăng ca, nhưng nghĩ đến bữa ăn chỉ có thể gạt bỏ ý định tăng ca mà thôi.
Tô Lương thu dọn tài liệu chưa xử lý trước.
Cô để sang một bên, chờ ngày mai tới lại rồi làm.
Cô vẫn còn đang ở đây dọn dẹp thì trợ lý thứ hai liền đẩy cửa đi vào.
Nhìn thấy bàn làm việc của cô gần như đã được sắp xếp ngăn nắp, trợ lý thứ hai mỉm cười và nói: “Tan làm rồi à.”
Tô Lương nói: “Đúng vậy, hôm nay em sẽ không tăng ca nữa.”
Trợ lý thứ hai cũng cảm thấy khá bất ngờ, “Hiếm lắm không thấy em không tăng ca đấy.
Thôi mà cứ về nghỉ ngơi cho tốt vào.
Đoạn thời gian trước em cũng bận lắm rồi, không được mệt lắm đấy.
Công việc là thứ không bao giờ mà làm hết được đâu.”
Tô Lương cười cười, và không nói gì nữa.
Trợ lý thứ hai đến đây cũng không đem theo bất cứ văn kiện nào.
Xem ra cô ấy qua đây không phải là đưa đồ rồi.
Chờ cô thu dọn xong, trợ lý thứ hai liền nói: “Hôm nay, quản lý nhỏ cũng không tăng ca, hai người có phải có hẹn với nhau hay không?”
Tô Lương ngạc nhiên một chút.
Cô đâu ngờ được trợ lý thứ hai sẽ đột nhiên hỏi câu hỏi như thế này chứ.
Cô suy nghĩ một hồi, sau đó bật cười, “Em đâu có hẹn với anh ấy đâu.
Chị Uông à chị đừng chọc em nữa.”
Cửa phòng làm việc bị đóng lại, trợ lý thứ hai cũng nói: “Chị đâu xem em là người ngoài đâu.
Tiểu Tô à, có một số chuyện em nên có tâm vào đấy.
Con người của quản lý nhỏ cũng không tồi, nhân phẩm rất tốt, tính cách cũng không kém.
Hơn nữa, năng lực của cậu ấy rất tốt nữa, sau em không nghĩ được đến điều đó chứ? “
Tô Lương nhếch miệng cười, không biết nên nói cái gì.
Trợ lý thứ hai thở dài, “Quan hệ của hai đứa tốt như vậy, bọn chị cũng nhìn ra mà.
Và đương nhiên cũng nhìn ra em không để tâm lắm đến chuyện này.
Em đang lo lắng chuyện gì vậy?”
Tô Lương không giải thích được chuyện của chính mình, chỉ có thể nói: “Em cũng không lo lắng chuyện gì.
Chỉ là chuyện của em và anh Trì không như mọi người nghĩ.
Mọi người đều hiểu nhầm chuyện này rồi đấy.”
Sau đó cô có vẻ hơi bất lực, “Mọi người cứ làm như vậy, nếu mà sau này anh Trì có bạn gái thì em sẽ khó xử lắm đấy.”
Trợ lý thứ hai có vẻ hơi tức giận, “Vậy chị mới nói, em hãy nhân lúc cậu ấy chưa có bạn gái, sao trong lòng em không tính toán gì vậy chứ?”
Vừa hay là đến thời gian tan làm, Tô Lương cầm túi của mình và chạy đến chỗ trợ lý thứ hai.
Cô khoác lấy cánh tay của chị ấy, “Được rồi, được rồi.
Chị đừng nói em nữa mà.
Đi thôi, chúng ta tan làm thôi.
“
Khi hai người rời khỏi văn phòng, thì tất nhiên những lời này sẽ không được tùy tiện nói nữa.
Họ đang đi về phía thang máy.
Vừa hay Trì Cảnh đi từ văn phòng ra.
Nhìn dáng vẻ chắc là vừa tan làm nên muốn đi đâu đó.
Nhìn thấy trợ lý thứ hai và Tô Lương, thì Trì Cảnh dừng lại và đợi họ.
Trợ lý thứ hai bật cười, “Hôm nay quản lý nhỏ tan làm như thế à.
Có phải là muốn đi hẹn hò phải không vậy?”
Trì Cảnh bật cười, “Sao vậy, chị muốn giới thiệu đối tượng cho tôi à?”
Trợ lý thứ hai cũng thuận theo lời của anh ấy: “Quản lý nhỏ thích kiểu người như thế nào vậy? Để tôi xem mình có quen không để tôi giới thiệu.
“
Trì Cảnh đăm chiêu nghĩ về nó, rồi nói: “Đương nhiên là phải đẹp rồi.”
Trợ lý thứ hai cũng diễn kịch theo anh ấy, suy nghĩ một chút cô liền quay đầu nhìn Tô Lương, “Lấy Tiêu Tô làm tiêu chuẩn đi.
Cậu muốn tìm người đẹp hơn Tiểu Tô hay là tìm một người có nhan sắc tương tương như vậy?”
Tô Lương không ngờ trợ lý thứ hai lại dám nói như vậy.
Cái gì cũng có thể mở miệng nói được.
Cô tỏ vẻ ngượng ngùng, lập tức trả lời: “Vậy thì chắc chắn phải tìm người đẹp hơn tôi rồi.
Với cái nhan sắc của tôi đâu có thể lọt vào mắt của anh Trì được chứ”.
Ánh mắt của Trì Cảnh rơi vào trên mặt Tô Lương, cũng không nói anh ấy đang rất nghiêm túc nhìn Tô Lương.
Ánh mắt của anh ta ở trên người Tô Lương trong khoảng thời gian ngắn, nhưng sắc mặt Tô Lương đột nhiên nóng lên.
Trì Cảnh không trả lời cuộc trò chuyện, và chủ đề gần như dừng lại ở đây.
Ba người cùng nhau đi thang máy xuống đó.
Trợ giúp thứ hai tự mình lái xe nên cô chạy xe đến cửa công ty rồi chào tạm biệt bọn họ.
Trì Cảnh biết Tô Lương có hẹn buổi tối, sau khi suy nghĩ xong anh liền nói: “Hay là để tôi tiễn cô một đoạn nhé?”
Tô Lương cười cười, “Hay là thôi ạ.
Tôi chỉ đi ăn một bữa thôi mà còn làm phiền anh tiễn đi.
Tôi thấy hơi ngại đấy.”
Lần này, Trì Cảnh cũng không kiên trì nữa và anh gật đầu, “Được thôi, vậy thì cô đi ta xi nhớ chú ý an toàn nhé.”
Hai người họ tạm biệt nhau ở cửa công ty.
Trì Cảnh lái xe rời đi, Tô Lương gọi xe để đi về nhà.
Tô Mẫn đợi cô ở nhà, Tô Lương bắt ta xi quay lại khu chung cư đón Tô Mẫn, sau đó bọn họ cũng nhau đi đến nhà hàng.
Ở bên kia, Trì Cảnh vốn định lái xe trở về chỗ ở.
Nhưng đi được nửa đường thì bà hai gọi điện thoại đến.
Trì Cảnh mới trả lời điện thoại, liền nghe thấy tiếng bà hai nói: “Thì ra là con có bạn gái à?”
Trì Cảnh có chút ngạc nhiên, “Mẹ đang nói cái gì vậy?”
Giọng điệu của bà hai có chút cáu kỉnh, “Tiểu Manh đã nói cho mẹ biết rồi.
Buổi trưa hôm nay có phải cô ấy có đi tìm con đúng không? Rõ ràng là bên cạnh con có bạn gái ở cùng mà con lại hỏi mẹ người con gái đó là ai? Có phải là cô gái làm trợ lý cho con hay không? “
Trì Cảnh cau mày không nói gì.
Anh không ngờ rằng Tống Manh lại đi mách lẻo lại cho bà hai những chuyện này.
Theo lý mà nói, không biết trưa hôm nay Tống Manh có nhìn ra là anh cố ý lấy Tô Lương ra để từ chối cô ta hay không.
Với tư cách là một người trưởng thành thì không cần việc gì cũng báo cáo như vậy.
Hai người họ chỉ mới gặp mặt thôi.
Được thì được, không được thì thôi.
Đâu có cần phải lòng vòng như vậy chứ.
Bà hai lại nói: “Nếu như con có bạn gái thì hãy đem về nhà cho mẹ xem.
Cho dù đó có là trợ lý của con đi chăng nữa thì mẹ cũng không phản đối.
Con cũng không cần giấu giấu giếm giếm như vậy.
Hay là con tức giận mẹ nên có bạn gái rồi nên cố ý không nói với mẹ.
“
Không ngờ trí tưởng tượng của bà ấy cũng khá phong phú.
Trì Cảnh chần chờ một hồi nói: “Nếu như con mà có bạn gái thì tự nhiên con sẽ nói cho mẹ.
Con liên quan đến cô Tống Manh đó thì con nói với mẹ, con không có chút hứng thú gì với cô ta cả.
Nếu như cô ấy còn đến tìm mẹ thì mẹ cứ nói trực tiếp với cô ta.
Nói sau này cô ta đừng qua đây tìm con nữa.
“
Bên chỗ bà hai cũng không trả lời liền.
Bà phải ngẫm lại những chuyện này đã.
Trì Cảnh cũng biết bà ấy đang suy nghĩ lại điều mà anh ấy mới nói.
Sau một lúc chờ đợi, bà hai mới trả lời: “Nếu như con có bạn gái thì con hãy nói với cô ta, để cô ta biết khó mà thôi.
Nhưng mà nếu con không có thì hãy suy nghĩ lại Tiểu Manh.
Mẹ thấy con người nó cũng không tồi đấy.
“
Trì Cảnh thật sự không muốn nghe bà ấy nói những cái này nữa.
Bây giờ, chỉ cần hai người họ nói chuyện thì chỉ nói đến những chuyện này.
Nếu mà bỏ cái chủ đề này thì hình như hai người họ không có cái gì để nói nữa.
Anh hít thở sâu hai hơi và cố gắng trấn tĩnh tâm trí.
“Những điều mà con muốn nói chỉ có nhiêu đây thôi.
Con đang lái xe, không nói nữa nhé.”
Nói xong những điều đó anh liền lập tức cúp điện thoại.
Anh tập trung lái xe về nhà và không nghĩ nhiều đến những thứ khác nữa.
Nếu như nói tiếp nữa thì Trì Cảnh sẽ cảm thấy tâm trạng của mình lại tiêu cực.
Hơn nữa, có lẽ bên chỗ bà hai cũng sẽ tức giận.
Bây giờ, hai người họ mà muốn bình tĩnh để nói vài câu cũng là chuyện vô cùng khó rồi.
Tính cách của hai người họ vốn đã không hợp rồi.
Một nóng một lạnh nên rất khó để giao tiếp.
Chính là vấn đề này đã kéo xa khoảng cách của hai mẹ con họ.
Nếu như không như vậy thì cũng không có quá nhiều vấn đề phát sinh ra như vậy rồi.
Cuối cùng Trì Cảnh cũng lái xe về nhà, về đến nhà cũng không có việc gì làm, anh liền lên giường nằm một hồi.
Anh cũng không đói cho lắm.
Hơn nữa, ăn một mình thì cũng chẳng ngon nghẻ gì cả.
Nên anh cũng không muốn ăn.
Ngồi chờ một hồi lâu, thì điện thoại cua Trì Cảnh liền vang lên.
Với cái tính bám dai như đỉa của bà hai thì anh còn tưởng là bà hai điện để nói tiếp chuyện hồi này.
Vậy nên anh ấy cũng không xem điện thoại của mình nữa.
Điện thoại đổ chuông một lần rồi dừng lại.
Sau năm phút trôi qua, nó lại đổ chuông lần thứ hai.
Trì Cảnh nhíu mày lại.
Anh lật người mình lại qua bên đó rồi lấy điện thoại qua.
Vừa nhìn và định nghe máy thì anh liền ngây người..