Tô Lương nghe thấy tiếng cười của Trì Cảnh, cô cố gắng làm như không nghe thấy gì.
Cô cũng không biết mình đang xấu hổ vì chuyện gì nữa, thật ra cô hoàn toàn có thể nói rõ ràng với Trì Cảnh.
Cô có thể nói với Trì Cảnh, lần này đến chăm sóc anh, là bởi vì trước kia Trì Cảnh đã giúp cô rất nhiều.
Cuộc sống của cô có thể tiến bộ vượt bậc như ngày hôm nay, cũng là nhờ vào sự giúp đỡ của anh cả.
Tô Lương là người biết tính toán, chỉ dựa vào năng lực của bản thân cô, đến cổng lớn của công ty nhà họ Trì cũng không vào được.
Cho nên bây giờ cô làm nhiều như vậy, cũng không được xem là đang nịnh nọt Trì Cảnh.
Chỉ có thể nói cô đang báo đáp sự giúp đỡ của Trì Cảnh dành cho cô.
Tô Lương đợi sau khi nêm nếm xong xuôi nguyên liệu rồi, sau đó buông xuống những việc đang làm trong tay.
Cô quay người đi về phía bên ngoài nhà bếp, “Qua kia ngồi đi, đợi cá hấp xong rồi rưới sốt lên.”
Trì Cảnh nắm chặt ly nước, quay người đi ra sofa ngồi xuống cùng Tô Lương.
Cũng không biết có phải là vì trong nhà có thêm người không, trong lòng anh thoái mái hơn rồi, cho dù vẫn chưa uống thuốc, các triệu chứng của anh đã dịu lại rất nhiều.
Tô Lương không có chủ đề gì để trò chuyện cả, chỉ đành nói những chuyện liên quan đến công việc.
Cô nói sáng nay xử lý một số hồ sơ, có một số yêu cầu đặc biệt chú ý, cô đã đánh dấu lên hồ sơ rồi, đặt trên bàn làm việc của Trì Cảnh, để ngày mai lúc anh đi làm cẩn thận xem lại một lần nữa.
Trì Cảnh ừ một tiếng, đưa ly nước trên tay lên nhấp vài ngụm uống sạch nước trong đó, sau đó đặt ly lên bàn trà.
Anh tiện thể hỏi Tô Lương về việc ăn cơm với Ôn Minh Khải ngày hôm qua, “Tôi thấy tin cô đăng trên trang cá nhân rồi, hôm qua đi chung với Ôn tiên sinh kia cảm thấy tốt chứ?”
Tô Lương gật gật đầu.
Cô và Ôn Minh Khải ăn một bữa cơm, có Tô Mẫn ở đó, cũng chỉ là sự tiếp xúc bình thường thôi, cũng không có vấn đề gì mà có tốt hay không tốt chứ.
Cô và Ôn Minh Khải không thân, cả bữa cơm nói với nhau cũng không hề nhiều, đa phần đều là Tô Mẫn nói chuyện với Ôn Minh Khải.
Trì Cảnh gật gật đầu, dường như cũng không biết nên nói gì tiếp nữa.
Cả hai người đều im lặng, bầu không khí liền trở nên có chút kỳ lạ rồi.
Trên tivi còn đang phát chương trình nhưng không ai biết đang diễn gì, nam nữ chính đang tình cảm nồng thắm ôm lấy nhau, nhìn có vẻ là sắp hôn nhau rồi.
Tô Lương càng ngại ngùng hơn, nhanh chóng lấy điều khiển tivi qua đổi một kênh khác.
Thêm vào cô và Trì Cảnh lại ở cùng nhau với nhau như vậy nữa, lại còn nhìn thấy cảnh tượng như vậy, làm cô sợ đến hoảng loạn.
Dường như Trì Cảnh cũng nhìn ra được Tô Lương mất tự nhiên hẳn, sau khi đổi kênh anh phì cười một tiếng.
Anh vừa cười, Tô Lương càng cảm thấy ngại hơn.
Chẳng qua cô gắng gượng, giả vờ như không có gì, quay đầu nhìn Trì Cảnh, “Cười gì vậy?”
Trì Cảnh nói, “Trước kia cô không như thế, bây giờ lại mất tự nhiên như vậy làm gì?”
Anh hỏi như vậy làm cho lòng Tô Lương nhẹ nhõm phần nào, có một số lời nói ra rồi lại tốt hơn so với việc im lặng như vậy.
Sau đó Tô Lương thở dài một hơi, “Quan trọng là tôi sợ anh hiểu lầm, tưởng là tôi đang ôm đùi anh, nên mới cố ý nịnh nọt.”
Trì Cảnh nhếch mày một cái, “Sao lại nghĩ như vậy được, chúng ta là bạn bè, giúp đỡ lẫn nhau là điều nên làm mà.”
Anh vừa dứt lời trong lòng Tô Lương cũng được xem như buông bỏ triệt để rồi.
Vốn dĩ cô cứ một mực cảm thấy mình là một người trợ đối xử quá tốt với Trì Cảnh, người thường đều sẽ cho rằng, hoặc là muốn quyến rũ người ta, hoặc là muốn nịnh nọt.
Bây giờ Trì Cảnh nói như vậy, cô cảm thấy dường như đã có một lý do thích hợp rồi.
Bọn họ là bạn bè, giúp đỡ nhau như vậy thật sự là điều nên làm.
Tô Lương hơ hơ một tiếng, “Được được được, anh nói như vậy thì trong lòng tôi cũng yên tâm rồi.”
Sau đó cả hai người đều cười, không nói thêm gì nữa, nhưng bầu không khí lại không ngượng ngùng như lúc nãy nữa.
Đợi cá hấp xong rồi, cháo trong nồi cũng nấu gần chín rồi.
Tô Lương bước đến phi dầu, rưới nước sốt lên bề mặt cá.
Vốn dĩ Trì Cảnh không có khẩu vị gì cả, gói mì ăn liền hôm qua anh ăn có chút không ổn, bây giờ cứ ợ hơi mãi, hơi trào ngược lên đều là mùi vị của gói mì hôm qua, làm cho anh rất buồn nôn.
Nhưng khi vừa ngửi được hương thơm các món ăn mà Tô Lương làm, những cơn buồn nôn kia lại biến mất một cách kỳ lạ.
Anh sờ sờ vào bụng mình, thật sự là hơi đói rồi.
Tô Lương múc cháo ra tô, Trì Cảnh giúp một tay đem cá ra bàn.
Tô Lương còn làm thêm một món ăn kèm, không nói những thứ khác, chỉ nhìn thôi đã khiến người ta thèm ăn rồi.
Hai người ngồi xuống, Tô Lương mở miệng nói, “Ăn ít lại đi, trưa nay anh không ăn gì rồi, ăn nhiều quá dạ dày sẽ khó chịu, còn dư thì để trong nồi hâm nóng, lúc đói thì lấy ra ăn.”
Trì Cảnh chưa bao giờ được người khác chăm sóc như vậy bao giờ.
Trước kia bà hai cũng quan tâm anh lắm, nhưng chưa bao giờ xem anh như trẻ con để dặn dò như vậy cả.
Anh gật đầu, “Được, tôi biết rồi.”
Anh cúi đầu ăn một miếng cháo, rất ấm, bên trong còn có thịt xay, rau củ nữa, mùi vị rất ngon.
Lúc ăn cơm hai người không nói gì nhiều, nhưng bầu không khí tốt hơn nhiều so với lúc nãy.
Trì Cảnh ăn hết hai chén cháo, gần nửa con cá, món ăn kèm ăn cũng không ít.
Tô Lương buông đũa xuống đi qua kia, rót một ly nước, sau đó lấy thuốc qua, “Ăn xong thì nghỉ một lát, sau đó uống thuốc rồi ngủ thêm một giấc, lúc thức dậy có lẽ sẽ khỏe lại.”
Trì Cảnh dựa người trên ghế nhìn theo Tô Lương, “Cô biết chăm sóc người khác như vậy, cuộc sống riêng có lẽ rất tốt.”
Tô Lương thu dọn bát đũa trên bàn ăn, khóe miệng nâng lên trả lời, “Cũng tạm được, tôi đều chú ý đến thân thể những lúc cảm thấy trong người không được khỏe.”
Có lẽ là vì không ai thương xót, nếu như bản thân còn không thương yêu chính mình, vậy những ngày tháng kia quá đáng thương rồi.
Trì Cảnh cảm khái lên tiếng, “Bạn trai tương lai của cô rất có phúc đấy.”
Tô Lương chỉ cười không lên tiếng, dọn chén đũa vào nhà bếp, lại vệ sinh bếp một lần nữa.
Lúc này thời gian cũng khá trễ rồi, Tô Lương làm xong mọi thứ cũng nên về rồi.
Trì Cảnh tiễn cô đến cửa thang máy, anh không nhịn được nói một câu cảm ơn với Tô Lương.
Tô Lương quay đầu nhìn anh, “Giữa chúng ta không cần nói cảm ơn.”
Nói quá nhiều lần, lại trở nên xa lạ.
Hơn nữa nếu nói về cần cảm ơn, cũng là cô nói cảm ơn Trì Cảnh.
Trì Cảnh không nhịn được, đưa tay đặt lên đỉnh đầu của Tô Lương vỗ nhẹ, “Được.”
Tô Lương bước vào thang máy, lúc cửa thang máy đóng lại, cô mới thở dài ra một hơi.
Thật ra có ung dung tự tại đến đâu, cũng vẫn sẽ có một chút khó chịu.
Từ trước đến nay cô chưa bao giờ tiếp xúc với một người đàn ông như vậy, cũng chưa bao giờ chăm sóc một người đàn ông như vậy.
Lúc xuống đến dưới, Tô Lương đi theo hướng tiểu khu, đi được một đoạn lại nhịn không được, quay đầu nhìn về phía nơi ở của Trì Cảnh một lát.
Thật ra cô vốn dĩ không nhìn ra được Trì Cảnh ở tầng nào, nhưng không ngờ Trì Cảnh lại đứng ở cửa sổ vẫy tay với cô.
Như vậy không muốn nhìn thấy cũng khó.
Tô Lương hơi buồn cười, cũng đưa tay vẫy vẫy lại với Trì Cảnh.
Sau đó cô quay người bước nhanh ra khỏi tiểu khu bắt xe về công ty.
Lúc về đến công ty cũng sắp đến thời gian đi làm.
Tô Lương vừa từ thang máy bước ra, vừa đúng lúc gặp ông hai, ông hainhìn qua cô một lượt, không biết tại sao, Tô Lương cứ cảm thấy dường như ông haichỉ dùng một ánh mắt là đã có thể nhìn thấu cô rồi.
Sau đó ông hainói, “Lúc trưa cô tự ra ngoài ăn cơm à?”
Tô Lương a một tiếng không giải thích.
“Đúng vậy.”
Ông hai cười, nhìn chằm chằm Tô Lương, không lên tiếng, nhưng dáng vẻ ấy lại khiến cho Tô Lương vô cùng chột dạ.
Ông hai dường như nhìn ra được cô đang nói dối.
Tô Lương nhanh chóng thu tầm nhìn về, quay người đi về hướng phòng làm việc, kết quả chưa đi được hai bước, ông hai lại lên tiếng, “Sức khỏe của A Cảnh có lẽ khỏe hơn nhiều rồi nhỉ.”.