Trì Cảnh đợi Tô Lương rời khỏi xong, lại đứng ở cửa sổ một hồi, sau đó về phòng đi ngủ.
Cũng hẳn là do ăn uống no đủ cộng thêm nguyên nhân uống thuốc, cơn buồn ngủ của anh thật sự liền ập tới.
Nằm trên giường không đầy một lát, anh ngủ thiếp đi, mà ngủ cũng rất sâu giấc.
Trì Cảnh không có nằm mơ, một giấc liền ngủ thẳng tới chạng vạng tối.
Đợi tỉnh lại mới phát hiện ra một thân đầy mồ hôi, áo ngủ dinh dính dán trên người.
Chẳng qua những triệu chứng bệnh trước đó cũng đã hết rồi.
Cảm giác buồn nôn cũng hết, cảm giác nhức đầu chóng mặt cũng hết
Sau đó anh đến phòng tắm tắm rửa một cái, đợi lúc trở ra, cả người tinh thần sảng khoái.
Quả nhiên a, vẫn là không thể chịu đựng, phải ăn uống thành thật no đủ, cộng thêm uống thuốc mới được
Trì Cảnh xem thời gian một cái, công ty bên kia cũng đã tan ca rồi, chỉ là không biết Tô Lương hôm nay có tăng ca hay không.
Anh chờ một lát, vẫn là gọi điện thoại sang cho Tô Lương.
Tô Lương bên kia lập tức nghe máy, mở miệng nói trước, “Anh Trì.”
Trì Cảnh ừ một tiếng, nghe ngóng động tĩnh bên kia, bên kia có vẻ hơi yên tĩnh, nghĩ rằng Tô Lương vẫn đang trong công ty.
Anh hỏi, “Hôm nay tăng ca sao?”
Tô Lương nói có, “Còn có chút việc, muốn xử lý xong mới về nhà.”
Sau đó cô lập tức hỏi, “Anh Trì cảm thấy ổn hơn chút nào chưa? Có còn khó chịu hay không?”
Trì Cảnh nói hết rồi, sau đó cười nói, “Cũng may có cô nấu cơm và mua thuốc, cô còn đang ở công ty sao? Tôi đi đón cô, buổi tối cùng nhau ăn cơm.”
Anh vốn dĩ muốn nói cảm ơn sự chăm sóc của Tô Lương buổi trưa hôm nay.
Nhưng mà lại nghĩ đến Tô Lương buổi trưa vừa nói với anh xong, giữa hai người bọn họ không cần nói cảm ơn, cho nên nửa sau câu lại bị anh nuốt trở về.
Chẳng qua anh không nói Tô Lương cũng có thể hiểu được.
Cô biết dựa vào tính cách của Trì Cảnh, không mời mình ăn một bữa, khẳng định trong lòng không yên.
Chuyện này nếu như đổi chỗ một chút, cô đứng ở lập trường của Trì Cảnh, cũng sẽ muốn mời đối phương ăn một bữa cơm, biểu thị sự cảm ơn một chút.
Cho nên cô không từ chối, trực tiếp đồng ý.
Hai người hẹn gặp mặt ở công ty, sau đó cũng liền cúp điện thoại.
Tô Lương bên này công việc còn có chút nhiều, vốn dĩ cô muốn bận thêm một chút, sau đó về nhà ăn cơm chiều.
Nhưng mà hiện tại cùng Trì Cảnh hẹn nhau ăn cơm, có một số việc cũng sẽ không thể làm trong hôm nay.
Tô Lương xử lý công việc trong tay một chút, sau đó thu dọn một chút đồ đạc đi xuống lầu chờ.
1 Trong lúc ở dưới lầu chờ Trì Cảnh, điện thoại trong túi Tô Lương vang lên.
Cô mới đầu tưởng là Tô Mẫn gọi điện thoại tới hỏi cô khi nào về nhà, lấy điện thoại ra vừa định nghe, kết quả thấy điện thoại hiển thị liền giật mình.
Hôm qua cùng Ôn Minh Khải ăn cơm, Ôn Minh Khải hỏi cô phương thức liên lạc.
Kiểu tình huống đó cô cũng không có cách nào từ chối, liền để lại số điện thoại của mình.
Không nghĩ tới Ôn Minh Khải nhanh như vậy liền gọi điện thoại tới.
Tô Lương vội nghe điện thoại, “Anh Ôn.” 1 Giọng nói của Ôn Minh Khải mang theo ý cười, “Có đang bận hay không? Ăn cơm tối chưa?”
Tô Lương do dự một chút mới nói, “Sắp ăn rồi, anh Ôn gọi điện thoại tới là có chuyện gì sao?”
Ôn Minh Khải cũng không có chuyện gì quan trọng, anh ta cười ha hả nói, “Tôi cũng là vừa làm xong, còn muốn hỏi cô có thời gian hay không cùng ăn bữa cơm tối.”
Tô Lương ồ một tiếng, sau đó giọng điệu có chút ái ngại, “Vậy thật không may rồi, tôi hôm nay có việc.”
Ôn Minh Khải không nói gì khác, giọng điệu cũng rất bình thản, “Không sao, cô có việc thì đi làm trước đi, chờ có thời gian chúng ta lại hẹn.”
Tô Lương nói được, sau đó cúp điện thoại.
Thật ra nói một câu thật lòng, cô cảm thấy mình cùng Ôn Minh Khải cũng không tính là bạn bè.
Không cần thiết hẹn riêng nhau ăn cơm.
Có thể quan hệ của anh ta và Tô Mẫn tốt hơn một chút, nhưng thật sự không có giao tình gì với mình.
Tính cách con người của Tô Lương vốn dĩ có chút lạnh lùng, cho dù là nể mặt Tô Mẫn, cô cũng không có xem Ôn Minh Khải như người một nhà.
Bảo cô nói mình có bạn bè gì, người duy nhất cô có thể gọi tên cũng chỉ có Trì Cảnh.
Bởi vì Trì Cảnh giúp đỡ cô rất nhiều, cô nợ Trì Cảnh ân tình.
Dựa theo công việc của cô mà nói, đồng nghiệp trong văn phòng, có người làm cùng cô mấy năm, hai người cũng không có giao tình gì.
Có thể thấy được tính tình của cô rốt cuộc lạnh lùng bao nhiêu.
Cho dù là hôm nay cô không có chuyện gì bận bịu, Ôn Minh Khải mời cô cũng sẽ không nhận lời, khẳng định sẽ tìm lý do gì đó từ chối.
Tô Lương buông điện thoại xuống không bao lâu, liền thấy xe Trì Cảnh lái tới.
Trong công ty đã không còn ai, Trì Cảnh hạ cửa sổ xe xuống, hơi hướng vào trong đại sảnh nhìn liền thấy cô.
Tô Lương bước ra ngoài, mang trên mặt ý cười, “Nhìn bộ dạng của anh hình như thật sự không có vấn đề gì nữa.”
Trì Cảnh gật đầu một cái, “Lên xe đi, có muốn ăn cái gì không?”
Tô Lương từ trước đến giờ không quan trọng chuyện ăn uống, không đặc biệt thích cái gì.
Lên xe thắt dây an toàn xong cô mở miệng, “Tùy tiện ăn một ít đồ ăn dưỡng sinh đi, anh vừa hết cảm, cố gắng đừng ăn đồ ăn quá nặng.”
Trì Cảnh không nói gì, lái xe đi.
Lúc ở trên đường Tô Lương kể một vài nội dung công việc chiều nay, ngoại trừ công việc cô cũng không có cái gì khác đễ nói.
Trì Cảnh lái xe rất nghiêm túc, cũng có nghe cô nói, đợi Tô Lương nói xong anh mới nói, “Ngày mai lúc tôi đi làm xem một chút, có chỗ nào không rõ tôi lại hỏi cô.”
Tô Lương ừ một tiếng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, vừa hay nhìn thấy một mặt tiền cửa hàng bỏ trống, không biết trước đó là làm cái gì, biển hiệu cũng đã tháo xuống rồi.
Cô chăm chú nhìn, sau đó nhịn không được hỏi Trì Cảnh, “Ở trung tâm thành phố bên này mở cửa hàng bánh ngọt, tiền thuê ước chừng cần bao nhiều anh Trì có biết không?
Cái này Trì Cảnh không biết, nhưng mà anh nhớ trước đó Cố Tư mở cửa hàng, mặc dù là sang cho bạn cô rồi, nhưng mà chi tiết trong đó chi tiết hẳn là cô tương đối nắm rõ.
Cho nên Trì Cảnh nói, “Tôi không rõ lắm, nhưng mà tôi có thể giúp cô hỏi một chút, tôi có quen một người, trước đó cô ấy ở trong nội thành mở một cửa hàng đồ ngọt, nghe nói việc làm ăn cũng không tệ lắm.”
Tô Lương nghe xong vội vã mở miệng nói, “Vậy làm phiền anh giúp tôi hỏi một chút, tôi bên này đi hỏi thăm tình hình trong ngành các nơi, xem cuối cùng đặt cửa hàng của chị tôi ở đâu thì hợp.”
Thật ra khẳng định là ở trung tâm thành phố việc làm ăn sẽ tốt một chút, nhưng tương đối mà nói bên này chi phí cũng quá cao.
Tô Lương cùng Tô Mẫn hai người bọn họ cộng lại cũng không bỏ ra nổi nhiều tiền như vậy, nhưng mà lại không có khả năng đợi hai ba năm lại mở tiệm cho Tô Mẫn, Tô Mẫn cũng chờ không được thời gian dài như vậy.
Trì Cảnh quay đầu nhìn Tô Lương một cái, Tô Lương còn quay đầu nhìn ra bên ngoài.
Chân mày của cô có chút nhíu lại, xem ra trong lòng không hề thả lỏng.
Tô Lương vì sao bực mình Trì Cảnh gần như có thể đoán được.
Đại đa người ta sống vội vàng hấp tấp, cũng chẳng qua chính là bởi vì mấy đồng bạc lẻ kia.
Trì Cảnh sau đó đem ánh mắt thu lại, không nói gì nữa.
Cuối cùng xe lái đến trước cửa một nhà hàng thì dừng lại, nhà hàng này chủ yếu bán đồ ăn dưỡng sinh.
Tô Lương đưa mắt nhìn, biển hiểu này, đồ trang trí này, vừa nhìn đã thấy tốn không ít tiền..