Trì Cảnh về đến nhà tổ, dừng xe ở chỗ để xe, vừa mới đẩy cửa đi xuống, liền nhìn thấy Cố Tư đang ôm con ở trong vườn hoa sưởi nắng.
Anh vừa vặn nhớ lại chuyện trước đó hứa nhận lời Tô Lương hỏi về việc mở cửa hàng, thế nên bước nhanh về phía Cố Tư.
Đứa nhóc không ngủ, nằm sấp trong lòng Cố Tư, mở mắt, tự mình nói ê ê a a.
Cố Tư vừa vỗ nhẹ thằng bé, vừa nói chuyện với nó, không biết hai người đang nói cái gì, nhưng bầu không khí rất hài hòa.
Trì Cảnh đi đến chào trước: “Tiểu Tư.”
Cố Tư vừa xoay người thì nhìn thấy anh, cũng không bởi vì ầm ĩ hung dữ trước đó của bà hai mà có khúc mắc gì với anh, ngược lại còn cười haha: “Anh về rồi à?”
Trì Cảnh “ừ” một tiếng, ánh mắt nhìn đứa bé trong lòng cô.
Đứa bé mở mắt to tròn trịa, ngũ quan tương đối giống với Trì Uyên.
Trong lòng anh hơi có một chút mềm mại, biểu cảm trên mặt cũng càng thêm ôn hòa: “Đúng lúc có một chuyện muốn hỏi cô.”
Cô Tư mở miệng: “Có gì thì anh hỏi đi.”
Trì Cảnh trực tiếp hỏi cô lúc trước cửa hàng cần chuẩn bị những thứ gì, còn có liên quan đến phương thức giao tiền thuê cửa hàng.
Cố Tư có chút ngạc nhiên: “Anh muốn mở cửa hàng sao?”
Trì Cảnh lắc đầu, đưa tay nhéo nhẹ mặt đứa nhóc: “Không phải tôi, là một người bạn của tôi, cũng giống như suy nghĩ lúc đầu của cô, muốn mở một cửa hàng bánh ngọt, nhưng cô ấy cái gì cũng không hiểu, vậy nên tôi hỏi giúp cô ấy.”
Khóe mắt lông mày của Cố Tư mang theo ý cười: “Đối phương là nữ sao?”
Trì Cảnh ngây người, sau đó cười, mơ hồ “à” một tiếng.
Cố Tư ôm đứa bé xoay người ngồi xuống ghế bên cạnh: “Thực sự lúc đó tôi cũng không hiểu biết quá nhiều, nhưng tôi không bị lừa, điểm này vẫn khá may mắn.”
Chẳng qua lúc đó cô dựa vào mình và Trì Uyên ly hôn tiền phân chia tương đối nhiều, thế nên cái gì cũng không sợ, trực tiếp mạnh mẽ lao vào.
Trì Cảnh ngồi xuống ghế bên cạnh Cố Tư: “Người bạn này của tôi khả năng tiền vốn không quá sung túc, vậy nên muốn tối đa hóa tỷ lệ chất lượng-giá cả, mà hơn nữa cô ấy không quá am hiểu, xem như là người ngoại ngành, nhưng lại muốn tự mình tìm một chút việc làm, bước đầu là dự tính làm như vậy, nên tôi muốn lấy kinh nghiệm từ cô, xem thử chi phí ban đầu khoảng bao nhiêu, cần phải chuẩn bị những thứ gì?”
Cố Tư nghĩ một chút rồi mới nói: “Không thì như vậy đi, nếu bạn của anh có thời gian, tôi dẫn cô ấy đến cửa hàng của Mạnh Sướng xem thư, có thể sẽ biết được cụ thể hơn.”
Nói như vậy thì càng tốt hơn, trạng thái Trì Cảnh rất nhẹ nhàng: “Được, vậy lúc nào mọi người có thời gian thì hẹn với chúng tôi, tôi hỏi người bạn kia của tôi, bảo cô ấy đến xem thử.”
Bọn họ mới nói đến đây, bên kia bà hai lo lắng không yên chạy đến, đoán chừng là nhìn thấy Cố Tư và Trì Cảnh ở đây nói chuyện khá tốt, nên có chút lo lắng.
Bà hai không đi vào vườn hoa, chỉ đứng ở bên cạnh vườn hoa nói với Trì Cảnh: “Đề đã về rồi sao lại không đi vào, cơm mẹ đều đã nấu xong hết rồi, chỉ đợi con thôi.”
Trì Cảnh và Cố Tư đều biết suy tính kia trong lòng bà hai, Cố Tư có chút bất lực, cô thật sự không muốn để ý đến bà hai.
Thế nên cô mở miệng nói với Trì Cảnh trước: “Anh đi ăn cơm trước đi, đến lúc đó chúng ta liên lạc qua điện thoại.”
Trì Uyên gật đầu, biểu cảm hơi băn khoăn: “Làm phiền cô rồi.”
Cố Tư cười haha: “Có gì phiền đâu mà phiền, khách sáo như vậy làm gì?”
Hai người chỉ nói như vậy, sau đó Trì Cảnh xoay người đi về phía nhà hai.
Đi ra khỏi vườn hoa, bà hai vội kéo tay anh: “Hai người các con vừa nói cái gì vậy?”
Trì Cảnh thật sự bất lực, một câu cũng không muốn nói.
Rõ ràng anh và Cố Tư cái gì cũng không có, bị bà hai làm giống như hai người các anh có gian tình.
Trì Cảnh không nói gì, bà hai cũng biết anh tức giận.
Bà cũng mím môi không nói gì, hai người cùng nhau đi về nhà hai, ông hai cũng đang ở nhà, có lẽ là được vợ gọi về.
Ông hai ngồi ở trên ghế sofa, nhìn thấy anh đi vào thì đứng dậy: “Cuối cùng đã về rồi, ba đói muốn chết rồi.”
Trì Cảnh cùng ông hai đi về phía phòng ăn, đồng thời cũng mở miệng nói: “Sao ba lại nhanh như vậy, lúc con đi ra cũng không nhìn thấy ba.”
Ông hai bật cười haha: “Nhìn thấy con, con cùng với Tiểu Tô cùng nhau đi xuống lầu vừa đi vừa nói chuyện, chẳng qua các con nói cái gì đó, cảm giác cũng khá vui vẻ.”
Ngữ khí ông hai rất bình thản, nhưng vẫn có thể khiến cho Trì Cảnh nghe ra được mang theo một số ý bát quái.
Những người này từng người một thật sự là quá đủ rồi, hễ là bên cạnh anh xuất hiện một người khác giới, bọn họ không phải như gặp kẻ thù lớn thì cũng là hóng hớt này nọ.
Trì Cảnh cũng không muốn giải thích rõ như vậy, anh chỉ là nói một câu không nói chuyện gì, rồi cũng bỏ qua.
Ba người cùng nhau ngồi ở bàn ăn, Trì Cảnh không có chủ đề gì có thể nói với bọn họ.
Đặc biệt là bà hai, bất kể nói cái gì bà cũng có thể nhắc đến việc tìm bạn gái kết hôn.
Về vấn đề này Trì Cảnh đã cảm thấy phiền, một câu cũng không muốn nói một câu cũng không muốn nghe.
Bà hai cũng là nhớ Trì Cảnh vừa mới tức giận, vậy nên lúc đầu ăn cơm không nói cái gì.
Như vậy chỉ có ông hai dành thời gian hỏi Trì Cảnh về chuyện công việc, mãi cho đến khi ăn cơm sắp xong bà hai mới mở miệng nói: “Hôm qua Tiểu Manh gọi điện thoại cho mẹ.”
Trì Cảnh giống như không nghe thấy, ăn vài miếng cơm, rồi đặt đũa xuống.
Bà hai thấy vậy, nhanh chóng nói ra những lời còn lại: “Tiểu Manh hỏi mẹ là có phải con đã có bạn gái rồi hay không, nếu không thì tại sao đối với con bé lạnh nhạt như vậy, chuyện này mẹ ngay lập tức cũng không trả lời hay được, nếu mẹ nói không có thì dễ tổn thương lòng tự trọng con gái nhà người ta, mẹ nói cũng không biết lời này rốt cuộc là thật hay giả.”
Trì Cảnh hít sâu một hơi, sau đó mới chuyển ánh mắt nhìn bà hai: “Con không thích cô ta thì có liên quan gì đến việc con có bạn gái hay không, mẹ có thể nói thẳng với cô ta là con không có bạn gái, nhưng đối với cô ta không có ý này.”
Bà hai chậc chậc hai tiếng: “Thằng nhóc này, lúc làm ăn không phải rất biết động não sao, tại sao ở trên chuyện tình cảm liền suy nghĩ cứng nhắc như thế, lời nào có thể nói như vậy, xem như con kkhông thay bản thân không thay Tiểu Minh suy nghĩ, thì nghĩ đến những người này trong chúng ta, đó là người mẹ nhờ người giới thiệu cho con, con nói như vậy đến lúc Tiểu Manh đi đến nói với người trung gian bên kia, con bảo mặt mo này của mẹ làm sao mà ngước lên?”
Trì Cảnh cười hừ một tiếng: “Như vậy thì càng tốt, về sau không có người giúp làm mai, con cũng yên tĩnh.”
Bà hai trừng mắt, rõ ràng là còn muốn nói cái gì, ông hai nghe vậy, nhanh chóng mở miệng chuyển chủ đề: “Đúng rồi, A Cảnh, Tô Lương kia có bạn trai chưa? Ba vẫn luôn quên hỏi.”
Trì Cảnh biết ý đồ của ông hai, ông làm sao có thể không biết Tô Lương là độc thân.
Trước đó ông không ít lần tiếp xúc với trợ lý thứ hai, đoán chừng cũng là thăm dò tình hình của Tô Lương.
Gia sản của Tô Lương đều sắp bị cô ta tiết lộ ra.
Bà hai rõ ràng cũng biết người Tô Lương này, vừa nghe ông hai nói lời này sự chút ý liền lập tức bị dời đi.
Bà lại mở miệng nói: “Nếu con không thích Tiểu Manh, vậy con xem thử Tiểu Tô kia ở công ty con, mẹ nghe ba con nói cô gái này cũng rất tốt.”
Trì Cảnh dựa lưng vào ghế, đan hai tay đặt ở trên đùi:”Tô Lương đã có người theo đuổi rồi, có thể rất nhanh sẽ có bạn trai.”
“Hả? Con nói cái gì?” Ông hai rõ ràng rất ngạc nhiên, sau đó nhịn không nổi liền nói: “Cô ta đã có người theo đuổi rồi à? Người công ty chúng ta sao?”
Trì Cảnh lắc đầu, ông hai liền nhíu mày lại: “Cô ta bình thường đa phần thời gian đều làm việc ở công ty, cũng không thấy cô ta có hoạt động riêng gì, làm sao liền có người theo đuổi, vừa bắt đầu theo đuổi sao? Hay là nói đã tiếp xúc rất lâu rồi.”
Trì Cảnh vốn dĩ không muốn giải thích quá nhiều về chuyện của Tô Lương, nhưng cũng biết tính cách bà hai và ông hai bát quái như vậy, nếu anh không nói rõ, bọn họ sẽ luôn tìm cơ hội truy vấn rõ ngọn ngành.
Vậy nên anh chỉ nói: “Có lẽ là vừa mới bắt đầu theo đuổi, cô ấy và người đàn ông kia dường như cũng quen biết không lâu.”
Ông hai vừa nghe liền trợn tròn mắt, sau đó nhịn được mà nhắc nhở Trì Cảnh: “Con nói xem con, cái gì cũng không phải, người ta quen nhau không bao lâu đều biết theo đuổi, con nhìn con xem, hai người các con bình thường ngoại trừ ngủ hận không để tất cả thời gian cũng ở bên cạnh nhau, tại sao con không biết tranh thủ, chuyện này cũng có thể bị người khác theo đuổi, con còn có thể làm gi?”
Trì Cảnh trực tiếp đứng dậy: “Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, con trở về công ty.”
Bà hai ở bên cạnh nhịn không được cũng phụ họa theo ông hai: “Vừa nói như vậy con đã muốn nghe, con liền muốn đi, tuổi tác con đã không nhỏ nữa, con muốn bao nhiêu tuổi thì cưới hôn, Sau khi con con sinh ra con đã quá lớn tuổi, nếu con đi họp phụ huynh cho nó, nó sẽ bị những đứa trẻ khác chê cười.”.