Tô Lương bận rộn cho đến khi buổi chiều tan làm, công việc vẫn chưa xử lý xong, cô nhìn thời gian, đoán chừng thời gian tăng ca hôm nay sẽ phải kéo dài, quá nhiều việc vẫn chưa xử lý xong.
Cô lấy điện thoại ra gọi cho Tô Mẫn.
Tô Mẫn cũng vừa mới tan làm, nghe cô buổi tối tan làm lại thở dài: “Em đừng quá mệt, phải chú ý nghỉ ngơi.”
Tô Lương “ừ” một tiếng: “Trong tay có chút việc cần phải xử lý xong hôm nay, đợi làm xong việc này rồi em sẽ về nhà.”
Sau đó cô hỏi Tô Mẫn: “Chị bên đó như thế nào rồi, vẫn làm việc thuận lợi chứ?”
Tô Mẫn làm việc cả một ngày trong công ty nhỏ họ hàng A Húc mở.
Thực sự nói là công ty nhỏ, cũng không có chính thức như vậy, chẳng qua chỉ là mấy người thân hùn vốn mở một phân xưởng nhỏ.
Công ty không có quy định quy định cụ thể nào, mọi người đều rất chập chạm.
Tô Mẫn nói: “Vẫn tốt, không phải một nói chính quy lắm, đối với người không có kinh nghiệm gì, có thể tương đối thân thiện, mà bởi vì do A Húc giới thiệu đến, bọn họ đều rất khách sáo với chị, những điều không biết đều rất kiên nhẫn nói cho chị biết.”
Tô Lương nghĩ nghĩ rồi nói: “Tự chị xem thử rồi làm, nếu như làm không thuận tay, đừng xấu hổ mà cứ nói, những chuyện công việc này đến đâu đều có thể tìm được, đừng để mình uất ức.”
Tô Mẫn “ừ” một tiếng, hỏi cô: “Bên em có lẽ sắp tan làm rồi? Có cần chị thuận đường đi qua không, rồi chúng ta cùng nhau ăn cơm.”
Vốn dĩ Tô Lương không định ăn cơm tối lúc tan làm, nhưng nghĩ đến Tô Mẫn một mình về nhà còn phải nấu ăn, cũng tương đối phiền phức, vậy nên cô liền đồng ý.
Sau khi cúp điện thoại xong, Tô Lương nhanh chóng xử lý công việc trong tay.
Đợi đến thời gian tan làm, cô thu dọn một chút, đi ra văn phòng.
Bên kia trợ lý thứ hai cũng muốn đi ăn cơm, một lúc trở về tăng ca, hai người nhìn thấy đương nhiên là chào hỏi nhau.
Ở đây vẫn chưa nói được mấy câu, cửa văn phòng Trì Cảnh cũng mở ra, Trì Cảnh từ văn phòng đi ra, nhìn thấy hai người các cô thì ngây người: “Tan làm à.”
Trợ lý thứ hai nói: “Hôm nay chúng tôi không có vận may tốt như vậy, phải ở lại tăng ca một lúc, bây giờ ra ngoài ăn cơm trước.”
Trì Cảnh nghe thế liền cười: “Vậy thì chúng ta giống nhau rồi, hôm nay tôi cũng phải tăng ca một lúc.”
Nói xong anh liền bổ sung một câu: “Muốn ăn gì không? Bằng không thì cùng nhau đi?”
Trợ lý thứ hai từ trước đến nay đều có mắt nhìn, lúc này lập tức mở miệng nói: “Tôi có thể là không có thời gian, hẹn với bạn rồi, không thì hai người cùng nhau đi đi.”
Nói xong cô quay đầu nhìn Tô Lương.
Tô Lương không có biểu gì đặc biệt, không nói chột dạ hay là ngại ngùng, trực tiếp nói: “Vậy thì cùng nhau đi đi, chị tôi cũng đến.”
Trì Cảnh có chút ngạc nhiên: “Chị cô cũng đến à, tối hôm nay cô ấy không có lớp sao?”
Ánh mắt trợ lý thứ hai ở bên cạnh chuyển động quay tròn, không nghĩ đến Trì Cảnh còn biết chị của Tô Lương.
Nhìn quan hệ riêng tư của hai người này so với cô nghĩ còn tốt hơn.
Bọn họ cùng nhau đi vào thang máy, sau đó Tô Lương mới nói: “Hình như hôm nay chị ấy không có, cả ngày hôm nay chị ấy đi tìm công việc, có lẽ là muốn đi đến nói với tôi về nội dung công việc của chị ấy.”
Trì Cảnh nhướng mày, nhìn ra được, về chuyện Tô Mẫn đi tìm công việc, anh vẫn rất ngạc nhiên, nhưng không nói gì.
Mấy người cùng nhau đi xuống lầu, đi đến cổng công ty thì Tô Lương liền nhìn thấy Tô Mẫn.
Cũng không chỉ là Tô Mẫn, còn có người đứng bên cạnh Tô Mẫn.
Đương nhiên Trì Cảnh cũng nhìn thấy được Tô Mẫn, nhưng biểu cảm của anh không có gì lạ, trông có vẻ rất bình thản.
Tô Mẫn đi về hướng Tô Lương: “Chị, anh Ôn.”
Tô Mẫn dường như có chút vui vẻ: “Chị vừa đến thì nhìn thấy anh Ôn, hai người các em cũng đã hẹn rồi à, tại sao em không nói cho chị biết?”
Tô Lương không có cách nào để giải thích, cười haha: “Dù sao đã chạm mặt rồi, cũng không cần thiết nói cái gì.”
Tô Mẫn cong môi, rõ ràng là có một số ý trêu chọc.
Sau đó cô lại nhìn Trì Cảnh: “Anh Trì.”
Trì Cảnh gật đầu, Tô Lương bên cạnh vội vàng nói: “Anh Trì hôm nay cũng tăng ca, nên vừa mới hẹn nhau, cả nhà chúng ta cùng nhau đi thôi.”
Cũng không có người nào phản đối, bốn người đi đến nhà hàng bên cạnh công ty, đi vào phòng bao.
Rõ ràng là Trì Cảnh thường xuyên đến đây, nhân viên phục vụ đều quen biết anh, còn giới thiệu hai món ăn mới trên menu.
Trì Cảnh thuận theo nhân viên phục vụ gọi hai món ăn đó, sau đó ra hiệu Tô Lương Tô Mẫn cùng với Ôn Minh Khải: “Mọi người xem thử muốn ăn cái gì?”
Ôn Minh Khải cũng gọi hai món đặc sắc, Tô Lương thì tùy tiện gọi, từ trước đến nay cô không có tích cực lắm với việc ăn.
Tô Mẫn ở bên cạnh đối với thức ăn nghiên cứu rất tỉ mỉ, cũng gọi hai món.
Trì Cảnh lại gọi canh dưỡng sinh, còn có một đồ uống nóng.
Đợi nhân viên phục vụ rời đi, Trì Cảnh trực tiếp hỏi Tô Mẫn: “Hôm nay đi làm cảm thấy như thế nào?”
Tô Mẫn hừ một tiếng, có chút không nhịn được, ngay lập tức nói nhiều hơn: “Đương nhiên là có chút không quen rồi, bởi vì có quá nhiều thứ tôi không biết, tôi cảm thấy bản thân thật sự rất vô dụng, trưa hôm nay cũng có chút kiềm chế được.”
Nói xong cô liền mỉm cười: “Nhưng may mà những người trong công ty cùng đều rất ôn hòa, vẫn luôn chỉ dạy tôi, bản thân tôi cảm thấy khá xấu hổ, cái gì cũng không biết, sợ người ta chê cười.”
Những chuyện như vậy, thực sự những ngày đầu cô muốn ra ngoài tìm công việc, đã dự đoán được.
Cô nhiều năm như vậy vẫn luôn ở nhà chăm sóc gia đình, thực sự là tác rời với xã hội, bỗng nhiên đi ra ngoài cái gì cũng không biết.
Thậm chí hôm nay bọn họ bảo cô thu xếp văn kiện, một việc rất đơn giản, cô cũng thu xếp lộn xộn.
Buổi trưa Tô Mẫn thực sự có chút không kiềm chế được, đã rưng rưng nước mắt.
Bản thân cô cũng cảm thấy rất mất mặt, đã là người lớn như vậy rồi, làm việc không tốt, còn động chút là nổi nước mắt, cô cũng có chút giữ được mặt mũi.
Nhưng may mà trước đó A Húc đã chào hỏi qua những người họ hàng kia của anh ta, có thể cũng là đã giới thiệu đơn giản tình huống của cô, nên những người đó đều rất bao dung đối với cô.
Sau đó Tô Mẫn lại nói: “Buổi chiều thì cảm thấy tốt hơn một chút, có thể là tâm trạng tốt hơn.”
Ôn Khải Minh ở bên cạnh mở miệng nói: “Vừa mới ra đều như vậy, cô nên cân bằng trạng thái, từ từ mà học hỏi, đừng quá vội.”
Tô Lương không nói gì, nếu như cô mở miệng nói, chẳng qua cũng chỉ là khuyên Tô Mẫn các thứ, bây giờ lời cũng được gần như nói ra, hơn nữa nhìn bản thân Tô Mẫn cũng không còn vướng mắc, cô càng không nói.
Trì Cảnh ở bên cạnh nhìn Ôn Minh Khải, không thể không nói, người đàn ông này nhìn như vậy thực sự cũng khá tốt.
Sau đó Ôn Minh Khải lại hỏi nội dung công việc của Tô Mẫn là gì.
Hiện tại Tô Mẫn cũng không hiểu rõ mình rốt cuộc là phải làm gì, cô nói cả ngày hôm nay đều là thu xếp văn kiện.
Có thể là bởi vì vị trí này của cô trống quá lâu, có rất nhiều văn kiện chất chứa ngổn ngang ở đó.
Hôm nay cô thu xếp cả ngày, trên văn kiện có cấp, còn có phân loại, thực sự không phải công việc quá khó, nhưng cô thật sự không quen tay lắm.
Ôn Minh Khải lắng nghe rất nghiêm túc, sau đó đưa ra ý kiến cho cô, chỉ cho cô làm thế nào có thể thu xếp quy nạp những văn kiện trong tay này nhanh chóng.
Anh ta còn bảo Tô Mẫn làm một bảng biểu, bởi vì văn kiện tương đối nhiều, về sau tìm lại sẽ rất phiền phức, cố gắng bảo cô làm một bảng biểu quy nạp cho sau này.
Tô Lương ở bên cạnh nghe một lúc, cảm thấy Ôn Minh Khải ở phương diện này rất có giải pháp.
Trước đó cô cùng với Ôn Minh Khải cùng nhau đi ra ngoài ăn cơm, Ôn Minh Khải nói anh không có công việc, vẫn luôn ở nhà ăn bám.
Nhưng bây giờ nghe anh ta đưa ra ý kiến cho Tô Mẫn, cô lại cảm thấy Ôn Minh Khải cũng phải như chính anh ta nói.
Anh ta như vầy rõ ràng rất có kinh nghiệm.
Cũng không có dáng vẻ mà người ăn bám nên có.
Mà Ôn Minh Khải trước đó còn nói anh ta ở trong bữa tiệc rượu gặp Trì Cảnh, Tô Lương âm thầm phỏng đoán, Ôn Minh Khải có lẽ là có rất nhiều chuyện không quá chân thành nói vói các cô.
Có lẽ thân phận của anh ta cũng không như các cô nghĩ.
Trì Cảnh ở bên cạnh nhìn Ôn Minh Khải một lúc lâu, sau đó đột nhiên mở miệng nói: “Tôi và anh Ôn có phải đã từng nhau nhau ở đâu rồi không?”
Không đợi Ôn Minh Khải nói, Trì Cảnh lại nói: “Nhà họ Ôn Thành Nam không biết có quan hệ gì với anh không?”
Ôn Minh Khải ngừng lại, sau đó mỉm cười: “Tôi thực sự là đã từng gặp anh Trì, nhưng chỉ là nhìn thoáng qua, anh Trì không nhớ cũng bình thường.”
Ánh mắt anh ta nhìn Tô Lương một chút, quay vài giây lại nói tiếp: “Nhà họ Ôn Thành Nam, chính là nhà của tôi.”.