Tô Lương nghe không hiểu cái gì mà nhà họ Ôn phía nam thành phố, biểu hiện của cô không có thay đổi gì lớn.
Trì Cảnh nhìn chằm chằm Ôn Minh Khải một lúc rồi cười, “Thì ra là vậy.”
Ôn Minh Khải dựa vào lưng ghế phía sau, “Nhưng mà sản nghiệp của nhà họ Ôn có lớn đến đâu cũng không liên quan gì đến tôi, tôi chỉ là đứa ăn bám, nói ra có khi còn bị khinh thường nữa.”
Trì Cảnh lắc nhẹ đầu, “Tôi nghe nói cậu ba nhà họ Ôn mới về nước cách đây một năm, còn chưa kịp phát huy năng lực, dù sao cũng bình thường.”
Ôn Minh Khải đưa mắt lên nhìn Trì Cảnh, cười một cái, không nói thêm lời nào.
Tô Lương và Tô Mẫn hơi không hiểu vấn đề, nhưng cũng nghe ra được đôi chút, thân phận của Ôn Minh Khải này so với suy nghĩ của bọn họ không giống nhau.
Hình như anh là cậu ba nhà họ Ôn, người mà mới vừa về nước cách đây một năm.
Rốt cuộc Ôn Minh Khải có thân phận gì, Tô Lương không hề để tâm, nói lời thật lòng, thân phận của anh ấy có tuyệt vời đến đâu đi chăng nữa cũng không liên quan đến cô.
Chỉ là cô có ít nhiều cảm khái khi nghe tin này, cũng không biết có phải là gần đây nhân phẩm của mình bộc phát không, sao lại có thể quen với những người có điều kiện gia đình không bình thường như vậy được chứ.
Liên quan đến thân phận của Ôn Minh Khải Trì Cảnh cũng không nói nhiều, anh chuyển chủ đề nói về những việc trong kinh doanh.
Tô Mẫn ngồi bên cạnh nghe không lọt tai gì cả, cô tranh thủ nháy mắt ra hiệu với Tô Lương, đại khái là hỏi cô việc gì đang xảy ra vậy.
Tô Lương đối mặt Tô Mẫn nhếch cao chân mày, có một số chuyện bây giờ cô cũng không thể nói rõ được.
Lúc phục vụ lên món, chủ đề của Trì Cảnh và Ôn Minh Khải cũng ngừng lại.
Bốn người bắt đầu ăn cơm, sau đó phân tích màu sắc hương vị món ăn của nhà hàng này như thế nào, tập trung phân tích một hồi xem món ăn đặc sắc của nhà hàng bọn họ là gì.
Đối với các món ăn thường ngày Tô Mẫn cũng không có ý kiến gì riêng biệt cả, ngược lại là Ôn Minh Khải đã đưa ra một số bình luận.
Ôn Minh Khải nói hiện tại anh đang tiếp xúc với một số đầu bếp, đang trong quá trình đàm phán, nếm thử qua món ăn của các đầu bếp đó, so sánh một chút, món ăn của nhà hàng này chỉ được xem là bình thường mà thôi.
Tô Mẫn quay đầu nhìn Ôn Minh Khải, “Anh đăng ký học làm bánh ngọt và nấu ăn, tôi còn cho là anh muốn làm đầu bếp chứ.”
Ôn Minh Khải ha ha cười lên, “Cũng không phải, con người tôi khả năng tiếp thu không được tốt lắm, những món ăn làm ra kia để lại cho mình tôi ngắm là được rồi, quan trọng là bản thân muốn đặt chân vào lĩnh vực này, chắc chắn cũng phải hiểu biết đôi chút những thứ bếp núc này chứ.”
Ánh mắt của anh như có như không lướt qua Tô Lương, “Tôi vẫn thích làm ông chủ hơn, nhìn con người ta làm việc.”
Tô Lương chú ý đến tầm mắt của Ôn Minh Khải, cô không hiểu ý nghĩa câu nói này của anh cũng như ánh nhìn của anh dành cho cô là gì.
Tô Lương chỉ xem như không có gì xảy ra, thu ánh nhìn lại cúi đầu ăn phần cơm của mình.
Trì Cảnh cũng để ý đến ánh mắt của Ôn Minh Khải nhìn sang Tô Lương.
Nhưng đàn ông sẽ hiểu đàn ông hơn, cho dù chỉ là một ánh nhìn trong thời gian rất ngắn, nhưng anh đã nhìn ra được, Ôn Minh Khải có ý nghĩ khác với Tô Lương.
Nếu như Tô Lương có thể tìm được một người đàn ông có thân phận địa vị như Ôn Minh Khải, bảo vệ nửa đời sau của cô, đây cũng là một việc rất tốt.
Trì Cảnh âm thầm thở dài một hơi, nhưng anh lại không kìm được, trong lòng hơi lo lắng.
Anh biết nhà họ Ôn ở phía nam thành phố, cậu cả và cậu hai nhà họ Ôn anh cũng có tiếp xúc quá, nhưng con người Ôn Minh Khải này thật sự anh không tài nào hiểu nổi.
Ôn Minh Khải mới về nước một năm trước, trước khi về nước chưa hề lăn lộn qua trên thương trường, đúng như những gì anh ấy nói là ở nhà ăn bám cha mẹ.
Trì Cảnh không phải là người có tin tức nhanh nhạy, anh không giao du với những người trên thương trường, nên Trì Cảnh cũng không hiểu rõ Ôn Minh Khải.
Bình thường những người đã ra nước ngoài, học tập ở bên đó, có thể tư tưởng một phương diện nào đó sẽ hơi thoáng hơn.
Trì Cảnh cũng hiểu rõ Tô Lương, Tô Lương là cô gái tương đối bảo thủ.
Cũng không biết khác biệt như vậy, hai người có thể hòa hợp được không nữa.
Trong lòng Trì Cảnh mang theo một chút băn khoăn, cứ như vậy cho đến khi ăn cơm xong.
Trì Cảnh đi thanh toán, lúc sau khi bước ra khỏi phòng riêng bước ra phía bên ngoài nhà hàng, Ôn Minh Khải đi cùng Tô Lương.
Giọng điệu của anh không hạ thấp lắm, chỉ là hỏi Tô Lương một cách rất bình tĩnh, “Mấy giờ cô tan làm? Tôi đến đón cô.”
Dường như Tô Lương hơi bất ngờ, nhanh chóng từ chối, “Không cần, không cần, tôi tăng ca không biết đến khi nào mới tan làm, không cần làm phiền anh đâu.”
Ôn Minh Khải nghe vậy mới lên tiếng, “Không phiền, dù sao bình thường tôi cũng ở bên ngoài dạo phố, rất trễ mới về nhà, thuận đường có thể đưa cô về.”
Trên mặt Tô Lương mang theo ý cười nhàn nhạt, vẫn nói không cần.
Nhưng không đợi cô nói tiếp câu phía sau, Ôn Minh Khải liền nói, “Cô đừng khách sáo với tôi nữa, sau khi tan làm cô gọi điện cho tôi, có lẽ tôi cũng ở gần đây thôi, qua đây cũng tiện.”
Xung quanh có người, Tô Lương cũng không thể cứ từ chối anh mãi.
Ôn Minh Khải nói như vậy, cuối cùng cô do dự một hồi cũng chỉ đành nói cảm ơn.
Trì Cảnh ở bên cạnh không nói gì, trước cửa nhà hàng mấy người bọn họ đường ai nấy đi, Tô Lương và Trì Cảnh phải về công ty để làm.
Ôn Minh Khải nghĩ ngợi một lúc liên nói muốn đưa Tô Mẫn về nhà.
Tô Mẫn thật sự không khách sáo với anh, thẳng thắn nói được.
Cứ như vậy bốn người bọn họ chia thành hai người một nhóm, rồi tạm biệt nhau.
Xe của Ôn Minh Khải còn đậu ở trước cửa công ty, bọn họ cùng nhau đi đến công ty của nhà họ Trì.
Tô Lương và Trì Cảnh đứng ở vị trí cũ, nhìn theo Ôn Minh Khải lái xe đưa Tô Mẫn rời đi.
Đợi tới lúc không thấy bóng chiếc xe nữa, Trì Cảnh mới nói, “Cô cũng không ngờ được đúng không, người đó vậy mà là cậu ba nhà họ Ôn.”
Tô Lương nghĩ một hồi mới nói, “Đúng vậy, không ngờ được.”
Cô vốn dĩ muốn nói không cần biết Ôn Minh Khải có thân phận gì cũng không có liên quan gì quá lớn đối với cô.
Cô căn bản chưa từng nghĩ đến sẽ có được thứ gì từ trên người của Ôn Minh Khải.
Nhưng cô suy nghĩ lại, Trì Cảnh một mực muốn tác thành cho cô và Ôn Minh Khải đến với nhau, lúc trước cô cũng cho là vì giận dỗi, có ý âm thầm tiết lộ ra, thuận thế phát triển mối quan hệ với Ôn Minh Khải, cho nên có một số lời thật sự không cần thiết nói ra.
Sau đó hai người bước về phía công ty.
Sau khi đi được một đoạn, Trì Cảnh nhịn không được lại nói, “Tính tình người nhà họ Ôn cũng không tệ, cậu cả và cậu hai nhà họ Ôn tôi đều gặp qua rồi, không nói thứ khác, tính tình trên thương trường rất tốt, trong cuộc sống thường ngày cũng không nghe bọn họ có tin đồn gì không tốt cả.”
Sau đó anh lại nói tiếp, “Bạn gái của cậu hai nhà họ Ôn cũng là một cô gái bình thường, gia thế địa vị cũng rất bình thường, nhà họ Ôn hình như không đặc biệt chú ý đến những thứ này.”
Anh nói những lời này đơn giản là muốn Tô Lương yên tâm mà qua lại với Ôn Minh Khải, Tô Lương nghe ra được ý đồ của anh, ừ một tiếng, “Được, tôi biết rồi.”
Sau khi lên lầu hai người tự ai về phòng làm việc của người nấy, Trì Cảnh ngồi xuống không hiểu sao lại không có tâm trí gì để làm việc cả.
Anh cũng không biết bản thân bị gì nữa, có thể sau khi biết Ôn Minh Khải là cậu ba nhà họ Ôn trong lòng hơi bị sốc.
Nhưng cũng không thể nói là sốc, mà là có một chút kỳ quặc.
Trì Cảnh ngây người ra một lúc, cũng không lý giải bản thân rốt cuộc đang ở trạng thái nào nữa.
Cuối cùng anh bỏ cuộc, anh không giỏi giải quyết những chuyện tình cảm của con gái.
Cho nên có một số việc nghĩ không thông, dứt khoát không nghĩ nữa, để không phải nghĩ xong rồi làm lại bản thân phiền hơn nữa.
Sau đó Trì Cảnh bắt đầu bắt tay vào giải quyết những công việc của mình, cửa văn phòng anh vẫn để mở, nhưng bên ngoài không có ai đi ngang qua cả, người của văn phòng bên kia đã tan làm về hết cả rồi, cả tầng lầu đặc biệt yên tĩnh.
Cứ như cho đến khi sắc trời bên ngoài tối hẳn, phó trợ lý cũng đã thu dọn xong đi đến.
Phó trợ lý gõ cửa, sau đó lại đứng ở trước cửa nói với Trì Cảnh,”Giám đốc, tôi và tiểu Tô cũng đã làm gần xong việc rồi, hai người bọn tôi về trước nhé, bên anh có cần ở lại thêm lâu không?”
Ánh mắt của Trì Cảnh nhìn ra ngoài vài lần, không thấy Tô Lương.
Anh ờ một tiếng, nghĩ đi nghĩ lại cũng đứng dậy, “Tôi cũng làm gần xong rồi, nếu hai người đều về thì tôi cũng về, còn lại để ngày mai đến giải quyết cũng được.”
Phó trợ lý đợi một lúc, Trì Cảnh thu dọn bàn làm việc xong đi cùng phó trợ lý ra bên ngoài.
Anh vừa bước ra thì Tô Lương cũng từ phòng làm việc bước ra, nhìn có vẻ vừa mới dọn dẹp xong.
Phó trợ lý không biết quá nhiều việc, nên hỏi Tô Lương, “Tiểu Tô, cô đi gì về thế? Giám đốc đưa cô về sao?”.