Yêu Lại Từ Đầu 2


Trạng thái của Trì Cảnh không tốt, Tô Lương nhìn ra được.

Vốn dĩ cô còn định nói một số lời để điều chỉnh lại bầu không khí, kết quả nhìn thấy dáng vẻ không mấy vui vẻ của Trì Cảnh, cô chỉ đành im lặng.

Ôn Minh Khải có lẽ nhìn ra được, anh đưa mắt nhìn Trì Cảnh một cái, cũng không nói gì thêm.

Tô Lương cầm điều khiển chuyển sang kênh chương trình tạp kỹ, bọn họ ai cũng không nói gì, chỉ có thể làm như vậy thôi.

Chỉ là tivi mở để đấy chứ không ai xem cả.

Tô Lương quay người đi, ngồi lên chiếc ghế bên cạnh, ánh mắt đặt cả vào tivi, nhưng cũng liếc mắt chú ý về phía của Ôn Minh Khải và Trì Cảnh.

Trước kia Tô Mẫn nói, hai người này chỉ cần ở chung một chỗ, bầu không khí sẽ trở nên có gì đó không đúng lắm.

Lúc trước cô không cảm nhận được, nhưng bây giờ thật sự cảm nhận được điều này, dù chỉ là một chút.

Chẳng qua bầu không khí giữa hai người tại sao lại không giống bình thường, cô không dám kết luận bậy.

Âm thanh từ tivi truyền ra không lớn, vì thế động tĩnh từ trong nhà bếp phát ra, ba người trong phòng khách cũng sẽ nghe được.

Tô Mẫn và a Húc không biết đã nói gì với nhau, hai người đột nhiên ha ha cười lớn, nghe có vẻ rất vui.


Tô Lương ngây người một hồi, đã rất lâu rồi cô không nghe thấy Tô Mẫn cười thoải mái như vậy.

Cách mấy giây sau, giọng của Tô Mẫn truyền đến, “Trong nhà có quặng khoáng sản đi chăng nữa cũng không chứa chấp nổi người như anh, tỏi không thể nào đập như vậy được.”
Giọng của A Húc cũng mang theo ý cười, “Vậy em làm thử cho anh xem.”
Cách thêm vài giây nữa, bên đó vọng đến âm thanh dao đập vào thớt.

Sau đó hai người không ai lên tiếng nữa, lại ha ha cười vài tiếng nữa.

Bầu không khí trong bếp rất tốt, nên đã làm tăng thêm sự kỳ quặc ở ngoài phòng khách.

Ôn Minh Khải và Trì Cảnh không ai lên tiếng.

Ôn Minh Khải lấy điện thoại ra, đang cúi đầu xem, Trì Cảnh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tô Lương lại thở dài một tiếng, cũng không biết cô đã tạo nghiệp gì, vậy mà phải đối diện với tình huống như thế này.

Cuối cùng cô chịu không được nữa rồi, đứng dậy đi về phía nhà bếp.

Hai người trong đó thấy cô bước vào thì cùng lúc lên tiếng, “Cô không cần giúp đâu, cô đi tiếp hai người kia đi.”
Tô Lương đưa lưng về phía phòng khách bĩu môi, giọng nói đè nén, “Bên kia không cần tôi tiếp đãi, tôi vẫn nên qua giúp hai người một tay.”
Có lẽ Tô Mẫn cũng không biết ngoài kia đang xảy ra chuyện gì, cô bước đến cửa nhà bếp nhìn ra ngoài một cái, sau đó lại quay về chỗ cũ.

Cô nhìn Tô Lương, lè lưỡi ra, sau đó mới nói, “Em xem xem, chị nói không sai chứ, hai người này mà ngồi lại với nhau thì bầu không khí sẽ không bình thường.”

Đúng vậy đúng vậy, bây giờ Tô Lương đã nhận ra rồi, cô suy nghĩ một lúc lại chuyển chủ đề câu chuyện sang hướng khác, “Vừa rồi hai người cười gì thế?”
Vừa nhắc đến cái này Tô Mẫn nói ngay với cô, “Vừa nãy đang đập tỏi, em nhìn đi, nhìn lên tường.”
Cô chỉ cho Tô Lương xem, “Anh ấy đấy, một dao đập xuống khiến cho tỏi bay đầy ra.”
Dường như A Húc hơi không cam tâm, ở bên cạnh lập tức bác bỏ, “Vừa rồi cô đập không phải cũng như vậy sao?”
Chỉ nói vài câu như vậy thôi mà hai người đã nhịn không được cười lên.

Thật ra Tô Lương cảm thấy chẳng có gì đáng cười cả, nhìn hai người đó hi hi ha ha cười như vậy, làm cho cô cảm thấy không biết mình sai ở đâu cả.

Trong một khoảnh khắc, Tô Lương cảm thấy có thể đây là cảm giác gặp được đúng người chăng.

Không cần biết đối phương nói cái gì làm cái gì, bản thân cũng sẽ cảm thấy vui mừng, luôn tươi cười.

Trước kia lúc Tô Mẫn và Tô Triển sinh sống chung, Tô Lương cũng nhìn thấy qua, cô thấy được cảnh tượng Tô Mẫn và Tôn Triển sống chung với nhau cũng rất hài hòa.

Nhưng lại không giống với bây giờ, động một chút là có thể khiến Tô Mẫn cười.

Tô Lương nói, “Em cảm thấy vào nhà bếp cũng là một quyết định sai lầm của cuộc đời em, thôi đi, hai người làm đi, em không làm phiền nữa.”
Dứt lời cô đợi thêm một lát rồi lại bước ra từ nhà bếp, lần này cô rót hai ly nước đưa sang cho Trì Cảnh và Ôn Minh Khải.

Cô đặc biệt thêm vào ly nước của Trì Cảnh một ít mật ong.

Sau khi cô đặt ly nước xuống, Trì Cảnh đưa mắt nhìn cô một cái, biểu hiện cũng không có gì đặc biệt cả, nhìn có vẻ không lạnh không nóng.


Tô Lương bị Trì Cảnh nhìn đến không biết tại sao toàn thân ớn lạnh.

Cô cứ cảm thấy ánh mắt của Trì Cảnh dường như mang theo ý nghĩa gì khác nữa, nhưng chính xác là gì cô lại không nhận ra.

Tô Lương lại đi đến chiếc ghế ban nãy ngồi xuống, cố gắng cách hai người đàn ông này xa một chút.

Ôn Minh Khải đã đặt điện thoại xuống rồi, quay đầu nhìn Tô Lương, “Vừa rồi lúc đến đây có đi ngang qua trung tâm mua sắm, tôi thấy ở đó họ quảng cáo nói là gần đây có một bộ phim điện ảnh mới vừa được công chiếu, là một bộ phim hành động rất nổi tiếng của nước ngoài, ngày mai hay là chúng ta đi xem phim trước?”
Tô Lương a lên một tiếng, dường như lúc này mới định hình lại, “Phim điện ảnh à, ồ, cũng được.”
Thật ra cô không thích xem phim cho lắm, cô không phải là người theo đuổi phim ảnh, cũng không có sở thích gì đặc biệt cả.

Sau khi nói xong Tô Lương lại len lén liếc nhìn Trì Cảnh một cái, Trì Cảnh cầm ly nước lên nhấp một ngụm, dường như không thích vị mật ong cho lắm, chân mày chau lại.

Nhưng anh vẫn uống thêm một ngụm nữa, mới đặt ly nước xuống.

Tô Lương liếm liếm môi, vừa rồi nói vài câu với Ôn Minh Khải, không ngó ngàng đến Trì Cảnh, cô cảm thấy cứ như đang lạnh nhạt với anh vậy.

Cho nên cuối cùng cô cũng căng da đầu mở miệng, “Hôm nay anh Trì cũng nghỉ một ngày đúng không, anh đã có lịch trình gì cho ngày mai chưa?”
Qua vài giây sau Trì Cảnh mới lên tiếng, “Chưa nghĩ ra, hôm nay ngủ cả ngày, ngày mai có lẽ cũng sẽ ở nhà cả ngày.”
Tô Lương chậc một tiếng, “Khoảng thời gian này anh cũng rất mệt rồi, đúng là cần nghỉ ngơi thật tốt.”
Cô cảm thấy cô nói những lời này không có cảm xúc gì cả, một chút ý tốt cũng không có.

Nhưng cô không có gì để nói mà vẫn phải tìm chủ đề nói, cô cũng không tìm được gì chủ đề gì tốt hơn.

Ôn Minh Khải nghe Trì Cảnh nói như vậy, nghĩ đi nghĩ lại rồi mở miệng, “Hiện nay các hạng mục đầu tư của nhà họ Trì tương đối nhiều, bây giờ có hạng mục nào tiềm năng tương đối tốt không, hai ngày trước ông nội tôi vừa nhắc với tôi xong, bảo tôi đến công ty để học tập, nhưng tôi lại hoàn toàn không biết gì trong ngành này, nghĩ đến đây thôi trong lòng đã run rẩy rồi.”
Nếu như nói về đầu tư tiềm năng, thật ra ngành nghề nào cũng như nhau cả.


Trì Cảnh dựa lưng ghế sofa, bắt chéo chân lại, làm ra dáng vẻ làm việc thường ngày.

Anh nói, “Trên thực tế các ngành nghề hiện nay đã bão hòa gần hết rồi, cũng không có hạng mục nào đặc biệt có tiềm năng cả, chẳng qua chỉ là chọn người cao lớn nhất trong những gã lùn mà thôi, lợi nhuận cũng không tốt, nhưng bận rộn để bù lại, nhiều hạng mục cộng lại cũng được xem là có thể.”
Ôn Minh Khải mím chặt môi suy nghĩ một lúc, “Tôi cứ nghĩ là làm tài chính đầu tư là một việc vô cùng phiền não, lúc mời vừa về nước, người nhà khuyên tôi đến công ty từ từ làm, nhưng tôi biết bản thân mình không thích hợp làm ngành này, so sánh với nhau thì tôi cảm thấy mảng ẩm thực nhà hàng, có thể không cần sử dụng não nhiều như vậy.”
Trì Cảnh cười, “Thật ra cũng như nhau, sự cạnh tranh ở ngành ẩm thực cũng rất lớn, cứ mãi phải suy nghĩ xem làm thế nào cải tiến, không thay đổi thì rất dễ bị đào thải.”
Điều này nói không sai chút nào, Ôn Minh Khải gật gật đầu, “Con người tôi thì thích nghiên cứu những thứ mới mẻ, có lẽ tôi thích hợp với ngành này hơn.”
Nói xong anh ha ha cười lên, “Tối hôm qua về nhà tôi còn nhắc đến công ty của nhà anh với ông nội, ông nội tôi biết hai chúng ta đã gặp mặt qua, còn nhờ anh đến thuyết giảng cho tôi về ngành này nữa.”
Cả người anh thả lỏng, “Ông nội tôi nói anh rất điềm tĩnh, đã làm rất nhiều năm ở công ty nhà họ Trì, không hề kiêu căng, ông ấy còn nói những thứ trên người anh đều là những cái tôi còn thiếu.”
Trì Cảnh híp mắt trầm tư suy nghĩ một lúc, sau đó cười nhẹ một tiếng.

Tiếng cười của anh càng nhiều nhưng lại mang theo một ít chế giễu.

Nếu như có thể, anh cũng không muốn cả đời này bị trói buộc ở công ty của nhà họ Trì, anh cũng muốn giống như Ôn Khải Minh vậy, được làm những thứ mình thích.

Trì Cảnh cũng không thích mỗi ngày đúng giờ đúng giấc đến công ty làm, giống như một cái máy vậy.

Chỉ là nếu như hỏi anh rốt cuộc thích gì, bản thân anh cũng không nói được.

Từ nhỏ đến lớn không có ai hỏi anh thích gì, người trong nhà đều nói với anh nên làm cái gì.

Qua thêm một lúc trong bếp đã bưng vài món ra rồi, Tô Lương cảm thấy mình như trút được một gánh nặng.

Cuối cùng có thể ăn cơm rồi, để cô tiếp tục đối mặt với hai người này, thật sự cô dùng chân có thể moi ra được ba phòng một sảnh.

Mấy người bọn họ di chuyển đến bàn ăn ngồi xuống, Trì Cảnh hình như đột nhiên nhớ ra việc gì đó, vì thế lên tiếng, “Tôi có một người quen, lúc trước cô ấy mở quán ăn, nếu như có thời gian có thể đưa cô đi xem quán ăn của cô ấy, cũng là bán đồ ngọt, nghe nói bây giờ làm ăn cũng rất tốt, hai người đến đó xem một chút những thứ cần chuẩn bị, còn có cụ thể tiền thuê cửa tiệm như thế nào.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận