Tô Lương xoay người trở lại phòng bếp.
Cô đang chờ chiếc ấm đun nước tự động bên kia báo hiệu nước sôi.
Không biết có phải vì uống quá nhiều không, Trì Cảnh hôm nay rõ ràng có chút có chút hung hăng, càn quấy không nói đạo lý, còn làm việc rất tùy hứng.
Sau khi nước sôi được một lúc, Tô Lương đổ nước ra một chiếc chậu nhỏ, đợi đến khi nhiệt độ nước hơi hạ xuống vừa đủ mới mang vào cho Trì Cảnh uống giải rượu.
Cô vốn tưởng rằng Trì Cảnh khi về phòng sẽ đi ngủ ngay lập tức, nhưng không ngờ anh lại đứng bên cạnh cửa sổ châm một điếu thuốc, ngậm trên môi, khẽ thở ra.
Khi Tô Lương đi vào, cô nhìn thấy dáng vẻ cao lớn của anh từ phía sau liền cảm thấy Trì Cảnh hình như thực sự rất cô đơn.
Vậy nên giọng cô trở nêndịu dàng, ôn hòa hơn: “Mau qua uống chút nước đi, nhiệt độ vừa phải, uống xong có thể sẽ thoải mái hơn.”
Trì Cảnh làm như không nghe thấy, cũng không có phản ứng gì, anh không có ý định di chuyển dù chỉ một chút.
Tô Lương không định cùng anh so đo cao thấp nữa.
Nếu bạn quan tâm đến một người đã uống quá nhiều rượu, thì hành động đó chẳng khác nào tự rước bực mình vào thân.
Cô đặt cốc nước lên bệ cửa sổ, quay đầu nhìn Trì Cảnh: “Anh uống chút nước rồi thay quần áo, đi ngủ chút đi, sau khi ngủ dậy mọi thứ sẽ tốt hơn đấy.”
Trì Cảnh một lúc sau mới giơ tay hạ điếu thuốc ngậm trên môi xuống.
Có một đoạn muội dài bám trên đầu điếu thuốc, anh hầu như không quan tâm đến điếu thuốc đã cháy gần hết mà để nó tự lụi tàn.
Trì Cảnh mở cửa sổ và ném một nửa còn lại của điếu thuốc đang cháy dở xuống bên dưới.
Tô Lương a một tiếng rồi thở dài, vốn dĩ cô muốn ngăn anh lại, nhưng chưa kịp nói ra tàn thuốc đã bị ném đi rồi, cô chỉ có thể mở cửa sổ, nghiêng người nhìn ra bên ngoài.
Cũng may là dưới lầu không có ai, nếu tàn thuốc đang cháy này mà rơi trúng người bên dưới thì thật nghiệp chướng.
Trì Cảnh mặc kệ cô, xoay người trở lại giường ngồi.
Anh ấy bây giờ chỉ như một đứa trẻ nghịch ngợm.
Tô Lương không nhịn được đi theo sau lưng anh bưng ly nước, thuận miệng nói với anh: “Uống nước đi, sau đó thay quần áo rồi đi ngủ đi.”
Trì Cảnh nhìn chằm chằm vào cốc nước vài giây trước khi hỏi cô: “Có gì trong đó?”
Không đợi Tô Lương trả lời, anh hơi nhăn mặt nũng nịu: “Tôi không thích uống mật ong.”
Tô Lương vội vàng giải thích: “Không có gì đâu, chỉ có mỗi nước ấm thôi.”
Sau đó Trì Cảnh cầm lấy cái cốc, nhấp một ngụm, nếm thử, chắc chắn rằng Tô Lương không nói dối, mới yên tâm uống nốt phần nước còn lại.
Tô Lương không thể ở lại nhìn anh thay quần áo, chỉ đợi anh uống nước xong liền bưng cốc đứng thẳng dậy: “Nếu không có chuyện gì nữa thì tôi đi về nhé.”
Cô xoay người định rời đi, không ngờ Trì Cảnh lại lên tiếng: “Ngày mai cô có muốn cùng tôi đi qua nhìn cửa hàng một chút không?”
Tô Lương dừng bước chân, cô hơi do dự một chút.
Cô đã có hẹn sẽ đi chơi cùng Ôn Minh Khải, và nếu đúng quy tắc, việc đi xem mặt bằng cửa hàng, chỉ cần mình Tô Mẫn đi là được.
Cô thực sự cũng đâu có hiểu những thứ này.
Nhưng sau đó, cô lại nghĩ đi một chút cũng được, chỉ là xem mặt bằng mở cửa hàng, cũng sẽ không tốn quá nhiều thời gian.
Vì vậy Tô Lương sau đó liền đồng ý: “Được rồi, lúc nào chuẩn bị đi, anh nhắn tôi trước một tiếng, tôi gọi chị đi cùng.”
Trì Cảnh trực tiếp trượt xuống, nằm ở trên giường, kéo chăn bông, quấn lấy chính mình, không nói thêm gì cả.
Thật sự giống y hệt như một đứa trẻ khó chiều.
Tô Lương mang cốc trở lại phòng bếp, trước khi rời đi còn cẩn thận quay lại nhìn cửa phòng ngủ của Trì Cảnh.
Trì Cảnh vẫn yên lặng như khi cô bước ra, có lẽ đã ngủ rồi.
Tô Lương cảm thấy có chút mệt mỏi, thứ cô không rành nhất trên đời này có lẽ chính là việc dỗ trẻ con.
Cô xoay người đi ra khỏi nhà Trì Cảnh, bắt taxi về nhà.
Ngay khi cánh cửa phòng khách mở ra được mở ra, cô đã nghe thấy tiếng cười khúc khích vang lên từ phòng khách.
Ôn Minh Khải vẫn chưa rời đi, Tô Mẫn và A Húc ba người không biết đang nói cái gì, tâm tình hình như vui vẻ đến cực hạn.
Tô Lương thay giày xong, Tô Mẫn mới quay đầu nhìn sang, lớn tiếng hỏi: “Sao em đi đâu mà lâu thế, chị còn tưởng em cùng với sếp Trì đưa nhau đi trốn ở đâu đó yên tĩnh rồi cơ đấy.”
Cô ấy hình như đang rất cao hứng, âm thanh nói ra cũng hào hứng hơn mọi khi.
Tô Lương liếc Tô Mẫn một cái đầy ẩn ý: “Chị toàn nghĩ vớ vẩn, anh Trì không lái xe được vì say quá, nên em mới đưa anh ấy về thôi.”
Tô Mẫn cũng biết rằng mình đã nói hơi quá lời, ngượng ngùng ậm ừ hai tiếng rồi nói: “Chị trêu tí thôi mà, chứ điều đó ai chả biết.”
Tô Lương cũng có chút mệt mỏi, cũng không còn cách nào nói lại bà chị, bèn đi tìm một chỗ trống trên ghế sô pha thoải mái ngồi xuống.
Trong bữa tiệc tối nay, cô cảm thấy có cảm giác rất gò bó, và việc đưa Trì Cảnh về vừa rồi cũng khiến cô không thoải mái.
Bây giờ cô ấy muốn thư giãn.
A Húc cũng thấy Tô Lương có chút mệt mỏi, vì vậy đứng lên: “Được rồi, không còn sớm nữa, chúng tôi cũng nên về thôi, các cô nên nghỉ ngơi sớm đi.”
Ôn Minh Khải cũng đứng lên làm theo lời A Húc: “Đúng vậy, chúng ta cũng nên ra về rồi.
Hôm nay cảm ơn sự tiếp đón vô cùng nồng nhiệt của hai người nhé.”
Tô Mẫn bật cười: “Cái gì mà tiếp đón với không tiếp đón chứ, cũng chỉ là bữa cơm bình thường như mọi hôm thôi mà, các anh không chê đã là tốt lắm rồi.”
Sau đó cô tiễn hai người ra ngoài, Tô Lương cũng không có đứng dậy, dựa vào sô pha nằm xuống.
Tô Mẫn chờ hai người đi khỏi, vội vàng đi tới, đứng ở bên ghế sô pha nhìn Tô Lương: “Em đưa anh Trì về tận nhà à? Nhưng thời gian em đi lâu như vậy, chắc chắn không phải chỉ đưa về đến cổng rồi quay trở lại đúng không, em đã ở lại nhà anh ta một lúc đúng không? “
Tô Lương không muốn nói lời nào, đứng dậy đi về phòng.
Tô Mẫn có chút ngoài ý muốn, lê dép không can tâm đuổi theo: “Chị hỏi em làm sao vậy, sao em không trả lời chị, bơ chị như vậy em không cảm thấy cắn rứt lương tâm không?”
Tô Lương đi nhanh hai bước như chạy trốn, vừa bước chân qua cửa phòng liền trực tiếp đóng cửa lại.
Tô Mẫn bị cô khóa ở bên ngoài, cũng không có trực tiếp đẩy cửa đi vào, mà lịch sự gõ cửa: “Tô Lương em làm sao vậy? Em ở nhà anh Trì xảy ra chuyện gì vậy, hình như tâm trạng của em có chút không ổn, nói cho chị biết, anh ta có làm gì em không? “
Tô Lương đứng trong phòng hít sâu một hơi, đúng là chị của cô, suy luận lung tung thật quá giỏi.
Cô không trả lời, đi vào tủ quần áo chọn ra một bộ đồ ngủ, sau khi thay xong liền ngả người nằm xuống giường.
Kết quả là Tô Mẫn không đợi câu trả lời của cô mà mở toang cánh cửa và lấm lét nhìn cô: “Có chuyện gì vậy? Nói cho chị nghe xem nào, hôm nay tâm sự với chị lại còn xấu hổ cơ à, có đúng là Tô Lương em Tô Mẫn này không thế?”
Tô Mẫn chớp mắt nhìn Tô Lương, ánh mắt kinh ngạc: “Anh Trì rốt cuộc đã động thủ mà đánh em sao?”
Tô Lương ôm mặt rên lên: “Chị im lặng đi, đừng có mà suy đoán lung tung.”
Tô Mẫn vui vẻ cười hi hi: “Đùa chút thôi mà, thế xảy ra chuyện gì, anh ta có bắt nạt em không?”
Như vậy có tính là bắt nạt không nhỉ?
Cũng không thể coi là bắt nạt được, anh ta chỉ đối với cô giận dỗi như một đứa trẻ thôi.
Tô Lương dừng lại động tác quay đầu nhìn Tô Mẫn: “Chị đoán xem hình như hôm nay đã xảy ra chuyện gì đó với anh Trì thì phải?”
Tô Mẫn suy nghĩ một chút, có chút không chuẩn xác suy đoán: “Đúng vậy, hình như có chuyện gì đó xảy ra.”
Hôm nay Trì Cảnh có uống rượu, Tô Mẫn không thể biết được là anh ấy uống một chút cho vui hay là uống để giải tỏa sự khó chịu trong lòng nữa.
Tô Lương hơi do dự, xoay người sang chỗ khác, ngồi xuống bên giường: “Em cảm thấy hình như anh Trì không vừa mắt em thì phải, hôm nay ánh mắt anh ấy nhìn em lạ lắm.”
Có thể trong mắt người khác, đây không phải là biểu hiện của sự khó chịu, nhưng trong mắt Tô Lương, chính xác là biểu cảm là như vậy.
Sắc mặt và ánh mắt Trì Cảnh không biến đổi quá nhiều khi nhìn cô, nhưng Tô Lương thực sự có thể cảm nhận được sự không vừa ý trên khuôn mặt ấy.
Tô Mẫn hơi ngạc nhiên: “Anh ta không cho em sắc mặt tốt á? Vừa rồi khi em đưa anh ta về nhà anh ta đã bắt nạt em à?”
Chính cô cũng nhớ lại: “Lúc dùng cơm ở nhà chúng ta đâu có biểu hiện gì đâu, chị thấy anh ta bình thường mà.
Hay trên đường đi hai người có gây lộn cãi vã gì không?”
Tô Mẫn không cảm thấy gì nên Tô Lương cũng không giải thích được cho cô.
Loại cảm giác tinh tế này, có đôi khi không cách nào làm cho người đối diện hiểu được qua miêu tả bằng lời nói.
Tô Lương xua tay, đứng dậy thay quần áo: “Quên đi, quên đi, cứ coi như đây chỉ là suy nghĩ vớ vẩn của mình em là được, chắc do em tưởng tượng ra thôi, không có gì đâu.”.