Mặc dù Tô Lương chưa từng yêu đương, nhưng xử lý chuyện này cũng không phải là tiểu bạch thỏ.
Cố Tư đang nói chuyện, lại đột nhiên ném đề tài này cho cô, trong giọng điệu còn có chút xíu dò xét mơ hồ, cô làm sao có thể không nghe ra ý tứ gì chứ.
Có lẽ Cố Tư cũng đang hiểu lầm mối quan hệ giữa cô và Trì Cảnh.
Suy nghĩ một chút thì chuyện này cũng không thể trách người khác được, không thể nói là những người này suy nghĩ quá nhiều.
Về tính cách, Trì Cảnh và cô ở một phương diện nào đó khá giống nhau, cả hai người đều không có bạn bè gì cả, đối với người khác thì khá lạnh nhạt thờ ơ.
Nhưng hết lần này tới lần khác Trì Cảnh lại giúp đỡ cô rất nhiều, tiếp xúc với cô khá nhiều, khó tránh khỏi việc khiến người khác hiểu lầm.
Một hai người hoài nghi hai người bọn họ có quan hệ gì, có thể người khác suy nghĩ quá nhiều, nhưng ở công ty cũng có rất nhiều người cho là cô có gì đó với Trì Cảnh.
Điều này chỉ có thể cho thấy, có lẽ quan hệ giữa hai người bọn họ quả thực có chút không bình thường.
Tô Lương nở nụ cười, “Anh Trì nếu muốn tìm một người phụ nữ nào đó đương nhiên là rất dễ dàng, dù sao điều kiện của anh ấy cũng khá tốt.”
Cố Tư ừ một tiếng, nhìn Trì Cảnh lái xe, “Cũng không hiểu tại sao anh ấy một mực không đi tìm, đến tuổi này rồi mà vẫn chưa chịu yêu đương, chẳng trách chú Hai, thím Hai nhà chúng tôi lại sốt ruột như vậy.”
Cô nói như vậy Tô Lương cũng không có lời gì có thể xen vào được, cô chỉ cười cười, sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Xe của Ôn Minh Khải đi theo phía sau, Tô Lương cảm thấy rất có lỗi.
Vốn dĩ đã hẹn hôm nay đi ra ngoài chơi, nếu không Ôn Minh Khải cũng sẽ không tới đón bọn họ.
Cuối cùng, cảm giác giống như đem đối phương chạy một vòng.
Trước tiên để đối phương đi theo đến xem cửa hàng, bây giờ lại để cho anh ta đi theo tới nhà họ Trì làm khách.
Tô Lương dù có lạnh lùng đến đâu thì lúc này cô vẫn cảm thấy có chút áy náy.
Xe chạy thẳng một mạch đến nhà tổ họ Trì, đây là lần đầu tiên Tô Lương tới đây.
Cô biết Trì gia rất giàu, nhưng khi nhìn thấy diện tích sân, cô vẫn có chút bối rối.
Bất kể cô đã từng nhìn thấy bao nhiêu trên đời, người giàu có như thế nào cũng chính là so với thân phận và địa vị của cô thì cao hơn một chút.
Đơn giản chính là một vài căn hộ ở trung tâm thành phố, loại phòng ở trang trí xa hoa.
Nhưng một cái trang viên lớn nằm ở giữa sườn núi giống như thế này, thật sự là lần đầu tiên cô nhìn thấy.
Xe dừng ở bãi đậu của khu nhà tổ, Tô Lương xuống xe trước, Ôn Minh Khải và Tô Mẫn cũng xuống xe ở đó.
Biểu hiện của Ôn Minh Khải khá bình thường anh ta cũng không phải chưa từng thấy qua gia đình nào như nhà họ Trì, hơn nữa bản thân nhà họ Ôn cũng là người có tiền.
Anh ta xuống xe sau đó nhìn lướt qua xung quanh, rồi đi đến gần Tô Lương.
Tô Mẫn cũng giống như Tô Lương, cũng sững sờ.
Sau khi Cố Tư xuống xe, đặc biệt nhiệt tình gọi bọn họ đi vào tòa nhà chính của nhà tổ.
Trì Cảnh bước tới, giọng điệu vẫn không mặn không nhạt nói với Tô Lương: “Đi thôi.”
Đoàn người đi về phía tòa nhà chính, cách đó không xa liền nhìn thấy Trì Uyên.
Trì Uyên đang mặc bộ quần áo ở nhà, hai tay đút túi quần, đứng trên khoảng không gian thoáng đãng trước tòa nhà chính.
Tô Lương biết Trì Uyên, tuy rằng công ty mà cô làm việc trước đây không có bất kỳ quan hệ nào với nhà họ Trì, nhưng cô cũng nghe được người khác đã gặp mặt anh nói qua về anh.
Trì Uyên nhìn thấy Cố Tư trở về, trực tiếp đưa tay ra, “Em làm gì mà lâu thế? Đứa nhỏ lại khóc tìm mẹ, suýt chút nữa thì anh cũng ôm con ra ngoài tìm em đấy.”
Cố Tư vừa nghe cũng biết anh đang nói hươu nói vượn, con trai nhà bọn họ tính tình siêu tốt, ai cũng có thể dỗ được.
Có lần cả ngày cô không để ý tới tên tiểu tử này, vậy mà nó cũng không tìm cô.
Cô đi qua nắm tay Trì Uyên, đặt tay mình vào lòng bàn tay của anh, “Là con muốn tìm em hay là anh muốn tìm em?”
Nghe cô nói xong Trì Uyên liền mỉm cười, “Được rồi, bị em nhìn thấu rồi, là anh không thể rời bỏ em.”
Hai người ở trước mặt mọi người cứ rải thức ăn cho chó như vậy, không biết người khác sẽ cảm thấy như thế nào, Tô Lương cũng cảm thấy có chút xấu hổ.
Không biết nói lời yêu thương với người khác có phải cũng chán ghét như thế không? Cô chưa từng nếm trải qua tư vị của tình yêu, nên ít nhiều cũng cảm thấy không quen.
Cố Tư sau đó quay đầu đối với mấy người đang đứng ở bên kia “Vào trong ngồi đi.”
Trì Uyên không biết họ, nhưng cũng gật đầu với bọn họ một cái, sau đó nắm tay Cố Tư dắt cô vào trong phòng khách.
Trì Cảnh mang theo Tô Lương bọn họ đi vào, bà cụ đang ngồi bên trong phòng khách, bên cạnh là một chiếc nôi trẻ em, đứa trẻ bên trong nôi đang khua tay múa chân.
Cố Tư đứng ở bên cạnh nôi nói, “Nhóc con, nghe nói con nhớ mẹ.”
Đứa bé nhìn cô ê a hai tiếng, quả nhiên khi thấy mẹ nó có chút vui sướng.
Tô Mẫn không nhịn được bèn đi qua, đi tới bên cạnh chiếc nôi nhìn đứa trẻ đang nằm bên trong đó một chút, “Oa, trắng nõn trông thật đáng yêu.”
Cố Tư ôm đứa trẻ ra khỏi nôi, “Không nên bị bộ dáng này mê hoặc, bình thường trông nó rất vất vả.”
Trì Cảnh bước tới chỗ bà cụ gọi bà nội, nói đây đều là bạn bè của mình, mới tới nhà mình ngồi chơi một lát.
Trì Cảnh chưa bao giờ đưa bạn bè về nhà, bà cụ nghe vậy tự nhiên vui vẻ, “Ai da, nhanh tới đây mọi người cùng ngồi nói chuyện, hiếm khi thấy A Cảnh dẫn bạn bè tới nhà, mọi người không cần khách sáo.”
Ánh mắt bà đảo quanh ba người này, hai nữ một nam, quan hệ cụ thể của ba người này là gì bà cũng không nhìn ra.
Nhưng mà, bà cũng đã từng nghe thấy ông Hai nhắc tới Tô Lương.
Trước khi bà Hai gây náo loạn một trận, bà đã cùng ông Hai nói chuyện riêng với nhau mấy câu.
Bà muốn cho ông Hai khuyên bà Hai đừng níu kéo chuyện cá nhân của Trì Cảnh mãi không buông.
Tìm bạn gái hay không, có kết hôn hay không, mỗi người đều có những ý nghĩ khác nhau, dù trưởng bối có gấp như thế nào cũng không nên can dự vào cuộc sống của hậu bối.
Lúc đó ông Hai cũng thuận miệng nhắc tới Tô Lương, nói rằng Trì Cảnh có thể thật sự không tìm được bạn gái cũng sẽ không kết hôn, chắc là duyên phận chưa đi tới đúng chỗ.
Bây giờ Trì Cảnh dẫn bạn bè trở về, bà cụ mơ hồ cảm thấy Tô Lương là một người trong số những người này.
Cố Tư ở bên cạnh liếc mắt đã nhìn ra ý tứ của bà cụ.
Bà rõ ràng đang xác minh thân phận của hai người phụ nữ kia.
Vì vậy Cố Tư mở miệng, “Bà nội, đó là cô Tô, là trợ lý của A Cảnh, đây là chị gái của cô ấy, còn đây là bạn của cô ấy.”
Khi cô nói như vậy, bà cụ cũng đã biết người này là người nào, nên gật gật đầu.
Bà nhẹ nhàng cười với Tô Lương, “Thằng Hai nhà tôi đặc biệt khen ngợi cô, nói trong công việc cô là người rất có năng lực.”
Chuyện này thật sự không phải nói sai, ông Hai quả thực có khen Tô Lương.
Nhưng mà chỉ là sau khi nói xong một số chuyện linh tinh về mối quan hệ giữa Tô Lương và Trì Cảnh, mới thuận miệng khen cô.
Tô Lương cũng không biết bà cụ có nói thật hay không, chỉ có thể khiêm tốn cười cười, “Cũng tàm tạm, cũng tàm tạm thôi ạ, còn rất nhiều thứ phải học hỏi thêm.”
Người giúp việc bưng trà lên, bà cụ cũng hay nói chuyện, hỏi bọn họ vừa nãy đang làm gì.
Nghe Tô Mẫn nói muốn mở cửa hàng, đi xem cửa hàng, bà cụ do dự một chút rồi nói, “Mở cửa hàng không thể vội vàng được, cứ từ từ thôi.”
Tô Mẫn nói phải, bà cụ liền hỏi thăm hoàn cảnh cá nhân của cô và Tô Lương.
Tô Lương cùng Tô Mẫn nhìn tuổi tác không chênh lệch nhiều lắm, bà cụ biết Tô Lương vẫn độc thân, nên bà nghĩ rằng Tô Mẫn cũng vậy.
Bà cụ hỏi vấn đề này, Tô Mẫn mím môi do dự nhưng vẫn trả lời, “Cháu mới vừa ly hôn không bao lâu, em gái cháu vẫn còn độc thân.”
Bà cụ sững sờ một chút, cảm thấy câu hỏi của mình có chút không đúng, bà liền an ủi Tô Mẫn, “Lần sau từ từ chọn đi, đàn ông tốt vẫn còn rất nhiều, cháu còn trẻ như vậy, nếu cháu không nói, bà còn cho là cháu vẫn còn là người độc thân đó.
Tô Mẫn cười, “ Cháu cũng không còn trẻ nữa, có lúc cảm thấy cuộc đời mình khá thăng trầm.”
Bà cụ thở dài, “Cháu lại ở trước mặt bà cụ này nói cuộc đời mình lắm thăng trầm? Cháu lúc này còn đang ở đâu? Còn sống chưa qua một nửa đời người, cô gái nhỏ à không nên có ý nghĩ tiêu cực như vậy.”
Đã rất lâu rồi không có ai gọi Tô Mẫn là cô gái nhỏ, cô cảm thấy hơi ngượng ngùng sau khi nghe xong những lời này.
Bà cụ quay đầu lại nhìn Trì Cảnh, “Cháu nhìn cái này của nhà chúng ta, so với cháu còn nhiều tuổi hơn, nhưng cho đến tận bây giờ vẫn chưa có bạn gái, nếu cháu không còn trẻ, vậy nó chính là lão thức thời.”
Bà cụ tính tình khá tốt, cùng mấy người này đùa giỡn làm trò không ít.
Khi mọi người bật cười, đứa bé trong ngực Cố Tư cũng bật cười khanh khách, dáng vẻ giống như mình cũng đang tham gia náo nhiệt.
Tô Lương nhìn đứa bé, rồi lại nhìn Trì Uyên và Cố Tư.
Cô đã xem qua tin tức về hai người, biết bọn họ cũng đã từng ly hôn, nhưng sau đó lại không buông bỏ được đối phương, nên lại lần nữa quay về bên nhau.
Suy nghĩ một chút thấy chuyện này cũng không dễ dàng.
.