Trì Cảnh ở bên đó cầm điện thoại đợi một chút.
Tô Lương không nghe điện thoại, gửi tin nhắn cũng không trả lời, hình như cô ấy vẫn còn tức giận.
Anh lặng lẽ thở dài, cảm thấy hôm nay mình có hơi quá đáng.
Lúc này cả người mới bình tĩnh lại, thực ra anh cũng khá ngạc nhiên không biết mình lại làm khó Tô Lương như vậy.
Tô Lương cũng không ngốc.
Lúc trước cấp trên ở công ty cũ làm khó làm dễ như vậy.
Nhưng cô vẫn còn có thể dễ dàng vượt qua được, có thể thấy được đầu óc của cô cũng khá thông minh.
Hôm nay, đương nhiên cũng có thể thấy được là anh cố tình làm vậy.
Chỉ là Trì Cảnh thừa nhận mình là cố ý nhưng lại không thừa nhận mình đang làm khó làm dễ cô.
Anh có nghe thấy được chuyện buổi trưa này Ôn Minh Khải muốn hẹn Tô Lương đi ăn cơm.
Anh ấy muốn tìm việc cho cô làm để trưa nay cô ấy không thể nào đi ăn với Ôn Minh Khải được.
Khi đó, trong tay anh không có bất kỳ tài liệu nào khác, phần lớn công việc của Tô Lương đều do trợ lý thứ hai thu xếp cho cô.
Vì vậy hôm nay anh cũng nhất thời vội vàng mà thôi.
Trì Cảnh ném điện thoại lên giường, cầm hộp thuốc lá, lấy một điếu rồi châm lửa lên, cuối cùng anh bước đến bên cửa sổ.
Trước giờ Tô Lương vẫn luôn dễ tính nhưng không thể hiện rằng cô ấy không có tính khí riêng của mình.
Điểm này thì chắc Trì Cảnh cũng biết được.
Con người của cô luôn lạnh lùng, nếu nói tính khí cô tốt thì thực ra không bằng nói tính khí của cô ấy kì lạ thì đúng hơn.
Cô vẫn luôn rất cảm kích Trì Cảnh, nhưng nếu muốn bắt nạt cô thì điều này không thể được.
Hơn nữa tính cách của cô ấy không hề yếu đuối.
Trì Cảnh hút điếu thuốc gần hết, anh hơi nheo mắt suy nghĩ ngày mai phải làm thế nào.
Nhất định phải làm gì đó.
Nếu không thì với tính tình của Tô Lương thì sau này chắc cô sẽ không để ý gì đến Trì Cảnh nữa.
Trì Cảnh suy nghĩ hồi lâu, hút xong điếu thuốc cuối cùng, muốn mở cửa sổ ném tàn thuốc xuống.
Kết quả anh lại do dự một chút, sau đó liền nghĩ là thôi.
Lần trước khi anh vứt điếu thuốc xuống thì đã dọa cho Tô Lương một trận.
Cô gái này vẫn luôn giữ kỉ luật và rất lương thiện.
Trì Cảnh ấn tàn thuốc lên bệ cửa sổ, sau đó anh quay người đi tắm rửa.
Tắm rửa xong anh trở lại giường và không xem điện thoại nữa.
Anh kéo chăn bông lên, đắp cho mình rồi tắt đèn đi ngủ.
Cả ngày hôm nay tâm trạng của anh không tốt cút nào.
Nó ảnh hưởng đến hiệu quả làm việc cả ngày hôm nay và anh cũng chẳng quan tâm gì đến công việc nữa.
Nhưng dù vậy, anh vẫn cảm thấy mệt mỏi, thậm chí còn mệt hơn bình thường.
Trì Cảnh nhắm mắt chìm vào giấc ngủ mê man, rồi lại nằm mơ.
Có lẽ vì cân nhắc quá nhiều nên trong mơ anh đã mơ thấy một số cảnh rất lộn xộn.
Mơ thấy mình đã cãi nhau với Tô Lương, Tô Lương chỉ vào mặt anh và chửi bới hết điều.
Cũng không nói những câu chửi thề, nhưng cũng chẳng hay ho gì.
Tô Lương, thường ngày là người ít nói, giờ đã trở nên đặc biệt hùng hồn trong những giấc mơ của mình.
Cô nói hết chuỗi này sang chuỗi khác, và anh không thể phản ứng lại những chuyện đó.
Anh thậm chí còn mơ thấy Ôn Minh Khải.
Anh ta nằm mơ thấy Tô Lương sẽ kết hôn với Ôn Minh Khải.
Sau đó tức giận nói rằng anh sẽ không được mời dự đám cưới, và anh ta đã cảnh cáo anh không được đi.
Giọng nói của Tô Lương rất hung dữ, “Nếu như anh đến đó thì tôi sẽ đuổi anh ra ngoài.”
Trì Cảnh đặc biệt đau khổ trong giấc mơ này và không biết phải làm gì.
Hơn nữa, anh như mất chức năng ngôn ngữ, mở miệng hồi lâu cũng không biết phản bác như thế nào.
Anh ta bị Tô Lương làm cho không nói nên lời.
Giấc mơ này của Trì Cảnh rất khó chịu.
Lúc tỉnh dậy anh còn cảm thấy trong người mình cứ bực bội, nhưng cái cảm giác bực bội ấy lại không được phát tiết ra ngoài.
Trời vẫn chưa sáng, anh còn dựa vào trên đầu giưởng để nghỉ ngơi một chút.
Nghĩ đến cảnh trong mơ, Trì Cảnh vẫn cảm thấy rất chân thật.
Hơn nữa, cái dáng vẻ bực tức đó của Tô Lương cũng giống như thật vậy.
Anh không ngủ được nữa, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, anh đứng dậy đi tắm rửa.
Khi quay lại, anh có lại nhìn vào điện thoại, nhưng Tô Lương vẫn không trả lời anh.
Tính tình của cô gái này cũng dở hơi thật.
Chắc tiếp theo đây anh phải dỗ dành cô ấy rồi.
Trì Cảnh trở lại giường và cầm điện thoại lướt lui lướt tới.
Cứ như vậy cho đến khi đến sáng, anh thay một bộ áo quần rồi đi ra ngoài ăn sáng.
Sau đó, anh đi đến công ty.
Còn khá sớm, không ai đến công ty vào giờ này.
Trì Cảnh mở cửa văn phòng ra rồi ngồi trong đó.
Tô Lương thường đến sớm hơn những người khác một chút nên có thể gặp mặt cô.
Kết quả là Trì Cảnh ngồi đợi, những người khác đều đến hết nhưng mà cũng không thấy được Tô Lương.
Anh có chút bối rối.
Nhìn thì cũng gần đến thời gian vào làm.
Anh còn muốn đến hỏi trợ lý thứ hai có phải hôm nay Tô Lương đã xin nghỉ phép hay không nữa.
Kết quả là vừa đứng lên khỏi vị trí, liền nhìn thấy Tô Lương đi ngang qua cửa văn phòng.
Hôm nay cô ấy đến sát giờ vào làm.
Tô Lương không quay đầu lại nhìn Trì Cảnh, mà sải bước đi qua cửa phòng làm việc của anh ấy, trở về phòng làm việc của mình.
Động tác của Trì Cảnh dừng lại, do dự rồi ngồi trở lại.
Khi Tô Lương đi ngang qua, anh chỉ nhìn thấy được nửa mặt của Tô Lương.
Nhưng anh gần như có thể nhận ra rằng khuôn mặt của cô đang căng thẳng và không có biểu cảm nào.
Thiết nghĩ chắc là cô vẫn còn giận anh vì chuyện này hôm qua.
Trì Cảnh suy nghĩ một chút, anh thu lại tầm nhìn của mình, và quyết định là giải quyết công việc của mình trước.
Theo tính khí của Tô Lương, nếu anh ta đến nói chuyện riêng với cô, thì chưa chắc Tô Lương có thể để ý anh ta.
Những gì họ có thể giao tiếp với nhau một cách nghiêm túc là trong công việc.
Trì Cảnh ở bên đây bận rộn một chút, Tô Lương lại gõ cửa.
Ngày hôm qua anh đưa cho Tô Lương một đống văn kiện, và Tô Lương chỉ đưa lại cho anh ấy một phân nửa.
Lúc này cô mới đưa nửa còn lại qua.
Trì Cảnh để đồ trong tay xuống, chắp tay đặt trên bàn, ngẩng đầu nhìn Tô Lương.
Anh quan sát rất kĩ biểu cảm của Tô Lương, từ hành động đến giọng nói của cô ấy.
Tô Lương bỏ hồ sơ trên bàn và nói: “Anh Trì, đây là những văn kiện còn sót lại mà ngày hôm qua anh đã giao cho tôi.
Anh xem xem có vấn đề gì không.
Nếu có vấn đề gì thì hãy nói cho tôi biết.”
Sau đó, cô quay lưng bỏ đi.
Trì Cảnh không kìm lòng được, gọi cô dừng lại, “Chờ một chút.”
Tô Lương dừng lại, nhìn Trì Cảnh, vẻ mặt của cô bình tĩnh vô cùng.
Trì Cảnh nhìn Tô Lương chằm chằm như vậy hồi lâu, sau đó đột nhiên nở nụ cười, “Được rồi được rồi.
Ngày qua là tôi đã sai rồi.
Tôi xin lỗi cô nhé, cô đừng giận tôi nữa.”
Tô Lương vẫn như vậy với một thái độ lạnh lùng, “Tôi không hiểu anh Trì đang nói cái gì cả.”
Khóe miệng của Trì Cảnh vẫn nhếch lên, trên mặt lộ ra ý cười, “Từ trước đến giờ tôi vẫn chưa thấy tính tình cô nóng nảy như thế này cả.”
Tô Lương cau mày, “Tính tình của tôi nóng nảy hay sao?”
Nếu như tính tình của cô nóng nảy thì ngày qua Trì Cảnh tìm đến, dù cho có như thế nào đi chăng nữa cô cũng sẽ không tiếp nhận những văn kiện này rồi.
Trì Cảnh trầm mặc thở dài, “Hôm qua là do tâm trạng của tôi không tốt, vậy nên mới không khống chế được bản thân mình thôi, phải để cô chịu phần ấm ức này rồi.
Cô nói xem tôi phải làm như thế nào để cô hết giận.
Tôi mời cô đi ăn nhé, hay là tặng cho cô một món quà nhỏ?”
Tô Lương không muốn ăn hay nhận quà của anh.
Cô không muốn nhận đồ của anh ấy rồi mình lại bị mang tiếng, như thế này cũng không tốt gì lắm.
Cô lạnh lùng nói: “Không cần đâu.”
Lúc trước Trì Cảnh còn rất cáu kỉnh, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ không buông tha cho mình của Tô Lương thì anh lại cảm thấy buồn cười.
Tô Lương thấy anh hình như cũng đang tức giận với mình.
Bây giờ, khi anh nhìn Tô Lương thì cũng có cảm giác như vậy.
Trì Cảnh cảm thấy Tô Lương giống như trẻ con.
Bản thân có chút chiếm được lợi thế, cứ muốn nắm được thóp của dối phương, và phải khiến đối phương phải xin lỗi mình.
Anh hỏi Tô Lương, “Vậy thì cô muốn như thế nào? Cô cứ nói đi.”
Tô Lương không biết cô muốn gì, thật ra thì cơn giận của cô gần như không còn nữa.
Cô cũng không phải là dạng người giận dỗi ai lâu dài, cô chỉ nhất thời tức giận mà thôi.
Chỉ qua một ngày thì Tô Lương liền quên đi những chuyện đó và không thấy tức giận nữa
Từ khi Trì Cảnh đến văn phòng của cô để hạ mình xin lỗi thì cơn tức giận của cô đã từ từ lắng xuống rồ.
Sau một đêm đến bây giờ thì cô đã không còn tức giận nữa.
Nhưng cô chỉ nghĩ rằng hôm qua Trì Cảnh thật sự quá đáng.
Trong lòng của cô có chút ấm ức và cũng muốn trước mặt của Trì Cảnh làm bộ làm tịch.
Bây giờ Trì Cảnh còn hỏi cô muốn cái gì nữa, sao cô ấy có thể nói ra được chứ?
Sắc mặt của Tô Lương căng thẳng, nhưng cô vẫn giả vờ là mình rất bình tĩnh.
Cô càng như vậy thì Trì Cảnh càng muốn cười, “Hay là tôi cho cô nghỉ hai ngày có lương.
Để có thể bù đắp ngày qua cô đã phí tâm phí sức, giải quyết những công việc không trong phạm trù làm việc của mình”
Như vậy thì càng không cần.
Hơn nữa, cũng không tính là phải bù đáp gì.
Cho cô nghỉ phép, và cô được nghỉ phép một ngày thì công việc đó cũng thuộc vào trách nhiệm của cô.
Nếu như đi làm lại thì cô vẫn phải tự mình giải quyết những công việc ấy thôi.
Quả nhiên những người làm ăn đều có tính toán hết.
Tô Lương chỉ hừ một tiếng, “Vậy thì càng không cần nữa.”
Trì Cảnh mím miệng, suy nghĩ một chút, hạ giọng nói: “Hay là tôi tăng lương cho cô nhé?”
Tô Lương có chút ngạc nhiên, chuyện này có thể tùy tiện tăng lương được sao?
Cô cho rằng tiền lương đều do hệ thống đánh giá cụ thể của công ty quyết định, dựa trên vị trí và nội dung công việc.
Thì ra nó cũng có thể dựa vào một sở thích cá nhân của một người quản lý, tự do quyết định được sao?
Tha thứ cho cô vì chưa trải sự đời, đúng thật là cô không hiểu những chuyện này.
Tô Lương không nói gì nữa, Trì Cảnh gật đầu, “Vậy thì cứ quyết như vậy đi.
Một lát nữa thì tôi sẽ nhắc với bên chỗ tài vụ, từ tháng nay thì lương tháng của cô sẽ được tăng lên.”
Biểu cảm của Tô Lương cũng không phải nói là trở nên tốt liền ngay lúc đó.
Biểu cảm của cô vẫn dửng dưng như vậy và cô cũng không nói gì cả.
Cô mà như vậy thì Trì Cảnh mới có thể hiểu được, “Được rồi, cô đi bận chuyện của mình đi.
Buổi trưa chúng ta cũng nhau đi ăn cơm nhé.”
Tô Lương vừa định mở miệng, Trì Cảnh liền nói tiếp, “Nếu như cô không đồng ý trưa nay đi ăn thì việc tăng lương đừng có nghĩ tới.”
Nói xong Trì Cảnh liền cúi đầu tiếp tục làm việc..