Tô Lương trước tiên bước qua cầm bó hoa lên xem, hoa hồng đỏ, hẳn không có cô gái nào có thể từ chối.
Chỉ là sau đó cô liền có chút sầu muộn, hoa này lát nữa để lại đây hay là cầm về?
Cầm về chắc chắn là phải đem đến văn phòng đi, đồng nghiệp khác tất nhiên sẽ nhìn thấy, có phải là có chút quá lộ liễu rồi không?
Cô là cấp dưới lại yêu đương với cấp trên, Tô Lương tự nhận thức là khiêm tốn một chút thì tốt hơn.
Trì Cảnh không nghĩ nhiều như vậy, gọi nhân viên phục vụ cầm menu tới, ở đây có phần ăn tình nhân, anh trực tiếp gọi giùm Tô Lương.
Nhân viên phục vụ không ở lại quá lâu, ra ngoài xong đóng cửa lại, Tô Lương ôm hoa ngồi xuống.
Khóe môi cô cong lên, “Cái này lát nữa để trong cốp xe anh nhé.”
Trì Cảnh lập tức liền hiểu ý cô, anh gật gật đầu, “Nghe theo em.”
Lời này vừa dứt, điện thoại trong túi Tô Lương liền vang lên.
Cô đặt bó hoa xuống, lấy điện thoại ra, “Chắc là chị em gọi tới, chị ấy ngày nào cũng hóng hớt hết.”
Thế nhưng đợi lấy điện thoại ra nhìn một cái, cô mới phát hiện không phải là điện thoại của Tô Mẫn gọi đến, bên kia là Ôn Minh Khải.
Vẻ mặt của Tô Lương khựng lại một chút, sau đó có chút bất đắc dĩ.
Trì Cảnh cũng nhìn ra nét mặt cô không đúng, hỏi cô một câu, “Điện thoại của ai thế?”
Tô Lương đưa tôiy ra hiệu một chút, sau đó đứng lên, “Anh đợi em một chút, em ra ngoài nghe.”
Cô nói như thế nói Trì Cảnh thoáng cái liền hiểu, Trì Cảnh nói, “Em cứ nghe ở đây đi, không sao cả.”
Tô Lương do dự một chút, cô cũng sợ Trì Cảnh suy nghĩ nhiều, sau đó lại ngồi xuống, nghe điện thoại, “Anh Ôn.”
Ôn Minh Khải ừ một tiếng, giọng điệu nghe cũng coi như bình thường, “Bây giờ có bận không?”
Tô Lương nói, “Không bận, anh có chuyện gì cứ nói thẳng đi.”
Ôn Minh Khải bên kia dừng lại vài giây mới mở miệng, “Tôi nghe chị cô nói cô và Trì Cảnh hẹn hò rồi.”
Tô Lương nói phải, “Hôm qua vừa xác định quan hệ.”
Bên kia sau đó liền im lặng.
Anh im lặng như thế, khiến Tô Lương cũng có chút ngượng nghịu.
Tô Lương đưa mắt nhìn Trì Cảnh ngồi ở đối diện một cái, chân mày Trì Cảnh cau lại.
Anh cũng là không phải không tin Tô Lương, chỉ là thật sự rất ghét Ôn Minh Khải liên lạc với Tô Lương.
Tô Lương sau đó mở miệng nói, “Có cơ hội mời các anh ăn cơm, đây cũng là một chuyện tốt, mọi người cùng vui a.”
Ôn Minh Khải ha ha một tiếng, nghe không ra có phải là vui không, “Chuyện tốt sao.”
Tiếp đó anh tôi còn nói, “Cô thích anh ấy bao nhiêu?”
Lời này hỏi thế bảo Tô Lương nên trả lời thế nào?
Vả lại Trì Cảnh ngồi đối diện cô, cô không tiện nói lắm.
Ôn Minh Khải ở bên kia đợi một hồi, tự mình mở miệng, “Tôi cũng không giấu gì cô, chắc hẳn cô cũng biết tôi có ý với cô, Tô Lương, tôi còn tưởng rằng chúng ta sẽ có chút khả năng…”
“Không có.”
Tô Lương trực tiếp mở miệng cắt lời anh tôi, “Chúng ta không có khả năng.”
Cô nói, “Anh Ôn, anh là người rất tốt, nhưng anh không phải kiểu người mà tôi thích, có thể anh không hiểu tôi lắm, tôi từ chối anh tuyệt đối không phải vì bây giờ tôi đang hẹn hò với Trì Cảnh, cho dù là hai chúng tôi không có gì, tôi cũng sẽ không nhận lời anh, tôi có thể làm bạn với anh, nhưng mà làm người yêu chúng tôi vẫn là không phù hợp đâu.”
Ôn Minh Khải bị ngắt lời, liền không có động tĩnh gì nữa.
Tô Lương vẫn là thích nói cho rõ ràng một chút, thế là nói tiếp, “Trước đó tôi cũng mơ hồ nhận ra ý của anh, chỉ là anh không chịu nói rõ, tôi cũng không tiện từ chối thẳng, nhưng mà anh có thể đi hỏi thử chị tôi, tôi rõ ràng có nói qua với chị ấy, tôi đối với anh không có ý gì, làm bạn với anh rất tốt, nhưng mà làm người yêu thì chúng ta không có cái duyên phận đó.”
Trì Cảnh ngồi ở đối diện bấy giờ mới thở phào một hơi.
Anh thích thái độ của Tô Lương như vậy, phải thì phải, không phải thì là không phải, nói chuyện phải rõ ràng dứt khoát rành mạch.
Anh không thích kiểu người lập lờ nước đôi dây dưa dài dòng lắm, giống như là đang từ chối, nhưng lại chừa đường lui cho đối phương.
Ôn Minh Khải bên kia im lặng một lúc lâu.
Tô Lương cũng không chắc bản thân có tính là đắc tội với anh ta rồi không.
Mặc dù cô chưa từng yêu đương, nhưng mà gần như cũng hiểu rõ một chút, trong tình huống bình thường giữa hai người có một người có ý, người còn lại không có, không thể làm người yêu, cuối cùng đến bạn bè cũng không làm được.
Cho nên cô ngược lại không gấp gáp mấy.
Ôn Minh Khải không nói lời nào, vậy cô lại lần nữa mở miệng, “Con người của tôi ra sao hẳn là anh Ôn cũng biết rõ, có cái gì nói cái đó, không thích lề mà lề mề, nếu như nói ra khiến anh không vui, xin anh thứ lỗi.”
Ôn Minh Khải ở bên kia thở ra một hơi thật dài, “Được, tôi biết rồi, làm phiền cô rồi.”
Sau đó bên kia anh ta liền cúp điện thoại.
Tô Lương chậm rãi để điện thoại xuống, nét mặt nhìn có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng coi như là thở phào một hơi.
Trì Cảnh vội mở miệng hỏi, “Anh ta bên kia nói cái gì?”
Tô Lương lắc đầu một cái, “Cũng không nói gì, chỉ là hỏi thử có phải chúng ta hẹn hò không, hẳn là chị em kể với anh ta, anh ta xác nhận thử.”
Trì Cảnh sau đó lại hỏi, “Anh ta tỏ tình với em?”
Tô Lương nhíu mày một cái, vừa rồi ở trong điện thoại Ôn Minh Khải cũng không tính là tỏ tình đi.
Cô do do dự dự, có chút đắn đo khó quyết, “Cũng không tính đi, chỉ nói là anh ấy vốn có ý với em, nhưng mà rất tiếc bọn em không có duyên phận.”
Trì Cảnh bật cười một tiếng, “Có cái gì đáng để tiếc chứ, không hẹn hò với anh ta không phải rất bình thường sao?”
Tô Lương vội gật đầu, tiếp lời Trì Cảnh, “Phải phải phải, có anh ở đâu có thể để ý anh ta, anh so với anh ta ưu tú hơn nhiều, hẹn hò với anh mới tính là bình thường.”
Mặc dù biết cô là cố ý nói vậy, nhưng Trì Cảnh vẫn là phốc một tiếng bật cười, “Vốn nên là vậy mà.”
Đợi thế một hồi, nhân viên phục vụ bên kia bưng đồ ăn họ gọi lên.
Hai người cũng liền ngừng chủ đề nói này, nói chuyện của nhà họ Trì
Ông hai biết Tô Lương và Trì Cảnh hẹn hò, liền có chút nhịn không được, cảm thấy cuối cùng có thể kết thúc sự lải nhải của bà hai, vẫn luôn hối Trì Cảnh đưa Tô Lương về nhà.
Lúc Trì Cảnh nói chuyện Tô Lương, giọng điệu cũng có một chút bất đắc dĩ, “Em cứ xem như làm việc thiện, em đến nhà anh một chuyến, anh và ba anh đều có thể giải thoát.”
Tô Lương nghe anh nói lời này, thực sự nhịn không được liền cười, “Sao mà các anh nói nghe ghê vậy?”
Trì Cảnh trừng mắt, “Là thật sự kinh khủng, em chưa từng gặp qua mẹ anh, cái miệng của mẹ anh thật sự rất dữ đó.”
Tô Lương mím môi do dự một chút, “Mặc kệ ra sao, vẫn là qua một khoảng thời gian nữa mới có thể đến nhà anh chơi, bằng không sẽ giống như em không biết khách sáo, kiểu như em không giống ra gì.”
Trì Cảnh ha ha cười ra tiếng, “Người không ra gì không phải là anh sao, đến lúc đó nói là anh vác em về nhà.”
Tô Lương cười cười, không nói gì.
Đến cuối cùng hai người bọn họ cũng không quyết định khi nào đến nhà Trì Cảnh gặp phụ huynh.
Thật ra suy nghĩ một chút chuyện của hai người họ cũng rất dễ xử lý, người nhà Trì Cảnh sẽ không không đồng ý, Tô Lương cũng không còn cha mẹ nữa, gần như chỉ cần hai người nguyện ý liền có thể ở bên nhau.
Lúc ăn cơm Tô Lương cũng đang suy nghĩ vấn đề này.
Tình cảm có lúc là cần chủ động, có thể hai người bọn họ có một người chủ động, thực hiện rất nhiều chuyện, liền đi cùng nhau cả đời.
Có những chuyện nghĩ càng nhiều phiền phức càng nhiều, sau này biến số cũng càng nhiều.
Trì Cảnh không nghĩ nhiều như vậy, bữa cơm này anh ăn đặc biệt vui.
Chờ ăn cơm tính tiền xong, Trì Cảnh bưng lấy bó hoa kia, nắm tay Tô Lương, ra khỏi nhà hàng
Anh đặt bó hoa vào ghế sau, sau đó nói, “Buổi tối đưa em về nhà, trực tiếp để hoa vào nhà em.”
Tô Lương tựa lưng vào ghế ngồi, “Cô Tống Manh kia có liên lạc với anh không?”
Trì Cảnh ngây người, không nghĩ tới Tô Lương sẽ hỏi vấn đề này, ngay sau đó anh liền cười a a hai tiếng, “Bây giờ em mới bắt đầu để ý chuyện này có phải là hơi trễ rồi không?”
Tô Lương cũng không phải để ý, dù sao ngày đó Trì Cảnh nói chuyện với Tống Manh rất khó nghe.
Cũng coi như là biểu đạt thái độ của anh, không có dây dưa dài dòng, từ chối rất triệt để.
Cho nên cô không phải để ý, cô chỉ là muốn biết.
Tô Lương quay đầu nhìn Trì Cảnh.
Trì Cảnh nghĩ nghĩ liền nói, “Không liên lạc, ngày đó anh nói chuyện khó nghe như vậy, em lại đứng bên cạnh, cô ấy phàm là có chút mặt mũi, cũng không thể lại liên lạc với anh.”
Tô Lương khẽ gật đầu, sau đó nhịn không được, dặn dò một câu, “Nếu cô ấy liên lạc với anh, anh nói cho em biết.”
Trì Cảnh hỏi, “Sao thế, em muốn đối đầu với cô ấy sao?”
Tô Lương lắc đầu, “Không không không, em là muốn nói lý lẽ với cô ấy.”.