Nghe Tô Lương nói như vậy, Trì Cảnh chỉ cười, “Nếu anh cần thể diện, thì cũng không có biện pháp nào để theo đuổi được em.”
Tô Lương đang cầm văn kiện cũng phải dừng lại.
Trong nháy mắt cô cảm thấy do dự, Trì Cảnh có theo đuổi cô sao?
Làm sao cô lại có cảm giác giống như Trì Cảnh nói một câu thì cô liền đồng ý ngay, cũng không có quá trình theo đuổi này.
Chỉ là bây giờ quan tâm đến những thứ đó cũng không có ý nghĩa gì, Tô Lương chép miệng hừ một tiếng, sau đó cầm văn kiện đi ra khỏi phòng làm việc.
Cô trở lại phòng làm việc của mình, rồi xử lý phần văn kiện mà Trì Cảnh vừa ký tên.
Chờ xử lý xong, cô lấy điện thoại di động ra, chỉ là chưa đợi điện thoại di động mở lên, từ trong màn hình, cô đã nhìn thấy gương mặt cô phản chiếu trong đó.
Khóe miệng của cô đang cong lên.
Lúc này Tô Lương mới chú ý đến từ lúc cô từ phòng làm việc của Trì Cảnh trở về, khóe miệng của cô từ lúc đó tới giờ vẫn luôn cong lên.
Cô không phải là một người hiền lành vui vẻ, trước đây Tô Mẫn cũng đã từng nói với cô, mặt của cô lúc nào trông cũng nghiêm túc, khiến người ta cảm thấy rất cứng nhắc, rất khó để tiếp cận.
Dường như chưa bao giờ cô giữ nguyên nụ cười một cách vô thức như thế này.
Tô Lương không kìm lòng được, giơ tay ấn khóe miệng của mình.
Có thể là ngày hôm đó trôi qua quá suôn sẻ, đến nỗi khi cô không còn tỉnh táo nữa, cô vẫn giữ tâm trạng phấn chấn.
Sau đó Tô Lương gửi tin nhắn cho Tô Mẫn, nói cho cô ấy biết hôm nay cô và Trì Cảnh ăn tối bên ngoài, cô sẽ không về nhà ăn tối.
Tô Mẫn rất nhanh chóng trả lời lại tin nhắn, nói rằng đã sớm đoán được chuyện này.
Cô nói tối hôm nay mình cũng có chuyện, hẹn A Húc đi ăn tối, cũng sẽ không trở về ăn cơm.
Tô Lương thở phào nhẹ nhõm khi thấy tin nhắn trả lời của Tô Mẫn, nếu không trong lòng cô sẽ luôn cảm thấy áy náy.
Luôn cảm thấy rằng mình nói chuyện yêu đương mà bỏ rơi Tô Mẫn.
Bây giờ Tô Mẫn cũng hẹn người khác, nên trong lòng cô cũng cảm thấy yên tâm hơn nhiều.
Sau đó Tô Lương hoàn thành nốt phần công việc còn dang dở, rồi chờ tan làm.
Trì Cảnh chắc hẳn cũng biết cô nghĩ gì, nên sau khi tan làm cũng không tới phòng làm việc của cô ngay, mà chờ những người khác về hết, rồi mới tới phòng làm việc của cô.
Tô Lương đang dựa vào lưng ghế, cầm điện thoại di động xem tin tức linh tinh.
Trì Cảnh đẩy cửa đi vào, cô liền buông điện thoại xuống, “Đi thôi.”
Trì Cảnh đi tới, nắm tay cô, không nhịn được nói: “Mẹ anh cũng biết chuyện của hai chúng ta rồi, bà gọi điện thoại giục anh, để anh đưa em về nhà.”
Người nhà bọn họ thực sự quá gấp gáp, Tô Lương cũng không biết nên nói gì nữa.
Trì Cảnh sau đó cười nói: “Mẹ anh nói nếu không bà sẽ tới công ty gặp em một lát, rồi cùng em ăn cơm.”
Thật hay, một câu nói này cũng đủ để ngăn cản Tô Lương.
Cô quay đầu nhìn Trì Cảnh, “Không phải chứ, sẽ không phải thật sự muốn qua đây đấy chứ?”
Trì Cảnh cũng do dự, “Tính khí của mẹ anh không nói chính xác được, ai cũng không đoán được tiếp theo bà ấy sẽ làm chuyện gì, bà ấy sốt ruột đến mức ngày mai có thể sẽ giết tới đây.”
Tô Lương gật đầu, những lời mà hôm nay trợ lý hai đến khuyên nhủ cô, còn có những lời mà ông Hai nói, cộng với những lời Trì Cảnh nói trước đây, không khỏi khiến nội tâm của cô nảy sinh giao động.
Hành động sắp tới của bà Hai, lại trực tiếp khiến cô có chút không chịu nổi.
Hai người ra khỏi công ty rồi ngồi lên xe, Tô Lương nói: “Thứ bảy này mời bọn họ tới nhà ăn cơm, hay là chủ nhật em cùng anh trở về nhà một chuyến?.”
Trì Cảnh sửng sốt, sau đó nở nụ cười, “Em có chắc không? Sao đột nhiên em lại đổi ý vậy? Có phải bị mẹ anh dọa cho sợ rồi không?”
Tô Lương mím môi, thành thật gật đầu, “Nếu thế nào cũng phải gặp mặt, hay là đến nhà anh đi.”
Bà Hai chạy đến công ty gặp cô, không nói những người khác trong công ty khi nhìn thấy sẽ nghĩ như thế nào, nói cô sợ bà Hai cảm thấy cô làm bộ làm tịch*.
(*) Làm bộ làm tịch: Ra vẻ, giả vờ thanh cao.
Nhiều người như vậy khuyên cô đến nhà gặp mặt làm khách, cô không đi, còn phải để mẹ người ta đích thân đến công ty để gặp mặt cô.
Nghĩ như vậy, hình như không được hay cho lắm.
Vì vậy Tô Lương cũng không kiên trì nữa.
Trì Cảnh rất vui, nói nếu cô đồng ý thì chủ nhật này sẽ đưa cô về nhà.
Anh còn nói rằng tối sẽ gọi điện thoại cho bà Hai, nói cho bà biết ngày mai đừng tới công ty.
Tô Lương thở phào nhẹ nhõm, tự nói, “Em vẫn cảm thấy chúng ta phát triển quá nhanh.”
Trì Cảnh không nói gì, nhanh hay không nhanh, thì cô cũng đã đồng ý rồi.
Dù có thể nào thì Trì Cảnh cũng không thể cho đối phương cơ hội đổi ý.
Tính cách của Tô Lương quá lạnh lùng, nếu quả thật mà dựa theo tính cách của cô, hai người nói yêu nhau, không biết khi nào mới nói đến chuyện này.
Cho nên Trì Cảnh vẫn muốn cùng Tô Lương giải quyết mọi chuyện càng sớm càng tốt.
Cho tới bây giờ, không có chuyện gì khiến anh lo lắng sốt ruột như chuyện này.
Có lẽ Tô Lương sẽ cảm thấy hai người bọn họ phát triển quá nhanh, dù sao cũng vừa mới xác lập quan hệ.
Nhưng mà Trì Cảnh lại xem như bọn họ đã quen biết nhau khá lâu rồi, cũng không phải là vừa mới quyết định yêu nhau.
Anh ấy cảm thấy tiếp xúc với nhau như thế là đủ rồi.
Lùi mười ngàn bước mà nói, tình cảm đôi lúc cần một ít xung động.
Khắp người Trì Cảnh bây giờ đều là loại xung động này.
Hơn nữa còn có một Ôn Minh Khải nhìn chằm chằm ở phía xa, nói thật, anh thực sự không yên tâm nếu cứ để Tô Lương ở bên ngoài như vậy.
Cô gái này quá mức thật thà, rất dễ bị người khác bắt cóc.
Tốt hơn hết là đem cô ấy về nhà, như thế càng khiến anh an tâm hơn.
Hai người đi tới một tiệm cơm Tây ở trung tâm thành phố, đặt một phòng riêng nhỏ, mặc dù trời vẫn chưa tối hẳn, nhưng bên trong phòng riêng đã kéo rèm che kín cửa sổ và thắp vài cây nến.
Có thể nói là bầu không khí khá ổn.
Tô Lương trước đây thực sự không nhìn ra Trì Cảnh là người lãng mạn như vậy.
Cô cảm thấy Trì Cảnh cũng là một người rất lý trí và điềm đạm, bây giờ nhìn thấy anh như vậy thì lại nảy sinh một chút cảm giác trái ngược.
Trì Cảnh đã sớm đặt trước các món ăn, khi hai người vừa tới đồ ăn cũng được bưng lên.
Hai người ngồi đối mặt nhau, Trì Cảnh không biết nên nói cái gì, anh cứ nhìn Tô Lương, trên mặt không khỏi nở nụ cười.
Tô Lương bị anh nhìn thì có chút xấu hổ, bốn góc bàn không lớn, nên hai người ngồi đối diện nhau có thể nhìn thấy rất rõ ràng từng biểu cảm trên khuôn mặt của đối phương.
Trì Cảnh nói, “Anh chưa từng yêu, nên cũng không biết em có thích một chút tiểu xảo nhỏ này không?”
Tô Lương cũng chưa từng yêu, nên giờ có người vì cô mà phí tâm tư như vậy, cô đương nhiên là thích.
Vì vậy, cô ấy gật đầu, “Em cảm thấy rất thích.”
Trì Cảnh cười ra tiếng, “Em thích thì được, thật ra thì anh hơi sợ vì trông nó quá sến súa.”
Nghe anh nói xong Tô Lương bật cười, “Em cảm thấy khá ổn, có lẽ người khác nhìn thì sẽ thấy hơi sến súa.”
Trì Cảnh cũng không coi đó là chuyện gì quá to tát, “Người khác nói gì anh không quan tâm, chỉ cần em cảm thấy không có vấn đề gì là được, người khác muốn anh sến súa với cô ta, anh còn không phản ứng lại với bọn họ đấy.”
Cũng phải, anh nói những lời này, Tô Lương liền nghĩ tới Tống Manh.
Đoán chừng chuyện này nếu đặt ở trong mắt Tống Manh thì cũng không sến súa, cô sẽ cảm thấy rất lãng mạn.
Hai người bắt đầu ăn cơm, thật ra thì Tô Lương không thích ăn đồ Tây, luôn có cảm giác ăn không đủ no.
Nhưng mà Trì Cảnh phí tâm tư như vậy, cô đương nhiên là cũng phải cho anh thể diện.
Phần cơm Tây tương đối ít, nên Tô Lương ăn gần hết.
Cuối cùng cô còn chép miệng, “Hương vị không ra sao, khi nào có thời gian em sẽ làm một bữa toàn đồ Tây cho anh, thực ra thì em biết làm đó.”
Trì Cảnh cười cười, “Được rồi, lúc nào có thời gian, sau này còn có cơ hội.”
Tô Lương hiểu ý Trì Cảnh muốn nói gì, ngẩng đầu nhìn anh không lên tiếng.
Cuối cùng hai người nói chuyện phiếm trong phòng riêng một lúc rồi mới đi ra.
Trì Cảnh lái xe đưa Tô Lương về nhà.
Thời gian nói sớm cũng không sớm muộn cũng không muộn, nhưng đối với những người đang yêu mà nói, thời gian này hai người đều không nỡ tách nhau ra.
Tô Lương đứng ở dưới lầu do dự một chút, sau đó hỏi Trì Cảnh, “Anh có muốn đi dạo không? Ở đây đi một vòng.”
Trì Cảnh đang không tìm được lý do gì, nghe cô nói như vậy, lập tức đồng ý, “Được chứ, vừa rồi ăn hơi no, vừa hay tiêu hóa một chút.”
Thế là hai người lại nắm tay nhau đi dạo bên trong tiểu khu.
Trong tiểu khu mặc dù có đèn đường, nhưng có một số chỗ không có ánh sáng.
Hai người đi dọc con đường được một lúc thì nghe thấy những âm thanh khác.
Trì Cảnh dừng lại trước, Tô Lương thực ra cũng nghe thấy tiếng động, nhưng chưa kịp phản ứng là có chuyện gì đang xảy ra.
Trì Cảnh kéo tay cô để cho cô đứng lại, Tô Lương còn quay đầu nhìn Trì Cảnh, “”Làm sao vậy?”
Trì Cảnh đưa tay lên miệng, “Suỵt.”
Anh ra hiệu cho Tô Lương cẩn thận nghe.
Tô Lương nhíu mày, cẩn thận lắng nghe, sau đó chậm rãi hiểu được tiếng động đó là gì.
Cô vội vàng kéo Trì Cảnh quay người đi về hướng hai người vừa đi tới, mặt đỏ bừng, sau đó lẩm bẩm nói: “Những người này lá gan thật quá lớn, bây giờ là mấy giờ, bên ngoài chắc chắn có người đi qua đi lại, thật sự không sợ bị người khác nhìn thấy sao?”.