Hôm nay Tô Lương và Trì Cảnh không nấu cháo điện thoại lâu lắm.
Dù sao ngày mai còn phải đi làm, ban ngày có thời gian cả ngày có thể gặp mặt.
Không có gì phải nhất định chỉ ở trong điện thoại buổi tối mới có thể nói.
Hai người cũng chỉ là trò chuyện tuỳ ý, sau đó liền cúp điện thoại.
Tô Lương nằm xuống cảm thấy trong lòng vui vẻ.
Thật ra chuyện gì cũng không có xảy ra, nhưng cô chính là cảm thấy tâm tình đặc biệt tốt, đặc biệt vui.
Cứ thế tới lúc cô nhắm mắt lại ngủ, khóe môi cũng còn cong lên.
Tâm tình tốt, đến cả nằm mơ cũng thấy đẹp.
Cô mơ thấy khi mình còn bé, lúc đó ba mẹ Tô vẫn chưa xảy ra chuyện ngoài ý muốn, quan hệ cũng không tệ lắm.
1 Hai người đưa cô cùng Tô Mẫn đi ra ngoài chơi, một nhà bốn người đặc biệt hoà thuận.
Cụ thể trong mơ chơi cái gì cũng không rõ lắm, mơ mơ hồ hồ.
Nhưng Tô Lương chính là cảm thấy cả giấc mơ đều đặc biệt ấm áp, trong cơn mơ cô cũng đặc biệt hạnh phúc.
Sáng ngày thứ hai tỉnh lại, cô cảm giác mình mở mắt ra, tâm tình vẫn rất tốt.
Ngồi dậy xoay đầu nhìn ra bên ngoài một cái, mặt trời đã mọc rồi, thời gian không sớm cũng không muộn.
Tô Lương đi rửa mặt, bên ngoài Tô Mẫn cũng đã dậy, đang làm điểm tâm.
Đêm qua Tô Lương trở về không nhìn thấy Tô Mẫn, cô và A Húc còn chưa hẹn hò xong.
Lúc này Tô Lương rửa mặt xong liền đến đứng ở cửa phòng bếp, “Tối hôm qua mấy giờ về thế, không thấy chị đâu.”
Tô Mẫn hình như tâm tình cũng rất tốt, “Hôm qua bọn chị cơm nước xong xuôi lại đi xem phim, phim hơi dài, hơn hai tiếng, xem đến cuối chị suýt nữa ngủ gật luôn.”
Tô Lương hỏi tiếp, “Phim tình cảm?”
Tô Mẫn cười ha hả, “Phải, phim tình cảm còn có thể quay hơn hai tiếng, đây có lẽ chính là chân ái.”
Tô Lương cười, “Cho nên chị cùng A Húc xác định quan hệ rồi?”
Tô Mẫn chẹp miệng một cái, “Chị cũng không biết, anh ấy hôm qua nắm tay chị, chị do dự một lát không có hất ra, em nói bọn chị có xem như là xác định quan hệ rồi không?”
Hỏi Tô Lương chuyện này, Tô Lương làm sao biết?
Trong lĩnh vực tình yêu này, cô cũng không biết gì cả.
Những thứ này cô cũng phân tích không ra.
Tô Lương nói, “Có thể là con người của em tương đối thực tế, em cảm thấy có vài lời hai người các chị nói rõ hơn một chút là tốt nhất, xác định xem có phải ở bên nhau không, không phải chị tưởng rằng hai người đang hẹn hò, anh ấy tưởng rằng chị là quan hệ bạn bè không tệ, có sự hiểu lầm như thế liền không ổn đâu.”
Tô Mẫn nghe cô nói như thế xong, cảm thấy cũng đúng, “Được, vậy chị tìm cơ hội thăm dò ý của anh ấy.”
Thật ra A Húc có ý gì, Tô Lương và Tô Mẫn gần như cũng biết, dù sao trước đó cũng nói muốn dẫn Tô Mẫn về nhà gặp phụ huynh.
Chỉ là Tô Lương cảm thấy vẫn là nên xác nhận một câu.
Có thể là có liên quan đến tính tình của con người cô, cô thích những chuyện dứt khoát rõ ràng.
Mập mập mờ mờ thật sự rất khiến người ta khó chịu.
Vả lại làm như thế, cũng tính là chừa đường lấn tới cho đối phương.
Sau này có chuyện gì dây dưa không rõ, đối phương cũng có thể không thừa nhận.
Có lẽ là lòng cô suy nghĩ hơi hẹp hòi, nhưng mà Tô Lương cảm thấy chuyện này cũng không thể không suy nghĩ nhiều.
Tô Mẫn bên kia làm xong điểm tâm, hai người ngồi xuống ăn, Tô Mẫn hỏi Tô Lương hôm qua cùng Trì Cảnh hẹn hò ra sao.
Chuyện tình cảm của chị em hai người bây giờ cũng tính là đồng bộ rồi.
Cũng có rất nhiều thứ có thể chia sẻ với nhau.
Trước đó lúc Tô Mẫn ở bên cạnh Tôn Triển, Tô Lương một mình bôn ba vì các thứ kế sinh nhai.
Cô không có tâm tư đi hỏi thăm chuyện của Tô Mẫn, Tô Mẫn cũng không tiện cùng cô chia sẻ.
Thế là thật ra Tô Mẫn rất nhiều chuyện tình cảm, Tô Lương biết được cũng không nhiều.
Nhưng mà hiện tại đã khác rồi, cuộc sống của họ trôi qua thư thả, lại thêm hai người gần như yêu đương cùng lúc.
Cho nên họ càng có thể hiểu được cảm giác của đối phương, cũng càng có thể giúp đối phương bày mưu tính kế.
Tô Lương kể chuyện hôm qua đi dạo với Trì Cảnh gặp phải lại cho Tô Mẫn nghe một lần.
Tô Mẫn cũng bị doạ hết hồn, “Thế mà còn có loại chuyện này, là ai gan thế, đây dù sao cũng là trong tiểu khu, cũng không phải ở rừng núi hoang vắng gì, thật đụng phải loại người không biết sợ mà bám theo chào hỏi, không phải sẽ mắc cỡ chết đi được sao.”
Tô Lương vừa nghe cô nói thế liền bật cười ha ha, “Chị nói thế cũng không phải không có khả năng, thật sự có người suy nghĩ hơi xấu xa, tới lấy điện thoại chụp lại cũng có thể lắm.”
Đến lúc đó hai người ở bên ngoài làm chuyện xấu không biết phải đối mặt người khác thế nào.
Mặc dù nói nam nữ hoan ái là bản năng, nhưng mà ra ngoài bị người ta nghe thấy hoặc là vây xem, vậy thật sự rất mất thể diện.
Hai người cứ thế cười cười nói nói ăn xong điểm tâm, dọn dẹp một chút, phải ra ngoài đi làm.
Kết quả ở cửa tiểu khu phải đón xe, Tô Lương đột nhiên nghe thấy tiếng còi xe hơi.
Cô quay đầu nhìn sang, ngây người, sau đó kéo Tô Mẫn đi sang bên kia đường, “Bên này bên này.”
Tô Mẫn mới đầu không biết là chuyện gì, đợi đi đến bên cạnh xe liền cười, “Bây giờ đã có xe chuyên đưa đón luôn rồi hả?”
Trì Cảnh mở cửa xe bước xuống, “Phải, bạn gái đẹp quá rồi, tôi sợ trên đường đi làm bị người ta ăn hiếp.”
Tô Lương hừ một tiếng, “Nói bậy nói bạ.”
Sau đó cô kêu Tô Mẫn cùng lên xe, nhất định là muốn đưa Tô Mẫn đi.
Tô Mẫn lên xe xong cảm khái một câu, “Tôi đây là được nhờ ké rồi.”
Sau đó Trì Cảnh khởi động xe, anh hỏi chỗ làm việc của Tô Mẫn, sau đó liền nói, “Nên làm mà, tôi phải lấy lòng cô trước, sau đó em ấy mới vừa lòng với tôi.”
Tô Mẫn chậc chậc hai cái, không nói gì.
Có thể đây chính là tình cảm cho phép đi.
Một ông chủ lớn, muốn để trợ lý của mình vừa lòng mình, thật đúng là hiếm gặp.
Lúc lái xe Trì Cảnh lại hỏi một chút hai người bọn họ ăn sáng chưa, biết được họ ăn sáng rồi thì không nói gì khác nữa.
Chờ đi một mạch đưa Tô Mẫn đến nơi, anh lại chở Tô Lương đi đến công ty bên kia.
Lần này Trì Cảnh mới nói hơi nhiều một chút.
Anh nói hôm qua cả đêm không ngủ được, trong đầu toàn là Tô Lương.
Tô Lương ở một bên chu môi không nói lời nào.
Trì Cảnh còn nói, “Khi nào mới có thể để anh từ tối đến sáng đều nhìn thấy em đây.”
Lời này của anh thay cho ý gì, Tô Lương lẽ nào lại không hiểu được.
Tô Lương đảo mắt nhìn anh một cái, “Con người anh có phải là quá gấp gáp rồi hay không?”
Trì Cảnh gật đầu, cũng thừa nhận điểm này, “Chủ yếu là chưa từng quen bạn gái, đột nhiên có một người bạn gái, không biết làm sao mới tốt, cứ muốn để em bên mình canh chừng.”
Sau đó anh hỏi Tô Lương, “Sau đó Ôn Minh Khải có gọi điện thoại cho em không? Anh ta có liên lạc với em không?”
Tô Lương lắc đầu một cái, “Không có, anh Ôn chắc là cũng cần mặt mũi, ngày đó em nói những lời kia, anh ấy có thể cũng tức giận, đoán chừng sau này sẽ không qua lại nữa đâu.”
Trì Cảnh mím môi, không nói gì.
Anh cảm thấy Ôn Minh Khải không hẳn sẽ vì chuyện này mà tức giận.
Nếu như thật sự thích một người, lý nào sẽ vì bị từ chối mà thẹn quá hoá giận, có thể là trong lòng không thoải mái, im lặng một khoảng thời gian, nhưng mà chờ cảm xúc qua đi, rất có thể sẽ còn ngóc đầu dậy.
Anh cho tới bây giờ cũng không suy nghĩ quá tốt đẹp.
Xe lái đến công ty, hai người cùng bước xuống, cùng bước vào đại sảnh công ty, cùng đi đến cửa thang máy đứng đợi.
Trên đường đi đều có người nhìn, nhưng mà hai người bọn họ cũng không né tránh ánh mắt của ai.
Có thể là thật sự nghĩ thông suốt rồi, trong lòng liền thả lỏng.
Cho dù biết các đồng nghiệp vẫn dùng ánh mắt hóng hớt nhìn cô cùng Trì Cảnh, cô cũng không thấy khó chịu nữa.
Cô đã qua được của ải hai người vừa mới yêu đương, không biết nên đối mặt với người khác thế nào.
Lên tới lầu bước ra khỏi thang máy Trì Cảnh lại kéo Tô Lương đến văn phòng của anh.
Lần này Tô Lương sợ rồi, sợ lại bị cậu hai chặn lại trong văn phòng.
Cho nên cô mở cửa văn phòng ra, Trì Cảnh ngồi ở sau bàn làm việc, cô ngồi trước bàn làm việc
Trì Cảnh cười, “Sao em lại nhát gan như thế?”
Tô Lương lắc đầu, “Không phải là em nhát gan, là da mặt em mỏng.”
Trì Cảnh nhoài người sang phía trước, hai tay khoanh lại để lên bàn, “Yêu đương chính là phải mặt dày một chút, sao lại để ý ánh mắt của người khác thế chứ?”
Anh nói thì đúng, nhưng Tô Lương là một người bình thường, có vài đạo lý cô cũng hiểu, nhưng mà làm không được.
Cô nháy mắt mấy cái, “Anh bớt tìm cớ đi, ngoan ngoãn chút cho em.”
Trì Cảnh bật cười, “Em lúc nào cũng dùng ác ý nhất phỏng đoán anh, thật ra anh chỉ muốn nói chuyện thì thầm to nhỏ với em thôi.”
Tô Lương gật đầu, “Nói vầy cũng được mà, ở đây không có ai, anh muốn nói gì cũng được.”.