Yêu Lại Từ Đầu 2


Cố Tư nhìn một chút, trước tiên gọi lại cho Chương Tự Chi, bên kia gần như ngay lập tức liền bắt máy.

Cố Tư còn chưa kịp nói gì, Chương Tự Chi ở đầu dây bên kia đã hét lên: “Tiểu Tư, hôm qua cô bị sao vậy, xảy ra chuyện gì rồi? Là ai, là ai muốn làm hại cô vậy? Là ai gan lớn như vậy dám ra tay với cô ngay trước mặt mọi người luôn…?”
Cố Tư thở dài, “Tôi không sao, không có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra, anh yên tâm đi.”
Chương Tự Chi rõ ràng rất tức giận, “Cô bây giờ đang ở nhà đúng không? Tôi lập tức đi qua, chúng ta gặp nhau rồi nói.”
Anh ta nói xong liền cúp điện thoại.

Cố Tư nhìn điện thoại.

Cuộc gọi của Trì Uyên và Phương Tố, cô không định gọi lại, dù sao cũng không có gì để nói.

Cố Tư thu dọn và đi xuống lầu.

Trước tiên cô kiểm tra những gì còn trong tủ lạnh và lên kế hoạch cho bữa ăn tối.

Vẫn còn vài thứ trong tủ lạnh.

Cố Tư nhìn qua, xào rau, làm cá, và salad để ăn phụ, cũng coi như đầy đủ.

Cô đang bận rộn trong bếp thì Chương Tự Chi đã tới, bộ dạng nổi giận đùng đùng.

Nhìn bộ dạng này của anh ta xem, người biết chuyện còn biết anh ta lại đây chống lưng cho cô, người không biết chuyện còn tưởng rằng anh ta tới đây để đánh cô ấy chứ.

Cố Tư ở trong phòng bếp nói, “Anh đến rồi à.

Vừa lúc, qua giúp tôi rửa rau đi.”
Chương Tự Chi không chút do dự, đi qua mang tạp dề vào, “Ngày hôm qua gặp chuyện gì vậy? Tôi nghe ý của Trì Uyên là cô bị người ta nhắm vào à.”
Cố Tư nở nụ cười, “Anh ấy thực sự cái gì cũng nói với anh nhỉ.”
“Dĩ nhiên.” Mặt của Chương Tự Chi mang vẻ đương nhiên, “Tôi và Trì Uyên ấy à, hai người chúng tôi có cùng một mục tiêu.


Nào, trước tiên cô nói cho tôi biết đã.

Bên cô bị sao thế, còn có người dám chọc đến cô sao?”
Cố Tư hừ một tiếng, “Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra, đến giờ tôi vẫn còn ngơ ngác đây này.”
Chương Tự Chi dựa người lại gần.

Rõ ràng là trong phòng không có ai, nhưng anh ta vẫn hạ thấp giọng nói xuống, “Chẳng lẽ là Tùy Mị? Người phụ nữ này cũng không phải là thứ gì tốt, có phải cô ta đứng nơi bí mật nào gần đó tính kế cô hay không?”
Cố Tư không biết nên cũng không dám dễ dàng đưa ra kết luận, “Tôi không biết, nhưng Tùy Mị à, tôi nghĩ cô ấy có lẽ không tự mình làm việc này.”
Chương Tự Chi liếm môi, “Hay là nhà họ Ninh, chuyện này cũng không phải là không thể nào.”
Cố Tư bật cười.

Ấn tượng của Chương Tự Chi về nhà họ Ninh rất tệ, cho nên nếu có điều gì đó không tốt anh ta luôn muốn đổ tội lên nhà họ Ninh.

Hai người đang nói chuyện như vậy, lại có người qua đến.

Ban đầu Cố Tư nghĩ đó là Trì Uyên, nhưng hóa ra không phải vậy.

Người tới là Phương Tố.

Nhìn thấy Phương Tố, Cố Tư có chút khó chịu.

Phương Tố đi vào, nhìn xung quanh, “A Uyên còn chưa tan làm à, tôi còn tưởng mọi người đều đã về rồi cơ.”
Cố Tư lại đi về phía tủ lạnh.

Đông người như vậy, mấy món vừa làm chắc chắn không đủ, còn phải nấu thêm hai món nữa.

Phương Tố đi qua nhìn Cố Tư, lông mày cau lại, “Cô nấu cơm à, cô nấu cơm làm gì, cô đi ra đi.

Lát nữa A Uyên về bảo nó nấu đi.”
Thái độ này thay đổi cũng nhanh thật.


Nhớ trước đây bà ta còn rất đau lòng cho con trai mình, nói cái gì mà anh không phải là kiểu người để xuống bếp.

Bây giờ nhìn xem thử, sai con trai cũng sai rất thuận miệng mà.

Cố Tư đi đến bồn rửa, “Không có việc gì.

Chút việc này tôi vẫn có thể làm được.”
Chương Tự Chi nhìn Phương Tố, sau đó lại nhìn Cố Tư, rõ ràng là nhìn ra có điều lạ.

Anh ta chờ đến lúc Phương Tố đi qua ngồi trên ghế sô pha liền đến gần người Cố Tư, lén lút như kẻ trộm mà hỏi nhỏ, “Cô và mẹ Trì Uyên có chuyện gì vậy, hai người trông khác trước rất nhiều.”
Cố Tư nhếch khóe miệng, “Có lẽ mẹ anh ấy đột nhiên phát hiện tôi thực ra là một người cũng không tệ lắm.”
Cô là đang nói đùa và Chương Tự Chi cũng có thể nghe ra.

Anh ta nhẹ giọng lẩm bẩm, “Tính khí của mẹ Trì Uyên kỳ thực rất bướng bỉnh, có chút không dễ hòa đồng.

Tôi nói cho cô nghe, trước đây tôi không thích bà ấy lắm, đương nhiên, bà ấy cũng không thích tôi, cái đó tôi cũng biết.”
Cố Tư ừ một tiếng, “Cũng không có mấy người thích anh mà.

Anh xem thử những người nghiêm túc lúc nhìn anh thì bày ra vẻ mặt gì chứ.

Anh ấy à, cũng chỉ có mấy người kiểu như chúng tôi mới thích nổi thôi.”
Chương Tự Chi cười ha ha, giơ tay lên khoác vai Cố Tư, “Chúng ta đều là một loại người.

Tôi nhìn một lần là nhận ra ngay.

Tôi biết mà, ngày đó lần đầu tiên gặp nhau chúng ta cùng chơi mạt chược, tôi liền nhận ra cô gái này là người có thể cùng chơi được.”
Cố Tư mỉm cười, cúi đầu tiếp tục rửa rau.

Ở chỗ sô pha, Phương Tố nhìn thấy Chương Tự Chi vòng tay qua vai Cố Tư, vẻ mặt có chút khó chịu.


Còn khoác vai nhau cơ đấy, quan hệ giữa hai người này tốt như vậy à?
Trì Uyên một lúc sau mới trở lại, nhìn thấy Phương Tố ở đây, anh hơi kinh ngạc, “Mẹ, sao mẹ lại qua đậy vậy?”
Phương Tố đứng lên, “Mẹ chỉ qua đây xem một chút.

Cái người hôm qua nói ra chưa?”
Trì Uyên gật đầu, “Xem như có nói một chút nhưng cũng không nói nhiều lắm.

Con còn giữ người lại, làm khó một chút để anh ta nói.

Con cảm thấy anh ta biết nhiều hơn chứ không chỉ là mấy điều anh ta đã nói ra.”
Phương Tố thở ra một hơi, “Ngày hôm qua cả đêm mẹ cũng không ngủ được.

Bây giờ Cố Tư ở một mình, cũng không an toàn lắm.

Mẹ nghĩ, hay là đóng cửa hàng một thời gian trước đã, dù sao cũng không để ý đến chút tiền này, an toàn là trên hết.”
Trì Uyên nhìn Cố Tư cười, “Mẹ, gần đây thái độ của mẹ tốt lên rất nhiều.”
Phương Tố dừng một chút, liền liếc Trì Uyên một cái, “Con nói lời này là sao chứ hả? Mẹ đối xử tốt với các con một chút cũng không thấy vui lên à?”
“Vui chứ, đương nhiên là vui rồi.” Trì Uyên đi hai bước về phía nhà bếp và nhìn thấy Cố Tư và Chương Tự Chi đang ở bên trong.

Anh rất an tâm với Chương Tự Chi, vì vậy nhìn thấy anh ta và Cố Tư ở bên nhau, anh không cảm thấy bất kỳ suy nghĩ không vui nào khác.

Phương Tố suy nghĩ một lúc rồi nói: “Con vào giúp nhanh đi, bảo Cố Tư ra ngoài đi.

Có hai tên đàn ông các con làm là được rồi, nó xen vào làm cái gì chứ.

Sàn trong phòng bếp toàn là nước, lỡ trượt chân một cái thì làm sao đây.”
Trì Uyên nhướng mày, quay lại nhìn Phương Tố, “Mẹ gần đây không đi gặp Tùy Mị nữa à?”
Phương Tố hé miệng, “Con đi vào nấu cơm nhanh đi, ở đây nói mấy lời lung tung làm gì.”
Trì Uyên tặc lưỡi một cái rồi cũng đi vào phòng bếp.

Kỳ thực đồ ăn đã rửa sạch sẽ cả rồi, Cố Tư nhìn thấy Trì Uyên đi tới liền chủ động cởi tạp dề đưa cho Trì Uyên.

Cô không muốn ngửi thấy mùi khói dầu, vì vậy cô rất yên tâm khi thấy Trì Uyên trở về.

Khi Cố Tư ra khỏi bếp, cô liền thấy Phương Tố đang ngồi trên ghế sô pha xem TV.


Ừm, bà ta đang xem phim hoạt hình.

Cô mỉm cười, đi qua ngồi xuống bên cạnh bà ta.

Phương Tố nhìn chằm chằm vào TV nhưng lại đối với Cố Tư nói, “Thế nào rồi, có chỗ nào không thoải mái không?”
“Không có, mọi thứ vẫn ổn.” Cố Tư mở miệng nói.

Phương Tố liền nói lại mấy lời đã nói với Trì Uyên lúc nãy, “Tình trạng bây giờ của cô có chút đặc thù, không thể muốn làm gì thì làm.

Hay là đóng cửa hàng một thời gian trước đã, dù sao cũng không để ý đến chút tiền này, an toàn là trên hết.

Chờ mọi việc trôi qua cô có thể tiếp tục kinh doanh.

Cô cũng không cần lo việc buôn bán của cửa hàng, A Uyên giúp một tay thì việc buôn bán của cô vẫn còn.”
Cố Tư quay đầu lại nhìn Phương Tố, nhỏ giọng nói: “Tôi đã nói qua với bà tôi sẽ tìm thời gian rời khỏi đây.

Tôi sẽ không để Trì Uyên biết chuyện của đứa nhỏ này.

Cho nên, đứa trẻ cũng không có quan hệ gì với bà cả.”
Phương Tố nhìn chằm chằm vào TV, trong lúc nhất thời không nói lời nào.

Cố Tư đứng dậy, “Tôi lên lầu một chút.”
Phương Tố đợi Cố Tư khuất dạng sau cầu thang tầng hai rồi mới thở dài.

Cố Tư trở về phòng, kỳ thật tâm trí cô hơi loạn.

Cô nói cô sẽ rời khỏi đây, nhưng cô căn bản không có nơi nào để đi cả.

Cô cũng không biết nên đi nơi nào cho tốt nữa.

Một người muốn sinh con, lúc muốn có con thì suy nghĩ rất đơn giản nhưng sau này sẽ xuất hiện một đống lớn những chuyện phải đối mặt cho coi.

Cố Tư đi đến bên cửa sổ và đứng, cô có chút buồn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận