Yêu Lại Từ Đầu 2


Lương Ninh Như nấu nước xong, cô chuẩn bị cho Chương Tự Chi một cốc nước lọc, còn Lâm Sinh thì rót cho một cốc trà hoa quả.

Sau đó, cô bưng ra ngoài.

Chương Tự Chi nhìn cô đem hai cốc ra, hỏi: “em không uống hay sao?”.

ngôn tình hoàn
Lương Ninh Như há một tiếng: “tôi uống nước lọc là được rồi.”
Nói xong, cô lại quay vào bếp, đem ra một cốc nước lọc cho bản thân.

Nhưng mà, Chương Tự Chi còn nhanh hơn cô, anh đứng lên trước một bước, cánh tay thì đưa ra, đè bả vai Lương Ninh Như xuống không để cô đứng dậy: “em uống cốc này đi, tôi vào lấy cốc khác.”
Nói xong, anh xoay người đi vào bếp, cũng rót cho mình một cốc nước lọc.

Bưng cốc nước ra ngoài, anh không ngồi xuống salon ngay mà đứng ở sau ghế, ngay sau lưng Lương Ninh Như.

Chương Tự Chi đứng sau, anh cúi đầu một cái, kéo ngắn khoảng cách của anh và Lương Ninh Như lại, anh ghé sát ta Lương Ninh Như, nói: “haiz, nhà em ở đâu, quê quán ấy? Hôm nào anh cũng muốn đến chào hỏi chú dì, tiện thể xem quê em như thế nào.”
Lương Ninh Như bị Chương Tự Chi áp sát như thế, không dám quay đầu lại nhìn anh.

Hơi thở của anh phả vào tai cô, làm cho cô cảm thấy ngưa ngứa.

Cô trừng mắt: “anh đến quê tôi làm gì, tôi không nói cho anh biết đâu, không thể để anh đi được.”
Mặc dù đây là câu chê bai, nhưng mà giọng nói nghe lại không giống thế, có cảm giác nghe được một chút nũng nịu.

Chương Tự Chi cười ha ha: “không nói cũng không sao, anh tự có cách để tìm được.

Nhưng mà, đến lúc đó, anh tự dưng tới, chỉ sợ dọa chú dì sợ.”

Lâm Sinh ngồi đối diện hai người, biểu cảm trên mặt anh ta ngày càng lạnh lẽo.

Lương Ninh Như ngước mắt nhìn thấy Lâm Sinh, lòng đang lung lay thì chợt tỉnh lại.

Cô vội vàng dịch ra bên cạnh, ngồi cách Chương Tự Chi một khoảng dài: “anh đến nhà tôi, chắc chắn ba tôi sẽ đem anh ra mà đánh.”
Chương Tự Chi vẫn cười: “thế thì phải để đến lúc đấy mới biết được, chú sẽ đuổi đánh tôi hay là nhiệt tình mời tôi vào nhà, uống nước, nói chuyện.”
Xét về phương diện lời nói, Lương Ninh Như biết bản thân không bằng Chương Tự Chi, thế nên cô quyết định không nói nhiều nữa.

Lâm Sinh đợi hai người nói xong mới mở miệng nói với Lương Ninh Như, nói là hai vị phụ huynh của anh ta muốn mau chóng kết hôn, hôm nay anh ta tới đây là hỏi Lương Ninh Như khi nào có thời gian, để hai nhà gặp mặt nói chuyện kết thông gia.

Lương Ninh Như ngạc nhiên: “nhanh như thế sao?”
Lâm Sinh cười một cái: “cũng không nhanh mà, hai người chúng ta quen biết cũng được một khoảng thời gian rồi, với những cặp đôi bình thường, họ cũng đã kết hôn hết rồi.”
Dựa theo quy trình coi mắt mà nói, đúng là sau khi xác định quan hệ chắc chắn, các cặp đôi đều nói đến việc cưới xin.

Nhưng mà, nghĩ tới việc này, Lương Ninh Như có chút bài xích, vì cô với Lâm Sinh còn chưa hiểu biết, quen thuộc lắm.

Chuyện hôn nhân cả đời mà quyết định nhanh như vậy, lòng cô cảm thấy không ổn, có chút kháng cự.

Lương Ninh Như tìm cớ kéo dài: “gần đây, tôi có chút việc bận, chuyện này đợi sau này nói đi.”
Lâm Sinh đã suy nghĩ hết rồi, nói: “việc nói chuyện kết thông gia này cũng không cần nhiều thời gian đâu, em trở về, hai nhà gặp mặt, nói chuyện rồi ăn một bữa cơm là xong rồi.”
Lương Ninh Như hé miệng: “vậy đợi tôi sắp xếp công việc đã, xem có thời gian không.”
Cuối cùng, cô cũng không từ chối, chỉ tìm cách để kéo dài.

Cô vẫn muốn để cho mình một đường lui.

Lâm Sinh nhìn Lương Ninh Như chằm chằm, một lúc sau mới gật đầu: “được, nghe em vậy.”

Chương Tự Chi ngồi bên cạnh nghe hai người nói, tay bưng cốc nước, vẻ mặt cười như không cười nhìn Lâm Sinh.

Chương Tự chi cũng không nói gì, cả ba người ngồi im lặng trong hơn một giờ.

Sau đấy, Lương Ninh Như nhìn đồng hồ, nói là muộn rồi, muốn nghỉ ngơi.

Lâm Sinh đứng dậy, nhìn về phía Lương Ninh Như nói nhưng thật ra là nói cho Chương Tự Chi nghe: “vậy chúng tôi không làm phiền nữa, chúng tôi đi trước.”
Chương Tự Chi cũng không muốn sau khi Lâm Sinh đi rồi mà anh vẫn còn ở đây, nhìn tính cách của Lương Ninh Như đối với anh, chắc chắn cô sẽ đem anh đuổi ra ngoài.

Vậy nên, lần này Chương Tự Chi không tranh cãi với Lâm Sinh, nói lời tạm biệt với Lương Ninh Như rồi cùng Lâm Sinh đi ra ngoài.

Hai người cùng đi từ cửa ra đến hành lang, Lâm Sinh gọi Chương Tự Chi lại.

Khuôn mặt của Lâm Sinh không còn nụ cười như trước, anh ta nói: “anh cũng biết, tôi với Ninh Như là quan hệ bạn trai bạn gái, không lâu nữa sẽ kết hôn, trở thành vợ chồng.

Anh Chương, hành động phá hoại hạnh phúc gia đình nhà người khác là hành động của những người không có đạo đứa.

Mọi người đều đã là người trưởng thành rồi, anh hiểu ý tôi chứ.”
Chương Tự Chi gật đầu một cái: “hiểu chứ, nhưng anh chắc chắn là giữa hai người có tình cảm với nhau? Hai người rõ ràng không có tình cảm, sao lại nói là tôi phá hoại tình cảm của hai người.”
Anh nói xong, quay lưng lại, đi về phía xe của mình, vừa đi còn vừa nói: “là ai có tình cảm với ai còn chưa biết, muốn biết ai là người phá hoại, cái này nói không nói trước được.”
Sau khi nói xong, Chương Tự Chi giơ cánh tay lên, người vẫn không quay lại, hành động tùy ý này lại khiến cho người khác bưc mình.

Sau khi Chương Tự Chi lên xe, anh không lái đi ngay mà lấy điện thoại di động ra, gọi một cuộc điện thoại.


Đầu bên kia nhấc máy, anh ta nghiến răng nghiến lợi nói: “điều tra cho tôi một người, tra thật cẩn thận tỉ mỉ vào, đến phần mộ tổ tiên cũng phải biết.”
Sau khi cúp điện thoại, anh quay lại nhìn chỗ Lâm Sinh nhưng đã không thấy người nào đứng đấy.

Ánh mắt Chương Tự Chi híp lại, ngẩng đầu nhìn hướng nhà của Lương Ninh Như.

Thế mà người phụ nữ này lại có người yêu thích, nhớ mong.

Chương Tự Chi cho rằng chỉ có mình anh là bị mù, không nghĩ tới, trên thế giới này, người bị mù như anh cũng không ít.

Chương Tự Chi lái xe về câu lạc bộ, không biết tại sao trong lòng có chút kích động, sau khi trở về phòng cứ đi tới đi lui.

Chương Tự Chi cảm thấy, anh ta cũng phải điều tra Lâm Sinh.

Anh không tin người đàn ông này không có chuyện xấu gì.

Dù là chỉ có một chút chuyện xấu, anh cũng phải đem người đàn ông này trở thành xấu toàn bộ.

Ở nơi khác, người không ngủ được còn có Lương Ninh Như.

Sau khi hai người đàn ông kia đi, Lương Ninh Như ngồi phịch xuống salon.

Chương Tự Chi là kiểu người mà chuyện gì cũng dám nói.

Chẳng lẽ Chương Tư Chi không thấy, hoàn cảnh lúc đó có chút lúng túng, không tự nhiên?
Lương Ninh Như đưa tay, cào cào tóc.

Nếu như nói phiền não thì cũng không phải, thật ra hoàn cảnh lúc đó có chút kích động.

Mà cũng không đúng, tóm lại là cô cũng không biết làm sao nữa.


Thứ cảm giác này rất lạ, làm cho cô thấy không thoải mái.

Đến tận lúc cô rửa mặt, trong đầu vẫn luôn nghĩ đến việc vừa nãy, Chương Tự Chi ở ngay sau lưng cô, cúi xuống gần tai cô rồi nói chuyện.

Hơi thở nóng ấm của Chương Tự Chi phả vào, làm thần trí cô không được yên ổn.

Cuối cùng, Lương Ninh Như nằm trên giường, kéo chăn đắp lên người, không nhịn được mà trề môi ra, mắng Chương Tự Chi mấy câu.

Mắng xong cô mới cảm thấy thoải mái hơn, Lương Ninh Chi nhắm mắt lại, khó khăn lắm mới ngủ được.

Ở bên kia, tới mãi tận nửa đêm, Chương Tự Chi mới bắt đầu ngủ được.

Sáng sớm hôm sau, vừa ngủ dậy, anh đã nhận được điện thoại của thuộc hạ, nghe xong điện thoại, thần trí anh thanh tỉnh hoàn toàn.

Cấp dưới của Lương Tự Chi làm việc cực kì năng suất, mới qua một đêm, toàn bộ lai lịch của Lâm Sinh đã được tra rõ ràng.

Chỗ của Lâm Sinh cũng không tra ra được việc gì xấu, anh ta là người sống theo quy củ, trừ bản tính cứng ngắc ra thì cũng không có thói tật gì lớn.

Nhưng mà, cấp dưới của Chương Tự Chi tra ra, Lâm Sinh đã từng có một người bạn gái, quan hệ được ba năm.

Lâm Sinh và bạn gái anh ta đã từng nói đến chuyện cưới xin, nhưng ở bước cuối cùng lại không thành.

Hai người chia tay.

Sau này, người bạn gái kia của Lâm Sinh vẫn chưa tìm bạn trai mới, đến bây giờ vẫn đang độc thân.

Mà Lâm Sinh lại đi coi mắt rất nhanh, tìm được Lương Ninh Như bên này, mà anh ta lại muốn xác lập quan hệ.

Đáy mắt Chương Tự Chi sáng lên, anh cảm thấy, bản thân đã tìm được bước đột phá rồi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận