Yêu Lại Từ Đầu 2


Sau đó Ninh Tôn và Hứa Thanh Du về nhà, mẹ Ninh đã đợi ở cửa, hơn nữa dáng vẻ bà lấy điện thoại ra, có lẽ là một gọi điện cho Ninh Tôn.

Nhìn thấy Ninh Tôn và Hứa Thanh Du từ thang máy đi ra, mẹ Ninh “ây” một tiếng, cất điện thoại lại: “Mẹ còn nghĩ các con đi quay phim rồi, còn nghĩ sớm như vậy, có lẽ không phải.”
Ninh Tôn đi đến mở cửa, mẹ Ninh cùng bọn họ đi vào nhà.

Đồng thời bà cũng nói luyên thuyên: “Các con nói xem vận may của tôi tốt bao nhiêu, lần đầu nhìn thấy căn nhà này đã rất thích, cách chỗ các con cũng gần, bình thường không có việc gì, chúng ta có thể tụ họp ăn một bữa cơm, cô gái Tiểu Hứa này nấu cơm khá ngon, tôi rất thích, thỉnh thoảng tôi có thể đi qua đi lại.”
Hứa Thanh Du mỉm cười: “Vâng.”
Mẹ Ninh đi qua ngồi ghế sofa: “Mẹ và chủ nhà đã thương lượng xong rồi, buổi chiều mẹ có thể xách đồ vào ở, đồ của mẹ không nhiều, tất cả đều ở trong khách sạn, mang theo là được, có điều mẹ thấy đồ ở trong nhà vẫn không đủ, chắc là sau khi chuyển qua phải tự mình đi mua thêm vài thứ.”
Ninh Tôn đi đến phòng bếp rót một ly nước, sau khi uống một ngụm rồi mới nới:”Tiền trong tay mẹ đủ không?”
Mẹ Ninh ngây người, quay đầu nhìn Ninh Tôn, sau đó cong khóe môi: “Đủ chứ, mặc dù không nhiều, nhưng có thể cầm cự một khoảng thời gian.”
Ninh Tôn gật gật đầu: “Vậy thì được rồi.”
Tại đây có ảnh, đọc tại hangtruyen.com để ủng hộ team dịch.5

Đợi thời gian sấp xỉ, ba người cùng nhau đi ra ngoài, Hứa Thanh Du xách hộp trang điểm của Ninh Tôn, không ngờ mẹ Ninh nói: “Đồ của mình thì tự mình xách đi, còn thật sự xem bạn gái là trợ lý sao?”
Ninh Tôn ngây người, quay đầu nhìn mẹ Ninh, sau đó lại nhìn Hứa Thanh Du.

Hứa Thanh Du mím môi trực tiếp đi qua đưa hộp trang điểm: “Đồ của mình thì tự mình cầm lấy.”

Ninh Tôn hơi buồn cười, nhưng vẫn trực tiếp xách hộp trang điểm.

Tài xế đã đợi ở dưới lầu, Ninh Tôn và Hứa Thanh Du lên xe, mẹ Ninh đi ra khỏi tiểu khu tự mình bắt taxi về khách sạn.

Hứa Thanh Du ngồi trong xe, đưa mắt nhìn ra bên ngoài, mẹ Ninh chăm sóc bản thân thực sự rất tốt, dáng người như vậy làm minh tinh, cũng rất thích hợp.

Ninh Tôn lên xe thì dựa vào ghế, nhắm mắt.

Hứa Thanh Du cẩn thận liếc nhìn anh một cái, không biết vì sao, đột nhiên cảm thấy mềm lòng.

Dường như đã từ từ cảm nhận được sự hờ hững của Ninh Tôn, thực sự đó chỉ là một loại biểu hiện.

Đây có thể là do ảnh hưởng ban đầu từ gia đình, anh không quá biết biểu đạt tình cảm của mình.

Người đàn ông giả vơ thờ ơ như vậy, ít nhiều cũng khiến cho người ta cảm thấy đau lòng.

Anh không phải không muốn ấm áp, chỉ là không có người cho anh ấm áp, anh cũng không biết giải phóng như thế nào.

Xe đến chỗ quay hình thì dừng lại, Hứa Thanh Du xách hộp trang điểm đi xuống, Ninh Tôn đi qua, xách hộp trang điểm đi.

Hứa Thanh Du ngước mắt nhìn anh, cô thấp giọng nói: “Tôi luôn cảm thấy là đang chiếm tiện nghi của anh.”
Khóe mắt Ninh Tôn nhìn cô: “Cô quả thật là đang chiếm tiện nghi tôi.”
Hứa Thanh Du nhịn không nổi, bật cười haha.

Hai người sánh vai đi vào studio.

Lần này thái độ mọi người xung quanh đối với bọn họ hoàn toàn khác, có rất nhiều còn đi đến chào hỏi Hứa Thanh Du.

Phải biết lúc tin đồn tồi tệ nhất, những người đó đều dùng ánh mắt khinh thường đối xử với cô.


Hứa Thanh Du cong khóe môi, trên mặt nở một nụ cười khéo léo, trả lời câu hỏi của những người này: “Rất tốt, không sao, không có gì ảnh hưởng cả.”
Có người dương như thay cô tỏ thái độ bất bình: “Tiền bối Linda thật sự quá đáng, không những không giúp đỡ giải thích, còn đi ra mang theo quấy nhiễu, đây là muốn giẫm lên vị trí của Ninh Tôn mà.”
Hứa Thanh Du cười không nói chuyện, cô cũng không thể nói.

Những tình huống như thế này, bất kể nói điều gì đều có thể bị diễn giải quá mức, nên chỉ có thể cười trừ như vậy.

Không biết những người đó là cố ý nói cho cô nghe, hay là muốn dụ cô nói ra chuyện gì, tiếp tục nói: “Lúc trước có một Hoàng Tương, về sau có một Linda, Ninh Tôn nhà cô thật đáng thương, đây là chọc ai gây ai, nghe nói Linda và Ninh Tôn vẫn cùng một người quản lý,có phải bởi vì chuyện tài nguyên không, cố ý làm vậy với các người.”
Biểu cảm Hứa Thanh Du vẫn không đổi: “thực sự có rất nhiều chuyện đều là do chuyện của doanh tiêu hào*, nếu bên ngoài không truyền linh tinh, thì sự việc sẽ không như vậy.”
(Doanh tiêu hào*: để chỉ những người rò rỉ thông tin liên quan đến giới giải trí để mua bán, kiếm lợi cho bản thân.)
Những người đó cười haha: “Đúng vậy đúng vậy, những doanh tiêu hào này chỉ sợ thế giới không loạn.”
Tại đây có ảnh, đọc tại hangtruyen.com để ủng hộ team dịch.6

Sau đó cô nghĩ nghĩ, gởi cho Ninh Tôn một tin nhắn, sợ anh kết thúc ghi hình không tìm thấy mình, nói cho Ninh Tôn biết cô ở dưới lầu.

Kết quả một lúc sau, Ninh Tôn còn chưa đến, thì đã có người ngồi bên cạnh cô.

Ban đầu Hứa Thanh Du cứ nghĩ là một trợ lý nhỏ giống như mình tìm một chỗ để nghỉ ngơi, kết quả vừa nhìn suýt nữa nhảy lên.

Cô trừng to mắt: “ Anh là Tống Kình Vũ ngài Tống?”
Người đần ông bên cạnh nhìn cô, hình như là hơi buồn cười: “Tôi dọa người như vậy sao? Mà dọa cô thành như vậy.”
Hứa Thanh Du nhanh chóng xua tay: “Không phải, không phải, không phải.”

Cô rất muốn giải thích, nhưng đột nhiên đầu lưỡi thắt lại cũng không biết nên giải thích như thế nào.

Tống Kình Vũ không phải minh tinh giải trí, anh ta là một nhân vật có tiếng trong lĩnh vực tài chính.

Hứa Thanh Du ấp úng một lúc, rồi sau đó mới nói: “Anh đến đây cũng là quay hình chương trình sao?”
Tống Kình Vũ dựa lưng vào ghế: “Có một phỏng vấn, vừa quay hình xong, đang đợi tài xế của tôi.”
Hứa Thanh Du gật gật đầu, lúc trước cô từng xem qua rất nhiều chương trình tọa đàm của Tống Kình Vũ.

Hình như anh ta là một nhà đầu tư kỳ tài, rất có tiếng trong ngành đầu tư, cũng tham gia các chương trình để giúp phân tích tình hình thị trường hiện tại.

Tống Vũ Kình lại nhìn Hứa Thanh Du: “Thật không ngờ cô còn biết tôi, studio này nhiều người như vậy, bên trong có rất nhiều minh tinh, tôi đi một vòng, chỉ có cô là nhận ra tôi.”
Hứa Thanh Du ngại ngừng cào cào tóc: “Lúc trước tôi xem qua rất nhiều chương trình của anh.”
Tống Vũ Kình “ồ” một tiếng: “Tôi cũng xem qua tin tức của cô.”
Nói xong anh ta liền cười: “Thật sự độ nóng quá cao, vừa mở điện thoại ra thì tin tức tự động nhảy ra.”
Hứa Thanh Du hơi nhếch miệng, biểu cảm rất bất lực: “Thực sự tôi cũng là người bị hại, những tin tức kia chính tôi cũng không dám xem.”
Tống Vũ Kình gật gật đầu: “Đôi lúc một số truyền thông cần độ nóng, sẽ cố ý làm ra những chuyện như vậy, không còn cách nào khác, ở trong giới giải trí tránh không được những việc này, cô xem tôi là người ngoài giới cũng không tránh khỏi bị người ta nghị luận ồn ào.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận