Yêu Lại Từ Đầu 2


Ngày hôm sau đến giữa trưa Hứa Thanh Du mới rời giường.

Sáng hôm nay Ninh Tôn có cảnh quay, cho nên sau khi Hứa Thanh Du thức dậy, Ninh Tôn đã đi rồi.

Hứa Thanh Du hoặc nhiều hoặc ít cũng có một chút cố ý dậy muộn.

Cô có chút không muốn gặp Ninh Tôn.

Kỳ thật chính cô cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì, có thể là do đêm qua thái độ của Ninh Tôn có chút lạnh đạm nên khiến cho trong lòng cô có chút không được tự nhiên.

Mặc dù bản thân cô cũng đã suy ngẫm lại một chút, tính cách từ trước đến nay của Ninh Tôn là vậy, trước đây hai người họ ở chung một chỗ cũng tốt, bây giờ lẽ ra cô không nên suy nghĩ nhiều như vậy làm gì.

Nhưng sự khó chịu trong không cách nào che giấu được.

Cho nên thay vì hai người gặp nhau rồi đều không được tự nhiên vậy thì không bằng dứt khoát đừng đụng mặt.

Sau khi Hứa Thanh Du rời giường đi rửa mặt thì đi vào phòng bếp nhìn thoáng qua.

Hôm qua làm nhiều đồ ăn nên hôm nay còn lại cũng nhiều, buổi sáng hâm lại là có thể ăn, nhưng rõ ràng là Ninh Tôn không đụng tới những thứ này.


Hứa Thanh Du nhịn không được hừ một tiếng, tự mình hâm lại thức ăn cho nóng, một mình ăn cơm.

Nhìn đồng hồ cô quyết định đi ra ngoài.

Cô đi đặt trước một phòng khách sạn, cũng bỏ hành lý của mình vào luôn sau đó gọi xe đi đến sân bay đón người.

Chuyến bay của Tần Niên đúng giờ hạ cánh.

Hứa Thanh Du cùng cô ấy cũng đã lâu rồi không gặp, cô đứng tại cửa đón tiếp, không hiểu sao lại có chút phấn khích.

Tần Niên vừa mới đi ra Hứa Thanh Du đã thấy cô ấy, cô nhảy dựng lên phất tay: “Niên Niên, ở đây này.”
Tần Niên cũng trông thấy Hứa Thanh Du sau đó vội vàng chạy tới, nhìn trên dưới một lượt dò xét cô, sau đó cười nói: “Áo đôi nha.”
Hứa Thanh Du hơi ngại, rất nhiều quần áo của cô đều là do chỗ chị Thái sắp xếp cho cô.

Tại đây có ảnh, đọc tại hangtruyen.com để ủng hộ team dịch.19

lâu không gặp, cậu xem xem cậu thay đổi lớn quá, trở thành người đẹp tri thức luôn rồi.”
Tần Niên quệt miệng: “Chế nhạo mình có phải không, làm sao có thể so với cậu đây, cậu bây giờ có thể trở thành tiểu phú bà rồi, Ninh Tôn là cái máy thu hoạch tiền, chị em về sau muốn ôm bắp đùi của cậu.”
Hứa Thanh Du nhớ tới lúc Tống Kình Vũ muốn giúp mình đầu tư.

Nếu Tống Kình Vũ thật sự có thể cho mình vài lời khuyên, không cần Ninh Tôn cô cũng có thể trở thành tiểu phú bà.

Nên là Hứa Thanh Du tự tin vỗ ngực: “Yên tâm đi, chị em về sau có thịt ăn sẽ không thiếu cậu.”
Tần Niên đi lên ôm chầm lấy Hứa Thanh Du: “Mình phải đem câu nói này của câu ghi vào một cuốn sổ nhỏ.”
Hai người trò chuyện một lúc sau đó thì đi xuống nhà hàng của khách sạn ăn cơm.

Lúc ăn cơm Hứa Thanh Du nhìn thoáng qua điện thoại, dựa theo thời gian bay giờ mà tính thì Ninh Tôn có lẽ đã ghi hình xong rồi.

Đoán chắc là anh ta đã về nhà rồi, không có mình nấu cơm cho anh ta những đồ ăn thừa kia không muốn ăn cũng phải ăn.

Nghĩ đến điều này, Hứa Thanh Du cảm thấy mình giống như thở ra một hơi không thể tả được.

Ăn xong bữa cơm, hai người trở về phòng nghỉ ngơi.

Tần Niên rất tò mò về sự việc của Hứa Thanh Du và Ninh Tôn, nên bắt lấy cô hỏi đông hỏi tây.

Hứa Thanh Du lại không thể không nói, che giấu nhiều dễ dàng gây cho người khác cảm giác nghi ngờ.


Thế là cô chỉ có thể cười cười chọn ra một vài việc đơn giản để trả lời.

Ví dụ như trả lời một chút công việc hàng ngày của Ninh Tôn là như nào, như là trả lời hai người ở nhà thì thường làm cái gì.

Nói chung, cô chọn một vài sự việc phát sinh bình thường để trả lời, nói bừa vài thứ bản thân cô cũng không quá biết nói bừa, mà lại nói nhiều dễ lẫn với lại không thực.

Tần Niên kém chút nữa là hai mắt biến thành sao: “Tại sao mình lại có cảm giác hai người thật lãng mạn, thật hâm mộ cái loại tình cảm lâu ngày sinh tình của các cậu mà.”
Mỗi lần thấy bộ dạng cảm khái của Tần Niên là Hứa Thanh Du lại cảm thấy rất xấu hổ.

Không lãng mạn, một chút cũng không lãng mạn.

Vả lại hai người bọn họ cũng không có bồi dưỡng ra được tình cảm gì.

Hứa Thanh Du nhó tới tính tình tối hôm qua của Ninh Tôn, cứ giống như mình nợ tiền anh ta không bằng vậy.

À trước đó đúng là cô có nợ tiền, nhưng cô cũng đã trả hết rồi.

Bên kia Ninh Tôn đúng là đang ở nhà, trong nhà vắng vẻ một chút thanh âm cũng không có.

Trưa nay Ninh Tôn chưa ăn cơm nhưng giờ cũng không có khẩu vị, anh về đến nhà rửa mặt rồi trực tiếp vào phòng.

Thật ra như này cũng giống với sinh hoạt trước đây của anh, lúc chưa có Hứa Thanh Du ở đây, thời gian của anh chính là trải qua như vậy.

Thế nhưng vì gì mà hiện tại sau khi khôi phục lại như cũ, anh lại có một chút khó chịu.


Tại đây có ảnh, đọc tại hangtruyen.com để ủng hộ team dịch.20

thêm: “Lần trước tôi có nói qua với chị Ba rồi, chị ấy nói có thể giúp một tay thu xếp chút tài nguyên, chẳng qua trước mắt đều không phải tài nguyên lớn gì, khả năng có thể sẽ vào chỗ quen mặt, về phần sau này khẳng định phải chờ mẹ cậu có danh tiếng rồi, sau đó mới có thể sắp xếp cho một chút tài nguyên tốt.”
Ninh Tôn gật đầu “Ừ, tôi biết rồi.”
Hôm nay anh gọi cuộc điện thoại này cũng không phải là hỏi việc tài nguyên, chỉ là hiện tại anh ta không có một người nào để nói chuyện.

Chương Tự Chi cũng cảm nhận được ngữ khí của Ninh Tôn lạ lạ: “Sao vậy? Có cảm giác cậu giống như không vui.”
“Không phải không vui.” Ninh Tôn chậm rãi thở ra một hơi, “Không có chuyện gì làm nên nhàm chán, muốn tìm ngươi tâm sự.”
Chương Tự Chi aiya một tiếng: “Trợ lý nhỏ của cậu đâu, cô ấy không ở bên cạnh tiếp cậu à.”
Ninh Tôn trầm mặc một lát mới nói: “Hôm nay cho cô ấy nghỉ.”
Chương Tự Chi giọng điệu như cũ nói: “trả trách sao, trả trách có thời gian gọi điện thoại cho tôi.”
Nghe anh ta nói như vậy Ninh Tôn hơi buồn cười: “Cậu nói lời này là sao, làm sao trách tôi để cậu vắng vẻ à?”
“Cũng không phải.” Chương Tự Chi hừ một tiếng: “Cậu bình thường không có chuyện thì không gọi điện thoại cho tôi, khẳng định là cùng trợ lý nhỏ của mình ngọt ngào với nhau.”
Nói xong không đợi Ninh Tôn trả lời, anh ta lập tức hỏi: “Sao lại cho trợ lý nhỏ của cậu nghỉ, lúc này không phải là hai người nên dính lấy nhau làm chuyện không đứng đắn sao, sao cậu còn thả người đi?”
Ninh Tôn nhéo nhéo mí tâm: “Cậu có phải là quên tôi đã từng nói với cậu là tôi với câu ấy là giả không, cậu đừng có nói giống như tôi với cô ấy thật sự có chuyện gì vậy, lần sau gặp mặt cũng đừng nói mò, rất lung tung.”
“Có cái gì mà lung tung.” Chương Tự Chi căn bản không coi chuyện này có gì mà to tát: “Câu cứ đem giả biến thành thật, chẳng phải cái gì cũng thuận lý thành chương sao?”
Ninh Tôn hít một hơi khí lạnh, cảm thấy cùng Chương Tự Chi nói chuyện không thông được.

Chương Tự Chi cứ giống như cha anh vậy, đặc biệt nhọc lòng chuyện chung thân đại sự của anh
Bên cạnh mình xuất hiện phụ nữ, anh ta làm như hận vì không thể tác thành hai người với nhau..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận