Yêu Lại Từ Đầu 2


Lúc bọn họ đến nơi ghi hình đầu tiên, bên ngoài đã bị bao vây rồi, không cho phép người không có chức vụ tiến vào.

Tần Niên cũng không biết bọn họ lúc nào mới kết thúc ghi hình, vì thế có hơi thất vọng: “Cũng không thể cứ chờ đợi ở đây được, quá lãng phí thời gian của tớ.”
Hứa Thanh Du đã gặp mấy người nổi tiếng này vài lần, cho nên đối với bọn họ cũng không có nhiệt tình gì.

Vì thế cô bảo: “Gặp được cũng không có gì cả, thật ra không khác biệt so với trong tivi lắm.

Cậu nói xem cậu nói mấy câu với anh ta rồi muốn được ký tên, cũng không có ý nghĩa gì.

Cậu cũng không đặc biệt thích mấy người nổi tiếng, tới đây ngồi không chờ bọn họ, thật sự là không cần thiết.”
Tần Niên quả thật không theo đuổi thần tượng, cô giống với Hứa Thanh Du, đều là mấy cô gái thực tế, mỗi ngày đều vất vả kiếm sống, căn bản không rút ra được thời gian tới cho mấy người hư ảo trong cuộc sống kia.

Tần Niên chẹp miệng, vẫn có chút không cam lòng: “Tới cũng đã tới rồi, nếu như không ở gần người nổi tiếng chụp được mấy tấm ảnh, luôn cảm thấy hơi thiệt thòi.”
Cô chần chừ một chút lại nói: “Hay là như thế này, chúng ta đi đến nơi khác xem xem, xem thử bên đó có bị chặn kín giống thế này không? Nếu như bên đó vẫn không thể nhìn thấy gì, vậy chỉ có thể nói ý trời không cho tớ có duyên với mấy anh chàng đẹp trai kia rồi.

Tớ sẽ không cưỡng cầu nữa.”
Hứa Thanh Du nhìn thời gian, cảm thấy chờ tới khi bọn họ đến, Ninh Tôn bên đó cũng đã kết thúc ghi hình rồi, cho nên cô cũng không lo lắng: “Được rồi, vậy chúng ta tới nơi khác nhìn xem.”
Hai người lại gọi xe đi tới nơi ghi hình khác.

Lúc đến đó quả thật đã kết thúc ghi hình rồi.


Tại đây có ảnh, đọc tại hangtruyen.com để ủng hộ team dịch.7

Hứa Thanh Du cười cười: “Nếu mấy người theo đuổi thần tượng lý trí giống như cậu thì tốt rồi.”
Hiện tại tình hình fan cuồng vô cùng nghiêm trọng, mặc dù là thần tượng mình thích phạm sai lầm, phần lớn người hâm mộ đều ngốc nghếch bào chữa cho thần tượng của mình.

Cũng sẽ không đi yêu cầu thần tượng của mình làm tấm gương tốt, dựng nên một tấm gương kiểu mẫu.

Tần Niên đừng ở bên đường, khập khiễng đi tới tòa cao ốc ghi hình kia xem, Hứa Thanh Du thì ở ngay bên cạnh cô.

Không lâu lắm, Hứa Thanh Du liền nhìn thấy Ninh Tôn từ tòa nhà ghi hình đi ra ngoài.

Cô sửng sốt, đã giờ này rồi, Ninh Tôn đã ghi hình xong không nên ở đây, anh nên ở nhà rồi mới đúng.

Không lẽ là ở trong này cùng người ta nói chuyện đến bây giờ?
Hứa Thanh Du vội vàng xoay người đưa lưng về phía Ninh Tôn, nhưng ngay sau đó liền phản ứng lại, cảm thấy mình làm như vậy thật sự là quá dư thừa.

Thật ra nhìn thấy thì có thể như thế nào, cô lại không làm ra chuyện gì không thể nhìn người, vì sao lại sợ bị anh nhìn thấy.

Hứa Thanh Du cứng người, dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng vẫn có chút chột dạ, cũng sợ Tần Niên ở bên cạnh nhìn thấy Ninh Tôn, vì thế vội vàng kéo cô: “Ôi, đúng rồi, Niên Niên, hôm nay cậu gặp khách hàng kia, sao gặp nhanh vậy.

Tớ còn cho rằng cậu sẽ đi rất lâu đó.”
Tần Niên cũng không nhận ra Hứa Thanh Du đang cố ý dời đi sự chú ý của cô.

Cô nhìn Hứa Thanh Du: “Hôm nay công ty bọn họ xảy ra chút chuyện, cho nên tớ không có quá nhiều thời gian, nếu không còn phải kéo dài thêm một lúc nữa.”
Hứa Thanh Du gật gật đầu: “Vậy lần này thời gian cậu đi công tác có phải sẽ kéo dài không, chuyện của công ty bọn họ trong một ngày có thể xử lý xong sao?”
Tần Niên cào cào tóc: “Vẫn chưa xác định, hình như là có chút phiền phức.

Nếu thật sự phải kéo dài thời gian, tớ sẽ xin công ty một chút, vẫn rất thuận tiện.”
Hứa Thanh Du à một tiếng: “Thật vậy sao?”
Tần Niên lại chuyển tầm mắt đến tòa nhà ghi hình bên kia: “Dù sao cũng không phải trách nhiệm của tớ, tớ không lo lắng.”
Hứa Thanh Du tiện thể lén nhìn về phía bên kia đường, đã không nhìn thấy Ninh Tôn nữa.

Tần Niên nhìn chằm chằm cửa tòa nhà cao ốc, đột nhiên kêu lên: “Chẳng lẽ đây là ý trời, ngoại trừ một tên đàn ông cặn bã đi ra, thì không để cho tớ nhìn thấy người đàn ông nào tốt đẹp phải không?”
Hứa Thanh Du cười cười, ánh mắt nhìn xung quanh một vòng.

Cô không nhìn thấy Ninh Tôn, cũng không biết trong lòng thở phào nhẹ nhõm hay là có chút thất vọng.

Hai người ở đây lại chờ đợi thêm một lát, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ gọi xe rời đi.


Mà Ninh Tôn đang ngồi ở trong xe bên kia, thật ra đã nhìn thấy Hứa Thanh Du rồi.

Cô đứng bên cạnh một cô gái, hai người nói nói cười cười, có vẻ quan hệ không tồi.

Tối hôm qua Ninh Tôn vẫn luôn nghĩ đến vấn đề kia, dường như đã tìm ra được đáp án.

Cô không ở trong nhà, thì ra là ở cùng bạn bè.

Nghĩ đến người bạn kia hẳn là cũng không phải người ở đây, nếu không Hứa Thanh Du không có khả năng vẫn chưa từng nhắc đến.

Ninh Tôn dựa lưng vào ghế ngồi, lái xe mở miệng: “Vừa rồi tôi nhìn thấy Tiểu Hứa, ở cùng với bạn của cô ấy.”
Ninh Tôn qua vài giây mới nói: “Vậy sao? Tôi không chú ý, ở bên đường sao?”
Tại đây có ảnh, đọc tại hangtruyen.com để ủng hộ team dịch.8

Đột nhiên nghĩ đến cuộc sống trước đây, bây giờ nghĩ lại giống như đã quên mất bản thân mình trước đây sống như thế nào rồi.

Lúc không ghi hình chương trình quay về nhà, hình như là nằm như thế này một lúc, hoặc là ngồi xem ti vi.

Lúc đó cũng không cảm thấy buồn chán, nhưng hiện tại là như thế nào đây.

Ninh Tôn lật người, tiện tay lấy điện thoại ra.

Trên màn hình có một tin nhắn chưa đọc, sớm đã có rồi, lúc trước anh đã nhìn thấy, chỉ là vẫn không có tâm tư mở ra xem.

Bây giờ không có chuyện gì có thể làm cũng liền mở tin nhắn ra, là Nam Nhạc gửi tới.

Mấy tấm hình anh chụp lúc trước đã chỉnh sửa xong, Nam Nhạc gửi tới hỏi ý kiến anh.


Ninh Tôn không rõ lắm, có phải Nam Nhạc đối với tất cả các nghệ sĩ đều chu đáo như vậy hay không?
Nhưng trước đây anh chụp cho bìa tạp chí, mấy thợ chụp ảnh cũng không gửi ảnh cho anh hỏi ý kiến.

Hơn nữa Ninh Tôn cũng từng nghe chị Thái đề cập, nói tính tình Nam Nhạc rất lập dị, còn trao đổi trước với anh, bảo nếu Nam Nhạc nói gì đó không dễ nghe lắm, thì anh cũng không cần để ý.

Như vậy xem ra, Nam Nhạc hẳn là cũng không phải bình dị dễ gần như vậy.

Cho nên Ninh Tôn thật sự không muốn hiểu tâm tư của đối phương.

Anh thật sự không muốn nghĩ đến tình cảm nam nữ.

Nam Nhạc cũng coi như là người ở trong giới giải trí, gặp qua rất nhiều người anh tuấn, đó thật sự là nhiều vô kể.

Hơn nữa loại người có địa vị giống như cô, có lẽ đã sớm miễn dịch với mấy người đẹp trai rồi.

Cho nên Ninh Tôn cũng không biết bản thân mình có chỗ nào có thể hấp dẫn được cô, vì thế cũng thật sự ngại khi nghĩ đến chuyện khác.

Anh cầm điện thoại một lát, theo đó gửi tin nhắn cho Nam Nhạc, nói mình vừa ghi hình chương trình xong, mới nhìn đến ảnh chụp.

Sau đó anh lại nói rất hài lòng với tấm ảnh, tin tưởng mắt nhìn của Nam Nhạc..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận