Yêu Lại Từ Đầu 2


Tâm trạng của Ninh Tôn hôm nay rất tốt, gần như anh đã ngâm nga hát trong khi đi đánh răng.

Thật ra thì anh đã tỉnh dậy từ rất lâu rồi, khi Hứa Thanh Du vừa tiến đến ôm anh thì anh đã tỉnh lại.

Anh không nhúc nhích, cứ giả vờ nằm yên ở đó để Hứa Thanh Du ôm.

Vốn là muốn chờ xem Hứa Thanh Du tỉnh lại, phát hiện cảnh tượng như vậy thì sẽ có phản ứng như thế nào.

Kết quả Hứa Thanh Du còn chưa tỉnh, anh lại nhịn không được muốn đi vào nhà vệ sinh, nên chỉ có thể tự mình đi ra.

Đối với việc này, Ninh Tôn có chút chút tiếc nuối.

Ninh Tôn rửa mặt xong, mẹ Ninh cũng từ đằng kia đi ra, thấy một mình Ninh Tôn ở bên ngoài, mẹ Ninh cảm thấy hơi ngoài ý muốn một chút, “Tiểu Du đâu, vẫn còn đang ngủ sao?”
Ninh Tôn ừ một tiếng, “Chắc là hôm qua quá mệt mỏi.”
Ý của anh muốn nói rằng ngày hôm qua chơi bóng quá mệt mỏi, nhưng mẹ Ninh nghe thì lại mang theo một ý tứ khác.

Bà mím môi, nhìn Ninh Tôn với ánh mắt chỉ có thể hiểu ý và không thể nói nên lời, “Ồ, là như vậy sao?”
Hành động kỳ quái không giống bình thường của mẹ Ninh có rất nhiều, nên Ninh Tôn căn bản cũng không suy nghĩ gì quá nhiều, “Bữa sáng chúng ta nên ăn cái gì? Ăn ở nhà hay là đi ra ngoài ăn?”
Mẹ Ninh suy nghĩ một chút, “Con ở nhà chờ, mẹ rửa mặt xong sẽ đi ra ngoài mua đồ ăn sáng.”
Nói xong, bà đi về phía phòng vệ sinh, dường như biết trong lòng Ninh Tôn đang nghĩ cái gì, bà lại nói, “Con không cần đi cùng mẹ, con có thể đợi ở nhà, mua đồ ăn sáng cũng không có bao nhiêu thứ cần mua, một mình mẹ vẫn có thể xách về được, không đến nỗi mà hai người phải cùng ra ngoài.”
Ninh Tôn khóe miệng chậm rãi khép lại.

Anh đích thực muốn nói một câu cùng mẹ Ninh đi ra ngoài mua đồ ăn sáng, nhưng trong lòng anh lại có một chút xíu tâm tư xấu, muốn ở lại để xem phản ứng của Hứa Thanh Du khi đi ra ngoài.


Anh không chắc mình có đánh thức Hứa Thanh Du khi mình rời khỏi giường hay không, anh vẫn muốn nhìn thấy cô thời điểm khi đi ra đối mặt với mình sẽ có phản ứng như thế nào?
Mẹ Ninh bên kia đã nhanh chóng rửa mặt, xong đi thay quần áo khác chuẩn bị ra cửa.

Ninh Tôn ngây ngô ngồi một mình ở trong phòng khách, cũng không mở Tivi, dựa vào trên sô pha lấy điện thoại di động ra xem.

Hứa Thanh Du trằn trọc trở mình trên giường hồi lâu.

Cô có chút ý nghĩ muốn tát mình, rõ ràng cùng Ninh Tôn ngủ ở cùng trên một cái giường, điều này khiến cô rất kinh hãi.

Làm sao có thể buông lỏng như vậy? Còn xoay người qua ôm lấy anh ấy.

Còn bị Ninh Tôn phát hiện, mặt mũi của cô biết để vào đâu.

Nằm lăn lộn một hồi, thời gian thật sự không còn sớm, Hứa Thanh Du vẫn đứng dậy nghe ngóng động tĩnh bên ngoài trước.

Bên ngoài không có động tĩnh gì, ngay cả tiếng TV cũng không có, cô không xác định được có phải mẹ Ninh và Ninh Tôn đã đi ra ngoài rồi không.

Vì vậy Hứa Thanh Du lúc này mới mạnh dạn mở cửa phòng, nhưng vừa mở ra, nhìn thấy người trong phòng khách, cô liền sững sờ.

Ninh Tôn đang đứng trong phòng khách, đối diện với cửa, dựa vào ghế sô pha, khi cô vừa mở cửa phòng, Ninh Tôn liền ngẩng đầu nhìn.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Ninh Tôn là phản ứng gì, Hứa Thanh Du không nhìn ra, bản thân cô dù sao cũng phát run, cái gì tiếp theo cũng tràn đầy xấu hổ.

Ninh Tôn hướng về phía cô cười một cái, “Dậy rồi.”
Hứa Thanh Du kêu lên một tiếng, sau đó nhìn xung quanh, “Bác đâu rồi? Bác vẫn còn chưa dậy sao?”

Cô vừa rồi ở trong phòng còn loáng thoáng nghe thấy tiếng mẹ Ninh nói chuyện.

Ninh Tôn nhìn cô rồi nói, “Đi ra ngoài mua đồ ăn sáng rồi.”
Hứa Thanh Du cố gắng ổn định vẻ mặt, gật đầu rồi đi vào phòng vệ sinh.

Ninh Tôn nhìn mãi cho đến khi Hứa Thanh Du đi vào phòng vệ sinh, không nhìn thấy cô đâu nữa anh mới thu hồi tầm mắt của mình.

Anh nhếch khóe miệng, đem điện thoại di động đặt ở trong lòng bàn tay rồi cân nhắc.

Thời điểm khi Hứa Thanh Du vừa đi ra nhìn thấy anh ta, trong nháy mắt liền lộ ra biểu hiện như nhìn thấy quỷ, thật là buồn cười.

Hứa Thanh Du đang rửa mặt ở trong nhà vệ sinh, Ninh Tôn liền đi vào phòng, định thu dọn giường, nhưng kết quả sau khi đi vào lại phát hiện giường đã được dọn dẹp sạch sẽ rồi.

Anh xoay người, vốn là nghĩ ra được, nhưng đúng lúc này, điện thoại di động của Hứa Thanh Du trên tủ đầu giường rung lên hai lần.

Ninh Tôn ngừng động tác nhìn chằm chằm điện thoại di động, sau đó đi tới, màn hình điện thoại hướng lên trên, nên anh giống như lần trước, vừa cúi đầu là có thể nhìn thấy nội dung tin nhắn trên đó.

Vẫn là tin nhắn Wechat của A Trạch, hỏi Hứa Thanh Du có thời gian không.

Phía sau còn một chuỗi ký tự nữa, nhưng vì nội dung hiển thị trên màn hình có hạn, nên Ninh Tôn không nhìn thấy nội dung tin nhắn đó.

Ninh Tôn suy nghĩ một chút, cũng không có đụng vào điện thoại của Hứa Thanh Du, xoay người đi ra ngoài.


Sau khi Hứa Thanh Du rửa mặt xong, mẹ Ninh cũng đã đi mua đồ ăn sáng trở về, cô trở về phòng mình trước, cầm lấy điện thoại di động, mở ra liền thấy tin nhắn của A Trạch gửi tới một giờ trước, hỏi cô có thời gian không, muốn cùng cô gặp mặt, ngay bây giờ.

A Trạch còn nói anh ta sẽ chờ ở dưới lầu.

Hứa Thanh Du xem qua tin nhắn, xem thời gian gửi cũng chưa qua bao lâu, cô tranh thủ thời gian gửi tin nhắn trả lời cho A Trạch, nói mình vừa mới tỉnh dậy.

Phía bên kia A Trạch cơ hồ chỉ sau vài giây cũng trả lời cô, nói sẽ ở dưới lầu chờ Hứa Thanh Du.

Như vậy Hứa Thanh Du tạm thời không có cách nào ăn sáng được, cô thu dọn một chút rồi đi ra ngoài nói với mẹ Ninh và Ninh Tôn, “Con đi xuống đây một chuyến, chắc sẽ đi lên ngay thôi, bác và anh hai người cứ ăn sáng trước, không cần chờ con.”
Không cần Hứa Thanh Du nói làm gì, Ninh Tôn cũng đã đoán được.

Cô nhất định là muốn xuống dưới lầu để gặp A Trạch.

Ninh Tôn vốn đang ngồi bên cạnh bàn ăn, nghe cô nói như vậy lại đứng lên, “Tôi đi xuống cùng em.”
Hứa Thanh Du vội vàng xua tay, “Không cần đâu, tôi tự đi xuống được rồi, sẽ lên ngay thôi.”
Ninh Tôn nhíu mày, nhưng Hứa Thanh Du cũng không quan tâm nhiều như vậy, đi qua đổi giày rồi trực tiếp đi ra ngoài.

Mẹ Ninh không biết chuyện gì xảy ra, nhìn Ninh Tôn một cái, “Làm sao vậy, vội vội vàng vàng như vậy đã xảy ra chuyện gì sao?”
Ninh Tôn mím môi, thật lâu sau cũng không trả lời câu hỏi của mẹ Ninh, mà nói, “Con đi ra ngoài một chuyến.”
Hứa Thanh Du đi trước, xuống lầu đi tới chòi nghỉ mát bên cạnh.

Chòi nghỉ mát này cách đây cũng không xa, lúc này A Trạch đang ở bên trong.

A Trạch đã thay quần áo, không phải bộ quần áo thể thao mà Hứa Thanh Du nhìn thấy lúc trước.

Cả người anh ta dường như đã trở nên thành thục hơn rất nhiều.

Hứa Thanh Du đi tới trước mặt A Trạch phát hiện ra cô, liền đi tới vài bước.


Thái độ của Hứa Thanh Du vẫn không khác so với bình thường là mấy, “Cậu làm sao vậy? Gọi tôi ra ngoài vội vàng như vậy có chuyện gì sao?”
Vẻ mặt của A Trạch không có biểu tình gì, từ vẻ lãnh đạm trước đó, trở nên đặc biệt nghiêm túc.

Anh ậm ừ một tiếng, “Là có chút chuyện muốn hỏi cô.”
Hứa Thanh Du vừa nhìn thấy bộ dáng này trong lòng thầm kêu không ổn.

Ngày hôm qua cô đã mơ hổ cảm thấy thái độ của A Trạch đối với cô không phải giống như bạn bè bình thường, cho nên bây giờ nhìn thấy A Trạch như vậy, cô gần như có thể nghĩ ra một số chuyện.

Quả nhiên A Trạch hít sâu một chút, sau đó chính thức nhìn cô, rồi nói, “Tôi muốn xác nhận một chút, cô thật sự đã có bạn trai chưa? Nếu như chưa có, có thể cân nhắc đến tôi hay không? Mặc dù thời gian gặp nhau tương đối ngắn chỉ có 2 ngày, nhưng mà tôi cảm thấy tôi rất thích cô, ngay cả ở những người bạn chơi với tôi rất lâu trước đó tôi cũng không tìm thấy cảm giác này, tôi chắc chắn là tôi rất thích cậu, nó không phải là tình cảm giữa những người bạn, cho nên tôi muốn tranh giành lấy một chút.”
A Trạch trực tiếp nói như vậy, Hứa Thanh Du mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô sợ nhất sự mơ hồ, giống như cô và Ninh Tôn bây giờ.

Hứa Thanh Du thở dài, “ Tôi có bạn trai rồi, chính là người hôm qua cậu nhìn thấy, anh ấy rất tốt, nhưng tôi muốn nói thật với cậu, cho dù tôi không có bạn trai, thì cậu cũng không phải mẫu người mà tôi thích, hai ngày nay ở chung với cậu, tôi cảm thấy cậu là một người bạn rất tốt, nhưng giữa chúng ta không có khả năng tiến thêm một bước nào nữa.”
Đằng kia Ninh Tôn đi xuống lầu nhìn quanh, liền nhìn thấy Hứa Thanh Du.

Sau đó ánh mắt của anh rơi vào A Trạch đang ngồi đối diện với Hứa Thanh Du, anh lại có chút không khống chế nổi mà nghiến răng.

Quả nhiên là xuống để gặp anh ta.

Ninh Tôn bùng lên một cỗ lửa giận, nên hành động có chút không khống chế được, liền sải bước đi về phía Hứa Thanh Du.

Hứa Thanh Du quay lưng về phía Ninh Tôn, nên không hề biết rằng anh đang đi tới.

Cô vẫn đang nói với A Trạch, “Tôi và bạn trai tôi quan hệ rất tốt, tôi rất cảm ơn cậu hai ngày nay đã chăm sóc tôi, nếu những lời nói này khiến cậu bối rối, thì sau này cũng không đi tập thể dục ở khoảng sân đó nữa, vốn dĩ thời gian tôi nghỉ ở đây cũng không quá lâu, cũng sắp sẽ có công việc phải làm rồi.”
Cô vừa nói xong những lời này, thì Ninh Tôn đã đi tới sau lưng cô, giơ tay kéo lấy cánh tay của Hứa Thanh Du, hơi dùng một chút lực đã đem cô kéo vào trong lòng mình..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận