Yêu Lại Từ Đầu 2


Nói xong Ninh Tôn còn chẹp miệng: “Ông ta có thể tự mình hối lỗi lại làm cho tôi vô cùng bất ngờ đấy.

Ông ta là người kiêu ngạo như vậy, cho tới bây giờ đều lo giữ thể diện như thế, cô nói xem ông ta là nghĩ đến cái gì mới có thể mở miệng xin lỗi đây.”
Nói xong chần chừ một lát, Ninh Tôn lại nói: “Nói thật lòng, tôi vẫn rất muốn nhìn thấy vẻ mặt lúc ăn năn hối lỗi của ông ta.”
Hứa Thanh Du trừng to mắt, cảm thấy suy đoán trước đây của mình hẳn là đúng, tối hôm qua người gửi tin nhắn, gọi điện thoại cho Ninh Tôn chắc hẳn chính là Nam Nhạc.

(Trong tiếng trung ngôi thứ ba chỉ đàn ông mà phụ nữ là 他 và 她, cách đọc giống nhau nên Hứa Thanh Du hiểu lầm lời nói của Ninh Tôn)
Nam Nhạc cũng là một người kiêu ngạo, bên ngoài lại sĩ diện, tính tình cũng chẳng tốt đẹp, có thể cũng chỉ trước mặt Ninh Tôn mới đồng ý hạ mình.

Hứa Thanh Du cười giễu một tiếng, tuy đã nhận rồi, nhưng giọng điệu vẫn mang theo một ít trào phúng: “Đúng rồi, cái này chứng minh cô ta rất quan tâm đến anh.”
Ninh Tôn dừng lại một chút, có chút không hiểu rõ lời nói này của Hứa Thanh Du có ý tứ gì: “Quan tâm tôi?”
Huyệt thái dương của Hứa Thanh Du đau đớn giật giật, không có tâm tư ở đây nói chuyện với Ninh Tôn, vì thế liền nói: “Đúng vậy, đúng vậy.

Nếu cô ta không quan tâm anh, sẽ hơn nửa đêm gọi điện thoại cho anh sao? Thừa nhận sai lầm với anh? Cái tính tình kia của cô Nam ai trong giới giải trí chẳng biết, anh chuyển biến tốt liền nhận sai, cẩn thận bản thân mình đi, cuối cùng lại xôi hỏng bỏng không.”
Ninh Tôn nhìn Hứa Thanh Du chằm chằm, lông mày nhíu lại, anh xác định anh và Hứa Thanh Du không phải nói cùng một chuyện.

Ít nhất cô Nam kia chính là không có chỗ nào tốt cả.

Nhưng Ninh Tôn không giải thích ngay, anh chỉ à một tiếng: “Tối hôm qua cô có nghe thấy tôi gọi điện thoại sao?”
Sao có thể nghe thấy được, Hứa Thanh Du căn bản cái gì cũng không biết, cô chính là cuối cùng phát hiện Ninh Tôn không ở trên giường, ra ngoài nhìn thấy Ninh Tôn đang gửi tin nhắn mà thôi.

Hứa Thanh Du nhắm hai mắt lại: “Anh không phải ra ngoài nghe điện thoại sao? Tôi làm sao có thể nghe thấy được.”
Ninh Tôn liếm môi, nhẹ nhàng nhắc một câu: “Cô Nam?”
Hứa Thanh Du không cần nhìn vẻ mặt của Ninh Tôn, cũng biết giờ phút này vẻ mặt anh nhất định là vô cùng dịu dàng.

Cái tên cặn bã này, tối hôm qua còn ôm cô vào trong lòng, rốt cuộc là anh muốn làm như thế nào?

Chẳng lẽ chính là cảm thấy hai người cùng nằm trên một cái giường, liền nên ôm ôm ấp ấp hả?
Trong lòng Hứa Thanh Du hơi khó chịu, đây không phải Ninh Tôn trước đây cô quen biết.

Trước đây Ninh Tôn sẽ không làm ra chuyện như thế này.

Ninh Tôn nhìn chằm chằm khuôn mặt của Hứa Thanh Du.

Trên khuôn mặt cô thật ra chẳng có biểu tình gì đặc biệt, mím môi, nhìn có vẻ đúng là không được thoải mái lắm.

“Tính tình của cô Nam người trong giới giải trí ai chẳng biết.” Nói câu như thế này, Ninh Tôn liền biết Hứa Thanh Du đang nói đến ai.

Cho nên hẳn là cô đã hiểu lầm rồi, cho rằng người nói chuyện với anh ngày hôm qua là Nam Nhạc.

Sắc mặt của Hứa Thanh Du không dễ nhìn, Ninh Tôn không khống chế được có một vài suy nghĩ khác.

Sắc mặt cô không dễ nhìn như vậy, rốt cuộc là bởi vì đau đầu, hay là bởi bì biết nửa đêm hôm qua mình cùng Nam Nhạc liên lạc với nhau.

Nghĩ đến điều này, Ninh Tôn không hiểu sao liền vô cùng muốn cười, cảm thấy Hứa Thanh Du phản ứng như vậy thật là quá đáng yêu rồi.

Sao trước đây anh lại không phát hiện ra, cô gái này càng đùa giỡn càng thú vị, so với mấy người đẹp anh tiếp xúc trong giới giải trí trước đây còn thú vị hơn nhiều.

Ninh Tôn suy nghĩ một lúc, mở miệng: “Cũng không biết vấn đề bên Nam Nhạc đã giải quyết xong hết chưa? Trước đây bởi vì chuyện của tôi, danh tiếng của cô ấy cũng chịu rất nhiều ảnh hưởng, hình như tòa soạn tạp chí cũng bị liên lụy, cũng không biết bây giờ đã xử lý ổn thỏa hết chưa?”
Giọng nói Hứa Thanh Du lạnh nhạt: “Anh không phải nói chuyện điện thoại với cô ta sao? Chẳng lẽ không tiện thể quan tâm người ta một chút à?”
Quả nhiên, khóe môi Ninh Tôn nhếch lên, anh đoán không sai, Hứa Thanh Du chính là hiểu lầm anh và Nam Nhạc rồi.

Giọng nói của anh mang theo ý cười: “Như thế nào cô biết tôi gọi điện thoại cho cô ấy, tôi còn không nói cho cô biết là ai mà.”
Hứa Thanh Du mở mắt, dùng khóe mắt liếc qua Ninh Tôn: “Anh cho là tôi ngu ngốc à?”

Ninh Tôn gật gật đầu, thuận theo lời của cô nói: “Có thể cô thật sự ngốc đó.”
Hứa Thanh Du trừng mắt, nhưng sau đó cũng cảm thấy Ninh Tôn nói ra suy nghĩ của chính anh.

Có lẽ anh thật sự cho rằng cô ngốc nghếch, cho nên mới dám không kiêng nể gì, vừa mới chọc ghẹo cô xong, sau đó liền thân mật ngọt ngào cùng với Nam Nhạc.

Tay Ninh Tôn còn ấn trên huyệt thái dương của Hứa Thanh Du, động tác của anh dừng lại một lát, đổi thành đi xuống phía dưới, nhéo nhéo khuôn mặt của cô.

Ninh Tôn không phải kiểu người thích bị hiểu lầm, rất nhiều chuyện có thể nhẹ nhàng ồn ào, nhưng hiểu lầm rất dễ tạo thành cục diện không tốt lắm thậm chí là không thể cứu vãn.

Vì thế anh liền nói thẳng: “Tôi bảo người tôi gọi điện thoại nhắn tin là Nam Nhạc lúc nào hả? Tôi và cô ta không thân quen, đâu thể nào có thể nửa đêm còn gọi điện thoại, gửi tin nhắn chứ.”
Hứa Thanh Du dừng lại một lát, thân thể hơi cựa quậy một chút, thuận tiện nhìn Ninh Tôn chằm chằm.

Suy nghĩ cẩn thận thì, hình như anh thật sự không hề nói người hôm qua anh nhắn tin gọi điện thoại là Nam Nhạc.

Nhưng nếu như không phải Nam Nhạc thì là ai, Hứa Thanh Du cũng không nghĩ ra người nào khác.

Cũng không thể nào là Chương Tự Chi được.

Chương Tự Chi người ta có vợ có con nhỏ, thế nào cũng sẽ không nửa đêm nửa hôm gọi điện thoại, gửi tin nhắn cho anh.

Ninh Tôn thu lại tay đang ở trên khuôn mặt của Hứa Thanh Du, đổi thành để ở bên cạnh hông của Hứa Thanh Du, thân trên hơi hơi cúi xuống.

Hứa Thanh Du bị động tác này của anh dọa sợ, bây giờ cô thật sự là rất sợ Ninh Tôn.

Anh hở một tí là dán lại rất gần, làm cho cô không có đường nào mà lui.


Sống cùng nhau vượt qua khoảng cách an toàn như vậy, khiến cho trong lòng Hứa Thanh Du vô cùng không có cảm giác an toàn.

Chỉ là bây giờ cô lại không có nơi nào mà trốn tránh, dưới người cô là giường nằm, hai bên là tay của Ninh Tôn, phía trên cô là nửa thân trên của Ninh Tôn.

Tốt lắm, Hứa Thanh Du lại một lần nữa không thể hít thở.

Ninh Tôn vô cùng chuyên chú nhìn chằm chằm Hứa Thanh Du: “Cho rằng tôi nói chuyện với Nam Nhạc, cho nên cô không vui vẻ?”
Lời nói này làm Hứa Thanh Du kích động đến run rẩy, cô nào dám nói mình không vui, chỉ có thể ngang bướng: “Tôi không có không vui vẻ, sao có thể không vui vẻ chứ.

Tôi cũng không có chuyện gì để mà không vui cả.”
Ninh Tôn không nói lời nào, cũng chỉ nhìn Hứa Thanh Du.

Hứa Thanh Du, cô gái này cũng thật là không biết nói dối, cô nói dối sẽ không chịu được mà ánh mắt nhìn loạn xung quanh, vẻ mặt chột da cũng vô cùng rõ ràng.

Ninh Tôn nhìn chằm chằm Hứa Thanh Du một lát, hì hì một tiếng liền nở nụ cười.

Anh không tiếp tục truy cứu đến cùng: “Được rồi, được rồi.

Cô nói cái gì thì là cái đó.”
Nói xong anh đứng thẳng người dậy, tiện thể cũng kéo luôn Hứa Thanh Du, muốn để cho cô ngồi dậy: “Hiện tại còn khó chịu không? Hay là đến bệnh viện khám đi.”
Hứa Thanh Du theo lực kéo của anh đứng lên, ánh mắt hạ xuống, không nhìn Ninh Tôn: “Vậy tối hôm qua anh nói chuyện cùng ai?”
Khóe môi Ninh Tôn nhếch lên, ý cười trên khuôn mặt như thế nào cũng không che giấu được: “Muốn biết sao?”
Hứa Thanh Du nghe ra được sự trêu chọc trong lời nói của anh.

Mặt cô vẫn như cũ: “Nếu anh không nói thì thôi vậy, tôi cũng không muốn biết lắm.”
Nói như vậy xong Hứa Thanh Du xoay người đi xuống giường, kết quả Ninh Tôn nâng tay đè bả vai của cô lại, không cho cô động đậy: “Tôi muốn nói, tôi sao lại không muốn nói.

Nếu mà tôi không nói, lần sau cô lại giận dỗi cho tôi xem thì làm sao bây giờ.”
Hứa Thanh Du trừng mắt, muốn cãi lại lời của Ninh Tôn, lúc nào thì cô giận dỗi chứ hả?
Lại nói cô cũng chẳng có lí do gì để mà giận dỗi Ninh Tôn.


Nhưng Ninh Tôn đã mở miệng trước cô: “Ngày hôm qua tôi nói chuyện với Ninh Tú.

Anh ấy uống hơi nhiều, mới bắt đầu gọi điện thoại cho tôi, sau đó lại bắt đầu gửi tin nhắn đến.”
Câu trả lời này lại làm cho Hứa Thanh Du ngạc nhiên một lúc, sao cô lại không nghĩ đến Ninh Tú nhỉ?
Quan hệ của Ninh Tôn và Ninh Tú cũng không tốt lắm, bình thường còn chẳng gọi được một cuộc điện thoại, hơn nửa đêm liên lạc ít nhiều cũng làm cho cô có hơi bất ngờ.

Ninh Tôn tiếp tục nói: “Hôm qua ông già gọi điện thoại cho Ninh Tú, nói là muốn gặp anh ấy.

Ninh Tú đến đó, kết quả ông già kia xin lỗi nhận sai các kiểu, nói mình không xứng đáng làm ba, xin lỗi anh ấy như thế này như thế kia.”
Ninh Tôn cười nhạo một tiếng: “Ninh Tú chính là bị ông ta dọa sợ quá mức, hôm qua gọi điện thoại cho tôi, hỏi tôi đã có chuyện gì xảy ra.”
Anh làm sao biết được có chuyện gì xảy ra.

Nếu như ngang bướng muốn để anh phân tích, anh cũng chỉ có thể nói Ninh Bang hẳn là sống không được như ý, cảm thấy mấy đứa con không có một ai quan tâm đến ông ta, cho nên suy nghĩ lại mấy chuyện đã qua, biết mình đã làm sai một số chuyện.

Chỉ là nói thật lòng, ông ta đến tuổi này rồi mới nhận sai, Ninh Tôn cảm thấy cũng không có cái gì gọi là tha thứ hay không tha thứ cả.

Tất cả tổn thương đã gây ra, tất cả mọi chuyện đã trở thành dĩ vãng, lúc này ông ta nói ông ta sai rồi thì có tác dụng gì.

Chỉ dựa vào một câu nhận sai, chẳng lẽ tất cả mọi chuyện đều có thể xóa bỏ hết hay sao?
Không thể nào.

Cuộc đời mẹ Ninh đã bị hủy hoại, thời niên thiếu của anh là một mảnh đen tối.

Thậm chí là tương lai của anh…
Mấy chuyện này cũng không thể dựa vào một câu nhận sai rồi một câu xin lỗi, thì tất cả hoàn toàn thay đổi được.

Cho nên Ninh Tôn xấu xa cho rằng, Ninh Bang nguyện ý mở miệng nhận sai, cũng chỉ là muốn lòng mình được thoải mái một chút.

Ngoài miệng ai mà chẳng nói được?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận