Yêu Lại Từ Đầu Cố Tư Trì Uyên

Thời gian hoả táng của Ninh Bang được định vào buổi sáng ngày mai, sau khi hoàn tất xong xuôi mọi thủ tục là có thể rời đi.

Ở nhà tang lễ cũng không cần phải có người canh chừng, hài cốt sẽ được đặt ở đây một đêm, không có ai trông coi cũng được.

Một mớ thủ tục lộn xộn đã được Ninh Tú xử lý sạch sẽ, sau đó anh ta cùng Ninh Tôn và Hứa Thanh Du rời khỏi nhà tang lễ.

Vị trí của nhà tang lễ có hơi lệch, xung quanh đều là đất trống.

Hứa Thanh Du ngồi trong xe, quay đầu nhìn ra bên ngoài, “Một người khi sống huy hoàng bao nhiêu, đến cuối cùng cũng chỉ được như thế này.”

Ninh Tôn đáp phải, sau đó không biết anh nghĩ tới điều gì, đột nhiên thở dài, “Có điều như vậy cũng tốt, tuy là đường về của mọi người đều giống nhau, nhưng chí ít lúc ông ấy còn sống đã hưởng thụ được những gì nên hưởng thụ rồi.”

Lúc còn sống Ninh Bang đã được tận hưởng muôn vàn thú vui, bia rượu chơi bời, chưa có kiểu nào mà ông ấy chưa từng thử qua.

Chỉ là ông để lại quá nhiều phiền toái sau này cho con cái của mình mà thôi.

Tạm thời không nhắc đến những thứ khác, nhưng chắc chắn bên phía Trang Lệ Nhã sẽ không để yên cho mọi việc trôi qua như vậy.

Có điều Ninh Tôn không muốn nhọc lòng vì những chuyện ấy nữa, dù sao anh cũng chỉ chờ ngày mai hoả táng Ninh Bang xong, ngày mốt anh sẽ rời đi.

Rời khỏi nơi này, tất cả những đúng sai ở đây sẽ không còn liên quan đến anh nữa.

Ninh Tôn lái xe trở về nhà tổ nhà họ Ninh trước, đợi đến khi bọn họ về đến đấy, Trang Lệ Nhã đã có mặt.

Trước đó còn bảo rằng bản thân bị bệnh tới mức không đứng dậy nổi, ấy vậy mà Ninh Bang vừa mới được tiễn đi xong thì bà ta lập tức xuất hiện.

Tầm mắt của Hứa Thanh Du nhanh chóng dán chặt trên người của Trang Lệ Nhã.


Thoạt nhìn thì đúng là Trang Lệ Nhã trông có hơi chật vật thật, mặc dù bà ta đã trang điểm tỉ mỉ nhưng những vết sưng đỏ trên mặt vẫn rất rõ ràng, còn có thể nhìn thấy vết cào nhàn nhạt.

Chắc chắn là bị mẹ Ninh đánh.

Bà ta mặc áo cao cổ, không biết có phải ở trên cổ cũng có vết thương hay không.

Dường như Ninh Tú và Ninh Tôn đều không chú ý đến sự bất thường của Trang Lệ Nhã, cả hai người không ai nói chuyện với bà ta, ngồi trong phòng khách gọi quản gia đến.

Quản gia đi vào phòng khách cũng không thèm để tâm đến Trang Lệ Nhã, chỉ hỏi hai người bọn họ có việc gì không.

Ninh Tú thở dài, thật tình thì Hứa Thanh Du có thể nhận ra rằng anh ta cũng rất mệt.

Hai ngày qua, mặc dù có Ninh Tôn và quản gia ở bên cạnh giúp đỡ, nhưng hầu hết mọi việc đều do Ninh Tú đích thân giải quyết.

Những người đến viếng thăm, Ninh Tôn chẳng biết được bao nhiêu người nhưng gần như Ninh Tú đều biết cả, anh ta phải tiếp đãi và chào hỏi từng người một.

Hứa Thanh Du nhớ tới lúc cô đưa tang ba Hứa, mặc dù khi ấy cũng có rất nhiều thân thích đến giúp đỡ nhà cô, nhưng sau khi kết thúc lễ tang, mẹ Hứa vẫn mệt tới mức nằm liệt giường.

Có thể tưởng tượng được Ninh Tú đã phải mệt đến mức nào.

Ninh Tú dựa vào sô pha, ngay cả sức lực để nói chuyện cũng không có, “Hai ngày nay ông tìm người đến đây quét tước vệ sinh lại một lượt, không cần phải lo lắng đến những việc khác, sau khi dọn dẹp xong xuôi thì ông cũng nên nghỉ ngơi đi, tôi cho ông nghỉ hai ngày, mọi người đều cạn kiệt sức lực rồi.”

Quản gia nhanh chóng đáp lại không sao, nghĩ rồi mới hỏi Ninh Tú, “Vừa nãy luật sự có gọi đến đây, hỏi khi nào chúng ta mới xử lý xong mọi chuyện.”

Luật sư chủ động liên hệ với họ, nhất định là vì di chúc.

Trang Lệ Nhã, Ninh Tiêu, Ninh Tương, cả ba người đều đang chờ ở trong phòng khách, vừa nghe quản gia nhắc đến luật sư, sắc mặt của bọn họ đều đồng loạt thay đổi.


Dường như Ninh Tú không vội, “Đợi đến khi chúng ta nghỉ ngơi đủ rồi hẵng tính tiếp, hai ngày nay mệt như vậy, nếu như bọn họ có gọi đến một lần nữa thì ông cứ nói với bọn họ, chờ khi nào chúng ta rảnh rồi tôi sẽ chủ động liên hệ bọn họ.”

Trang Lệ Nhã ngồi bên cạnh há hốc mồm, tựa như có điều gì muốn nói, nhưng rốt cuộc chỉ đành nuốt trở về.

Sau bao nhiêu chuyện, bà ta hẳn là nên biết rằng trong cái nhà này bà ấy bị ghét đến mức nào.

Lúc này mà đứng ra phản bác thì nhất định sẽ bị mắng ngược lại.

Trang Lệ Nhã không nói lời nào, Ninh Tiêu và Ninh Tương cũng không lên tiếng.

Ninh Tôn ngồi thêm một lúc nữa mới nói, “Nếu như ở đây đã không còn việc gì nữa, vậy thì tôi đi trước.”

Ninh Tú ngẩng đầu nhìn Ninh Tôn, “Hai ngày nay cậu cũng mệt chết rồi, nếu như có chuyện gì tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu sau.”

Ninh Tôn đáp được, sau đó cùng Hứa Thanh Du đứng lên, “Ngày mai hoả táng chôn cất xong xuôi, ngày mốt tôi phải lên máy bay trở về, sau này có chuyện gì thì cứ liên hệ cho tôi là được.”

Trang Lệ Nhã không nghĩ Ninh Tôn sẽ rời đi nhanh như vậy, không nhịn được mà hỏi, “Ông ấy vừa mới chôn xong mà cậu đã đi ngay, chẳng lẽ cậu không chờ được thêm một lúc nữa hay sao?”

Ninh Tôn thật sự không muốn nói chuyện với Trang Lệ Nhã, anh vờ như không nghe thấy những gì bà ta nói, khẽ gật đầu với Ninh Tú, sau đó nắm tay Hứa Thanh Du, rời khỏi phòng khách.

Đi ra ngoài được một đoan rồi Hứa Thanh Du mới bật cười, “Chẳng lẽ bây giờ anh cũng không thèm nói chuyện với bà ấy luôn ư?”

Khoé miệng của Ninh Tôn chậm rãi nhếch lên, cười như không cười trả lời, “Chủ yếu là vì anh không có gì để nói với bà ta cả.”

Cũng đúng, có lẽ trong câu hỏi của bà ta còn có nửa sau chưa nói ra, bà ta muốn giữ cho Ninh Tôn ở lại đến khi nào luật sư công bố di chúc rồi mới được đi.

Nhưng suy đi ngẫm lại mới thấy, Ninh Tôn có đây đợi luật sự công bố di chúc hay không, cũng không hề ảnh hưởng đến bà ta.


Trong đầu Hứa Thanh Du có một giả thiết, có lẽ Trang Lệ Nhã muốn lợi dụng Ninh Tôn để làm việc gì đó.

Hai người đi ra ngoài, lên xe, có điều Ninh Tôn không lái xe đi ngay, anh không biết bản thân nên đi đâu.

Không muốn về nhà nhưng cũng không có nơi nào muốn đến.

Hứa Thanh Du nhìn Ninh Tôn trầm tư, không hề có ý định khởi động xe, cô có thể đại khái nhận ra anh đang nghĩ cái gì.

Cô suy ngẫm rồi nói, “Chúng ta đi xem phim đi, em biết có một bộ phim hài đang được công chiếu, phim đó còn có một diễn viên mà em rất thích nữa, muốn đi cổ vũ.”

Ninh Tôn nghe Hứa Thanh Du nói vậy, nhanh chóng gật đầu, “Cũng được, cũng được.”

Dứt lời anh khởi động xe, chở Hứa Thanh Du tới một trung tâm thương mại gần đó.

Tầng cao nhất của trung tâm thương mại là rạp chiếu phim, buổi sáng rạp chiếu phim không đông người, bọn họ trực tiếp đi vào mua vé, đợi một lát rồi mới vào rạp.

Trong rạp bây giờ cũng chẳng có mấy người, một cặp tình nhân trẻ ngồi trong góc, chúi đầu vào nhau thân mật thắm thiết.

Hứa Thanh Du nhớ đến lần trước cô đi xem phim cũng với mẹ Ninh và Ninh Tôn, cũng có một cặp đôi ngồi cách bọn họ không xa, vừa ôm vừa hôn.

Lúc ấy cô rất xấu hổ, nhưng mẹ Ninh lại tỏ vẻ vô cùng phấn khích.

Mặc dù cặp đôi kia không có môi hôn quấn quýt nhưng mà bọn họ ôm nhau rất thân mật.

Ninh Tôn ngồi xuống dựa lưng vào ghế, thoạt nhìn vô cùng nghiêm túc.

Hứa Thanh Du không nói chuyện phiếm với anh, chỉ im lặng chờ đến giờ phim chiếu, sau đó toàn bộ đèn trong rạp chiếu dần dần tối đi.

Đây quả thực là một bộ phim hài, bởi vì cặp tình nhân kia không còn thân mật với nhau nữa mà ôm bụng cười nghiêng ngả.

Chỉ là Hứa Thanh Du và Ninh Tôn đều cười không nổi, vốn dĩ Hứa Thanh Du rất thích diễn viên đóng phim này.


Nhưng bây giờ khi xem những cảnh phim khôi hài do diễn viên ấy đóng, cô lại không cảm thấy buồn cười chút nào.

Cô không có hứng thú.

Bộ phim kéo dài hơn một tiếng đồng hồ, Hứa Thanh Du và Ninh Tôn cũng ngồi ngay ngắn ở đó một tiếng đồng hồ.

Cuối cùng, Hứa Thanh Du không nhịn được nữa mà ngáp một cái, sau đó cô quay đầu nhìn Ninh Tôn.

Ninh Tôn vẫn đang chăm chú xem phim, sắc mặt hờ hững, không thể biết được anh có thật sự xem hiểu nội dung bộ phim hay không.

Cả người anh trông có vẻ như mất tập trung, cũng trông như có vẻ rất nghiêm túc.

Vất vả lắm mới đợi được đến khi bộ phim kết thúc, mấy cặp đôi ở bên cạnh lục tục đứng dậy rời đi, thi thoảng còn vừa cười vừa nói thảo luận về tình tiết của trong phim.

Hứa Thanh Du và Ninh Tôn vẫn ngồi yên tại chỗ.

Tầm mắt của Ninh Tôn vẫn cố định trên màn chiếu, không hề có ý định đứng dậy.

Hứa Thanh Du ngồi đợi, sau đó nắm lấy tay Ninh Tôn, nói, “Chúng ta đi thôi.”

Có vẻ như đến bây giờ tinh thần của Ninh Tôn mới hồi phục, anh quay đầu nhìn Hứa Thanh Du, khuôn mặt lộ ra vẻ hoảng hối, “Trước đây anh rất muốn đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Ninh, nhưng bây giờ ông ấy đã chết rồi, rốt cuộc anh cũng có thể thoát khỏi cái gia đình ấy, nhưng anh lại không biết bản thân nên tiếc nuối hay là nên hạnh phúc nữa.”

Hứa Thanh Du tiến đến ôm lấy cánh tay của anh, “Có lẽ là nên hạnh phúc, bởi vì từ nay về sau anh có thể cùng bác sống những ngày tháng thuộc về chính mình, không còn ai lấy chuyện nhà họ Ninh ra gán ghép lên đầu anh nữa.”

Ninh Tôn gật đầu, “Hình như đúng là như vậy!”

Dứt lời Ninh Tôn đứng dậy cùng Hứa Thanh Du rời khỏi phòng chiếu, vừa mới đi đến cửa thì tiếng chuông điện thoại của anh vang lên.

Ninh Tôn lấy điện thoại ra xem, là Cố Tư.

Trước đó Cố Tư đã có nhắn tin và gọi điện thoại anh, đương nhiên là vì muốn an ủi anh, chỉ là trong lòng mọi người đều hiểu rõ, khi đối diện với những việc như thế này, cho dù có nói gì cũng vô dụng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận