Yêu Lại Từ Đầu Cố Tư Trì Uyên

Mẹ Ninh đợi sau khi bài hát kết thúc mới dừng lại.

Bà chỉnh đầu tóc, đi đến uống một ly nước trước: “Bên đó có cãi nhau không?”

Hứa Thanh Du biết người bà nói là ai, thế nên mở miệng trả lời: “Không có, hôm nay bọn họ đều không ra mặt.”

Mẹ Ninh bật cười, đặt ly nước xuống, sau đó buộc tóc lên: “Xem ra là đã chết tâm với ông già kia rồi.”

Sau đó mẹ Ninh xoay người muốn đi về phòng thay đồ: “Như vậy thì tốt, bọn họ như vậy ta cảm thấy thoải mái.”

Hứa Thanh Du cong khóe môi nhìn bóng lưng mẹ Ninh mất dần trong phòng, rồi mới xoay đầu nhìn Ninh Tôn: “Tâm trạng bác thật tốt.”

Ninh Tôn “ừ” một tiếng: “Thật sự rất tốt.”

Không phải giả vờ, không phải miễn cưỡng vui vẻ.

Dậy từ sáng sớm lại bận rộn cả buổi sáng, cũng khá mệt, Hứa Thanh Du và Ninh Tôn thu dọn một chút, rồi đi ngủ bù.

Kết quả không biết ngủ bao lâu, Hứa Thanh Du bị tiếng chuông điện thoại ồn làm thức dậy, tiếng chuông điện thoại mang theo chấn động, ngay cả đầu giường cũng rung lên ù ù.

Hứa Thanh Du híp mắt sờ điện thoại xem, là cuộc gọi thoại trên WeChat.

Là A Trạch gọi đến.

Vì sao anh ta gọi cuộc điện thoại, Hứa Thanh Du biết rõ.

Cô không có gì trốn tránh, trực tiếp nhận điện thoại.

A Trạch bên kia nói trước: “Tôi nghe nói A Uyển tìm các người”


Hứa Thanh Du trở người, đặt điện thoại lên tai, nhắm mắt lại: “Có đến tìm, cô ta chặn xe chúng tôi, nhưng cụ thể nói cái gì tôi cũng không biết, không phải là tôi xuống xe nói chuyện với cô ta.”

Nói như vậy, A Trạch cũng đã hiểu.

Nhưng A Trạch cũng không muốn hỏi giữa bọn họ nói cái gì, gọi cuộc điện thoại này, mục đích chỉ là muốn xin lỗi.

Anh ta nói: “Xin lỗi, tôi không nghĩ đến cô ấy sẽ tìm đến, gây phiền phức cho các người rồi.”

Hứa Thanh Du cảm thấy đây không phải là chuyện của A Trạch, tình cảm này là thứ phiền phức nhất, phân chia trách nhiệm cũng không rõ ràng.

Cô mỉm cười: “Không có gì phiền phức, anh cũng đừng để trong lòng, huống hồ ngày mai chúng tôi đi rồi, chuyện này có lẽ đến đây là kết thúc rồi.”

A Trạch có chút ngạc nhiên: “Ngày mai bọn cô rời khỏi nơi này rồi sao?”

Hứa Thanh Du nói đúng vậy, cô gái đó cũng biết thân phận của cô và Ninh Tôn, nghĩ lại A Trạch cũng đã biết rõ.

Vì vậy cô cũng không có ý định trốn tránh: “Chuyện ở đây đều đã giải quyết xong rồi, công việc của A Tôn cũng nên đi vào quỹ đạo, chúng tôi chắc chắn phải đi.”

A Trạch “a” một tiếng: “Cũng đúng, cũng đúng.”

Sau đó anh ta tự mình cười chế giễu: “Anh ta có nổi tiếng như vậy, thế mà lúc đầu tôi cũng không nhận ra.”

Giọng nói Hứa Thanh Du nhã nhặn: “Anh không xem tin tức trên mạng, giống như những người yêu thích thể thao như các anh, khẳng định sẽ không quan tâm nhiều đến những minh tinh đó, cũng là chuyện rất bình thường.”

A Trạch ngưng một lúc rồi nói: “Vậy tối nay bọn cô có thời gian không? Tôi muốn mời bọn cô một bữa cơm, xem như tiễn các người.”

Hứa Thanh Du không biết lời nói này của A Trạch có phải chỉ vẻn vẹn là khách sao hay không, nhưng cô vẫn nói chuyện nghiêm túc: “Hôm nay đã có hẹn rồi, bởi vì ngày mai đi, rất nhiều người cũng muốn hẹn ăn cơm tối hôm nay, không phải là tôi không muốn nhận lời, thật sự là không dành được thời gian, hi vọng anh có thể hiểu.”


A Trạch nói một câu như vậy à, sau đó “ừ” một tiếng: “Cũng đúng, tôi hiểu tôi hiểu.”

Hứa Thanh Du vẫn còn mệt, trở tay đặt điện thoại sang một bên, sau đó trở người vào ngực của Ninh Tôn.

Ninh Tôn cũng đã tỉnh, nói: “Điện thoại của A Trạch sao?”

Hứa Thanh Du dính ở trong ngực anh: “Vâng, gọi đến xin lỗi.”

Ninh Tôn cũng có thể hiểu rõ anh ta tại sao lại xin lỗi, anh cười nhẹ: “Ngay cả một người phụ nữ cũng không giải quyết được, cái gì cũng không.”

Hứa Thanh Du nghe vậy liền có chút buồn cười: “Nói giống như anh rất lợi hại vậy.”

Nói lời này ra, Ninh Tôn hít một hơi lạnh, nhớ lại những chuyện lúc trước.

Quả thực anh không có mặt mũi nói A Trạch.

Bởi vì lúc trước anh cũng không giải quyết được chuyện HỨa Thanh Du.

Ninh Tôn mỉm cười không nói gì, hai người ôm nhau ngủ một lúc mới dậy.

Sau khi tỉnh dậy nhận được tin nhắn của Chương Tự Chi, anh ta nói trong nhà đã chuẩn bị xong hết rồi, bảo Ninh Tôn bọn họ thu dọn xong có thể đến nhà anh ta, địa chỉ cũng đã tiện gởi qua.

Ninh Tôn đi rửa mặt trước, sau đó đi gọi mẹ Ninh, ba người hơi ăn mặc một chút, rồi mới lái xe đến nhà Chương Tự Chi.

Lúc bọn họ đến Cố Tư và Trì Uyên đã đến rồi, lần này bọn họ cũng ôm theo con đến.

Đứa nhóc này so với lần trước gặp không giống, trắng trắng mềm mềm, mắt to giống như quả nho nhấp nháy.


Toàn bộ hành trình đứa nhỏ đều được ôm trong ngực Trì Uyên, Cố Tư có tránh nhiệm ngồi ở ghế sofa nói nhảm chuyện nhà với Lương Ninh Như.

Bên chỗ phòng bếp có người giúp việc bận rộn, Chương Tự Chi thỉnh thoảng đi qua nhìn.

Sau khi Ninh Tôn cùng Hứa Thanh Du cùng với mẹ Ninh đến, Chương Tự Chi nhanh chóng mời bọn họ ngồi.

Mọi người đều không nhắc đến chuyện mai táng của Ninh Bang, hôm nay bầu không khí vẫn khá tốt, không cần thiết phải nhắc đến chuyện làm hỏng cuộc vui.

Mẹ Ninh có chút không nhịn được, đón đứa bé từ trong ngực Trì Uyên.

Đứa nhóc này ai cũng không sợ, nhìn mẹ Ninh chằm chằm rồi bắt đầu gọi bi bô bi bô, nãi thanh nãi khí*.

Nãi thanh nãi khí*: Mô tả giọng nói của trẻ con

Lần trước Hứa Thanh Du không có đặc biệt nhìn kĩ đứa nhóc này, lúc đó tâm tư trong lòng cô rất nhiều, cộng thêm lúc đó bản thân cũng không phải quá yêu thích đứa nhỏ.

Vì vậy lúc đó chỉ như nhìn qua loa, nhìn khen một chút là được.

Nhưng lần này mẹ Ninh ôm đứa nhóc ngồi ở bên cạnh cô, cô quay đầu nhìn, ánh mắt liền không thoát ra được.

Đứa nhóc này dường như giống Trì Uyên nhiều hơn, mặc dù ngũ quan còn chưa phát triền hoàn chỉnh, nhưng có thể nhìn ra được khi lớn lên nhất định là một người mê hoặc các cô gái nhỏ.

Hứa Thanh Du nhìn chằm chằm một lúc, sau đó thử nói: “Cho con ôm một chút đi.”

Mẹ Ninh hơi ngạc nhiên, quay đầu nhìn cô, sau đó mỉm cười: “Nào nào nào, con học trước đi, sau này ôm con của mình sẽ thuận tay hơn.”

Nói xong như vậy, mẹ Ninh đặt đứa nhóc vào trong lòng Hứa Thanh Du.

Lúc trước Hứa Thanh Du cũng không phải chưa từng ôm qua trẻ con, lúc trước ở nhà trẻ con hàng xóm cô cũng từng ôm qua.

Nhưng đó cũng là chuyện của nhiều năm về trước, hơn nữa đứa nhóc đó cũng khá lớn.


Bây giờ đột nhiên ôm một đứa bé nhỏ như vậy, tay chân của cô dường như ngay lập tức không nghe theo điều khiển.

Cố Tư ngồi ở đối diện cô, dựa lưng vào ghế sofa mỉm cười nói: “Lúc tôi vừa ôm con cũng giống như vậy, thằng bé mềm giống như vũng nước vậy, một chút sức lực tôi cũng không dám dùng.”

Hứa Thanh Du gật gật đầu: “Đúng vậy, bây giờ tôi cảm thấy chính là cảm giác đó, tôi rất sợ làm đau thằng bé.”

Cố Tư bật cười: “Về sau bản thân cô có con tự nhiên sẽ biết làm như thế nào.”

Sau đó cô chuyển chủ đề sang Ninh Tôn: “Tuổi tác của Ninh Tôn cũng không nhỏ nữa, có nghĩ đến định lúc nào không?”

Đối với chủ đề này Ninh Tôn cũng không trốn không tránh: “Vẫn chưa đến nhà cô ấy, đợi có thời gian tôi đến nhà cô ấy thăm trước, hỏi thử ý kiến người nhà cô ấy.” .

||||| Truyện đề cử: Chú! Xin Ký Đơn! |||||

Còn về phần công ty, Ninh Tôn cũng không quá quan tâm.

Công việc là công việc, gia đình là gia đình, lúc đầu anh đã dám công bố chuyện mình có bạn gái trong chương trình tài năng, thì không muốn tạo hình ảnh độc thân.

Lúc đầu chị Thái ký hợp đồng với anh, những điều lệ này đều đã được nhắc qua.

Yêu cầu bên công ty là có thể kết hôn, nhưng phải giữ bí mật, công khai bạn gái ra bên ngoài thì có thể được.

Ninh Tôn cảm thấy không quan trọng, anh kết hôn hay không cũng không muốn nói người ngoài giới.

Chủ yếu là anh không muốn gây phiền phức cho Hứa Thanh Du.

Cố Tư gật gật đầu: “Cũng đúng, người nhà hai bên vẫn nên gặp mặt.”

Trì Uyên ở cửa hút xong điếu thuốc, mới xoay người đi qua: “Sóng gió lần này đi qua, công việc tiếp theo của anh chắc chắc sẽ chất đầy, muốn hai nhà gặp mặt cũng phải sắp xếp thật tốt.”

Lúc trước Ninh Tôn nhìn Trì Uyên, nhìn như thế nào cũng đều cảm thấy có chút không thuận mắt, nhưng lần này gặp, không biết vì sao, cảm thấy anh và ấn tượng của người kia không giống nhau.

Cũng không nói được cụ thể là không giống ở điểm nào, chỉ là nhìn không khó chịu như vậy nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận