Chờ xe dừng ở ở bãi đỗ xe của bệnh viện, Hứa Thanh Du cởi đai an toàn và muốn xuống xe.
Tống Kình Vũ không nguyện ý xuống xe, nhưng anh ta quay sang hỏi Hứa Thanh Du, “Cô không có lời nào muốn nói với tôi sao?”
Hứa Thanh Du dừng lại, quay đầu nhìn Tống Kình Vũ.
Tống Kinh Vũ nhìn biểu cảm rất nghiêm túc của cô, và nhìn ánh mắt của cô hoàn toàn không giống ngày trước.
Hứa Thanh Du không biết vì sao đột nhiên có chút hoang mang.
Cô ấy nói, “Tống tiên sinh muốn nghe khía cạnh nào?”
Tống Kình Vũ cười thầm một tiếng, cuối cùng thu lại ánh mắt, tay để trên vô lăng nhẹ nhàng gõ hai cái, “Bỏ đi bỏ đi, cô đi đi, không có việc gì.”
Hứa Thanh Du cảm thấy bản thân hình như cũng có rất nhiều lờimuốn nói với Tống Kình Vũ, nhưng trong chốc lát cũng không biết nên nói cái gì.
Nên là do dự một lát, cô vẫn là mở cửa xuống xe.
Hứa Thanh Du đối với Tống Kình Vũ vẫy tay, căn dặn anh trên đường chú ý an toàn, sau đó đi về phía khoa nội trú bên kia.
Ninh Tôn đang chờ Hứa Thanh Du tới, cơm tối đều đã mua qua rồi, nhưng anh vẫn không động đũa.
Mẹ Ninh bây giờ không ở bệnh viện, bà ấy sớm đã về nhà rồi, tài xế đang ngồi trên giường bên cạnh chăm sóc.
Hứa Thanh Du đẩy cửa tiến vào, “Đang đợi ai.”
Cô ấy căn bản không có gọi điện thoại cho Ninh Tôn nói muốn qua, nhưng kiểu dáng này của Ninh Tôn rõ ràng là đang đợi.
Tài xế nhìn thấy cô ấy đến liền tranh thủ xuống giường, “Tốt rồi tốt rồi, người đến rồi, hai người ăn cơm đi, tôi nhường phòng lại cho hai người.”
Hứa Thanh Du ngoảnh đầu nhìn tài xế, “Cùng ăn đi, anh còn muốn đi đâu?”
Tài xế lảo đảo mở cửa chạy đi, “Cùng hai người ăn cơm, tôi có thể bị nghẹn chết cơm chó, tôi vẫn là tự mình ra ngoài ăn.”
Hứa Thanh Du thu hồi tầm nhìn lại, cười một cái, đặt túi lên giường của Ninh Tôn, sau đó đi rửa tay. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Hôm Nay Tiêu Tiền Chưa?
2. Tôi Là Tổng Tài Và Gần Đầy Đây Tôi Cảm Thấy Rất Kỳ Lạ
3. Sau Khi Kết Hôn Với Luật Sư Mạnh
4. Chú! Xin Ký Đơn!
=====================================
Ninh Tôn không có bị thương chân tay, còn có thể xuống giường đi bộ.
Anh không có lên bàn, mà là cùng Hứa Thanh Du đến ghế sopha bên cạnh ngồi xuống, thức ăn bày trên bàn trà nhỏ.
Hứa Thanh Du cầm đũa lên gắp một miếng ăn trước, “Đúng rồi, em là Tống Kình Vũ đưa qua đây.”
Ninh Tôn dưng lại hành động, “Nửa đường gặp phải à?”
Hứa Thanh Du lắc đầu, thành thật nói, “Không phải, anh ta đến trước cửa công ty em, nhưng bọn em không nói cái gì cả, anh ấy chở em qua đây, sau khi em đến anh ta đi luôn.”
Ninh Tôn nhìn Hứa Thanh Du, “Nói tỉ mỉ như vậy, sợ anh giận?”
Hứa Thanh Du nghĩ nghĩ rồi nói, “Chỉ là muốn nói thật với anh, em không muốn có hiểu lầm nào giữa hai chúng ta.”
Ninh Tôn giơ tay bóp mặt Hứa Thanh Du, “Cô gái ngoan.”
Thái độ Hứa Thanh Du rất ngay thẳng, Ninh Tôn khẳng định cũng sẽ không hẹp hòi, “Được, anh biết rồi, anh biết hai người các em không có quan hệ gì.”
Anh ấy gắp thức ăn cho Hứa Thanh Du, “Vé máy bay anh đã đặt xong rồi, hành lý bên kia em chỉnh đốn một chút, tuần tới chúng ta đi.”
Hứa Thanh Du chết lặng, “Cơ thể của anh có thể không?”
Ninh Tôn đưa tay sờ sờ băng sau đầu của mình, “Bác sĩ nói quan sát 2 ngày, nếu như không có vấn đề gì, phía sau chú ý một chút là được, nên là không có vấn đề gì lớn.”
Vừa nói xong, quay lại tổ chức tiệc kết hôn, phần lớn việc Chương Tự Chi đều lo giúp hết, anh không phải bận tâm quá nhiều.
Hứa Thanh Du gật đầu một cái, “Anh tự tính toán tốt, trước hết chúng ta phải chăm sóc cơ thể.”
Hai người không nói nhiều, chỉ yên lặng ăn cơm.
Tài xế ra ngoài đi thẳng không có quay lại, sau khi ăn xong Hứa Thanh Du vẫn như cũ ở lại phòng bệnh cùng Ninh Tôn.
Cô không mang theo đồ gì cả, xem ra không muốn ở lại đây tối nay chăm sóc rồi.
Ninh Tôn dựa vào giường, cầm điện thoại xem, Hứa Thanh Du ngồi bên giường, đột nhiên nghĩ đến một việc, sau đó quay đầu hỏi anh ấy, “Đúng rồi, lúc buổi trưa, Tô Yên kia qua đây, tại sao cô ta qua đây?”
Tô Yên là tiểu hoa đán hợp tác với Ninh Tôn, diễn xuất rất đẹp đôi.
Tô Yên ngay lúc vừa qua đây cùng Hứa Thanh Du gặp mặt trực tiếp, Ninh Tôn cũng biết.
Nên là hiện tại Hứa Thanh Du hỏi, Ninh Tôn cũng không hề cảm thấy bất ngờ, “Cảnh lúc bọn anh bị thương là đối thủ dở trò, anh xui xẻo hơn, cô ấy không có việc gì, nên là cô ấy đến đây xem anh, cũng xem như là nể mặt qua.”
Hứa Thanh Du cũng không có hoài nghi quá nhiều, chỉ là gật gật đầu, “Hôm nay nhìn trực tiếp, cảm thấy cô ấy so với trên ti vi dễ nhìn hơn nhiều.”
Ninh Tôn cười lên, “Có không? Anh không cảm thấy, nhìn lúc bình thường cũng không có gì khác.”
Hứa Thanh Du chép chép miệng, “Anh không cảm thấy cô ấy hôm nay rất xinh đẹp sao?”
Kỳ thực Hứa Thanh Du nhìn qua Tô Yên nhiều lần xuất hiện thảm đỏ, trang điểm rất tinh xảo, nhưng phải trung thực, Hứa Thanh Du càng thích nhìn ảnh đời thường của cô ấy.
Cuộc sống mới mẻ, nhìn càng thoải mái.
Nhưng có lẽ thẩm mỹ của đàn ông khác phụ nữ.
Ninh tôn cẩn thận suy nghĩ, hôm nay Tô Yên lúc qua đây, nhìn cùng lúc bình thường cũng không có sự khác biệt, anh không để ý đến việc hôm nay Tô Yên mặc như thế nào.
Vì vậy anh nói, “Còn tốt, ăn mặc như nào cũng cũng không phải là chính cô ấy sao, dễ nhìn đi đâu cũng thấy, xấu đi đâu cũng thấy.”
Thẩm mỹ của thẳng nam, Hứa Thanh Du bái phục.
Thời gian chờ gần như nhau, Hứa Thanh Du cũng mới dậy.
Tài xề vẫn không quay lại, chắc là sợ về sớm khiến bọn họ chơi không vui.
Ninh Tôn nắm tay Hứa Thanh Du, “Hay là em ở lại đêm nay?”
Hứa Thanh Du lắc lắc đầu, có chút khó xử nói, “Không mang đồ đến, quá bất tiện, tối hôm nay nhờ anh tài xế ở lại đi, nếu như đêm mai cần chăm sóc, vậy em mới đến được không?”
Ninh Tôn bĩu môi, xem ra có chút đáng tiếc, “Vậy được rồi, gọi cho anh khi em về đến nhà.”
Hứa Thanh Du thực ra cũng có chút luyến tiếc anh, đi được hai bước, nghĩ nghĩ lại quay người trở lại, giữ mặt Ninh Tôn hôn một cái.
Ninh Tôn giữ sau đầu Hứa Thanh Du, anh ngẩng đầu lên và hôn cô một cách mãnh liệt.
Mới không nỡ, nụ hôn kết thúc, Hứa Thanh Du vẫn phải đi, cô ấy giơ tay vỗ vỗ tay Ninh Tôn, “Ngày mai em lại đến thăm anh, anh ở bệnh viện thành thực chút.”
Ninh Tôn cười thành tiếng, “Anh đều như này rồi anh còn có thể làm gì?”
Hứa Thanh Du quở trách hừ một tiếng, mới quay người rời đi.
Khiến cô ấy không ngờ là vừa ra khỏi bệnh viện, bên cạnh có một chiếc ô tô chạy tới, dừng bên cạnh cô.
Tống Kình Vũ đối với Hứa Thanh Du nói những lời như trước, “Lên xe.”
Hứa Thanh Du cũng không già mồm, mở cửa xe ngồi lên, đồng thời cô ấy cũng nói, “Sao Tống tiên sinh vẫn ở đây? Có việc gì không?”
Tống Kình Vũ không trả lời, trực tiếp lái xe đi.
Hứa Thanh Du hỏi cũng không phải là vấn đề gì bí mật, anh ấy không trả lời khiến Hứa Thanh Du cảm thấy hơi khó xử.
Bầu không khí cũng theo đó có chút kỳ quái.
Tống Kình Vũ lái xe suốt quãng đường, đưa Hứa Thanh Du đến cổng tiểu khu, sau khi Hứa Thanh Du xuống xe không kìm lại nhìn xung quanh. Xem có ai chụp ảnh cô ấy không.
Chỉ là không có người, ngay cả những người bán hàng cũng không có ở cổng tiểu khu.
Tống Kình Vũ nhìn thấy hành động của Hứa Thanh Du, cũng biết cô sợ cái gì.
Anh ta nheo mắt lại, vốn dĩ có lời muốn nói nhưng lại nuốt xuống, “Được rồi vào đi, tôi đi đây.”
Anh ta nói xong, đã lái xe rời đi, Hứa Thanh Du ô một tiếng, còn chưa nói lời cảm ơn, người đã không thấy rồi.