Yêu Lại Từ Đầu Cố Tư Trì Uyên

Một lúc sau, Chương Tự Chi qua đó. Anh vừa đỡ Lương Ninh Như vào phòng.

Bụng của Lương Ninh Như đã lớn rồi, có thể thấy cô ấy bước đi đã rất vất vả rồi.

Tuy nhiên, tình trạng của Lương Ninh Như thực sự rất tốt, cả người trắng trẻo và mềm mại.

Vừa bước vào phòng riêng, cô đã vẫy tay chào mọi người: “Xin chào”.

Cố Tư cười với cô nói: “Đã lâu không gặp, bụng của cậu lại lớn rồi.”

Lương Ninh Như sờ sờ bụng của mình, “Mình cũng cảm thấy là thế, cảm giác như nó cũng đang lớn lên nữa.”

Chương Tự Chi cẩn thận đỡ Lương Ninh Như ngồi xuống, sau đó nói: “Mọi người đã gọi hết rồi phải không. Tôi đã nói bọn họ đem những món mà hồi nãy đã gọi.”

Trì Uyên nói: “Tôi cũng đã nhắc nhở bọn họ rồi. Chắc cũng đưa món lên sớm thôi.”

Sau khi nghe điều này, Chương Tự Chi liền ngồi xuống, sau đó anh ta hỏi về công việc của Ninh Tôn.

Tính tình của Chương Tự Chi rất nhiều chuyện. Anh ta cứ hỏi tới hỏi lui, chẳng qua là muốn biết mối quan hệ của Ninh Tôn và Nam Nhạc là như thế nào thôi.

Trong rất nhiều tin tức của Ninh Tôn, anh chỉ chú ý đến mỗi tin này.

Ninh Tôn bất lực mỉm cười, anh quay đầu nhìn Hứa Thanh Du, sau đó nói với Chương Tự Chi, “Cậu đừng có nhắc những chuyện không đáng nhắc được không. Cậu không thấy hổ cái nhà tôi đang ngồi bên cạnh à. Sau buổi ăn này xong, có phải cậu muốn tôi không ngủ đúng không? “


Chương Tự Chi nhìn Hứa Thanh Du có chút bất ngờ, “Không phải chứ. Thật sự cậu và người con gái đó có chuyện gì không rõ ràng với nhau đó chứ?”

Hứa Thanh Du mím miệng, cô cố hết sức tỏ ra bình tĩnh, “Cũng không biết có thật hay không. Ai biết anh ấy có giấu tôi làm việc gì sau lưng không nữa. Không biết có cho người ta tín hiệu nào không. Bằng không thì sao người ta cứ bám dai như vậy chứ”

Ninh Tôn ngồi bên cạnh cười lớn, “Có nhìn thấy không, có nhìn thấy không hả mọi người. Bình thường cô ấy chẳng tin tưởng gì tôi cả. Mấy người mau chỉ giúp tôi mấy chiêu, tôi phải làm sao chứ?”

Ở bên canh, Cố Tư liền nói: “Thì kết hôn ngay lập tức không phải là tốt nhất hay sao. Có tờ giấy chứng hôn đó, sau này anh mà muốn làm việc gì có lỗi với cô ấy thì lập tức ra đi tay trắng thôi.”

Chương Tự Chi ngồi bên cạnh thêm dầu vào lửa, “Nếu làm như vậy hình như cũng được đó. Hay là lễ đính hôn ngày mai thay đôi thành lễ kết hôn luôn, xem có được không?”

Khi họ nói điều này, Hứa Thanh Du bật cười, “Đừng đừng, đừng. Chuyện quan trọng như vậy cần phải suy nghĩ thận trọng hơn nữa. Nếu như kết hôn xong tôi lại để ý đến nhưng anh chàng đẹp trai khác thì sao. Tôi cũng phải chừa cho mình một con đường lui chứ. “

Mặc dù Ninh Tôn biết Hứa Thanh Du đang nói đùa, nhưng anh ta cũng quay đầu sang nhéo mặt Hứa Thanh Du, “Em dám sao.”

Mẹ Ninh ngồi ở bên cạnh ngay lập tức nói đỡ cho Hứa Thanh Du, “Có cái gì mà không dám. Nếu như con không phù hợp thì Thanh Du sẽ đá con đi. Với điều kiện hiện tại của Tiểu Du thì quay đầu đi tìm anh chàng đẹp trái khác thì có gì khó chứ.”

Lương Ninh Như ở bên cạnh cười nhạo, “Ngay cả bác cũng không giúp anh nữa.”

Ninh Tôn ủy khuất thở dài, “Vậy nên như mọi người nói, tôi đâu có cái gan để làm những chuyện đó chứ. Hai người họ ngày nào cũng có thái độ này với tôi, tôi đã bị dọa sợ đến nỗi không dám nhìn người con gái khác nữa rồi.”

Hứa Thanh Du chỉ hừ một tiếng nhẹ, và cô cũng không lên tiếng.

Thực ra lúc này cô lại nghĩ đến Tô Yên. Lúc trước Tô Yên và Ninh Tôn chẳng có quan hệ gì. Nhưng cũng từ khi hai người họ cũng nhau quay bộ phim này, hai người họ cũng có một chút giao tình. Chỉ là mối quan hệ này chỉ đơn thuần là đồng nghiệp mà thôi. Những người khác có nghĩ nhiều thì Ninh Tôn cũng không có cách nào khác.


Cũng không biết đó có phải là trực giác của phụ nữ hay không. Hứa Thanh Du và Tô Yên chỉ mới chạm mặt nhau mấy lần. Còn có lúc trước, Hứa Thanh Du có thấy cô ta và Ninh Tôn quay phim trong đoàn. Cũng chỉ như thế mà thôi nhưng vốn dĩ Hứa Thanh Du chẳng nghĩ nhiều.

Những tiếp xúc khác thì bọn họ cũng không có nhiều. Nhưng mà Hứa Thanh Du cứ luôn cảm thấy Tô Yên và Ninh Tôn, hai người họ có chút quen thuộc gì đó. Cô cũng không thể giải thích được vì sao mình lại có cảm giác đó.

Cô cũng không biết có phải vì chuyện của Nam Nhạc mà khiến bản thân mình nghĩ nhiều hay không. Nhưng dù như thế nào thì cảm giác này rất rõ ràng, nó luôn thường trực trong trái tim của cô.

Người phục vụ nhanh chóng dọn đồ ăn, lúc này bàn ăn không có ai uống rượu. Nhà Cố Tư thì có trẻ con, bụng của Lương Ninh Như lại lớn. Ngày mai, Ninh Tôn và Hứa Thanh Du còn phải chuẩn bị cho tiệc đính hôn. Vì vậy hôm nay suy nghĩ của mọi người đều giống nhau, chỉ cần ăn uống và nói chuyện vui vẻ là được.

Mặc dù Hứa Thanh Du không có mối quan hệ quá sâu sắc với những người này. Nhưng mà cô cũng biết đôi điều về họ. Cô ấy cũng không câu nệ gì, cô cười nói và có nói đùa thêm vài câu.

Bữa ăn này diễn ra không quá lâu, gần xong mọi người đặt đũa xuống, hàn huyên một hồi rồi kết thúc.

Trì Uyên đi tới đắp chăn cho đứa trẻ, đẩy đứa trẻ ra, nắm tay Cố Tư đi ra khỏi phòng riêng, Chương Tự Chi đỡ Lương Ninh Như ở phía sau.

Khi Hứa Thanh Dy nhìn thấy cảnh tượng của hai gia đình này, cô ấy có chút xúc động, đợi Ninh Tôn trở về phòng rồi mới nói: “Em ngưỡng mộ mấy người họ quá.”

Ninh Tôn quay người ôm Hứa Thanh Du, “Chúng ta cũng sẽ như vậy thôi.”

Hứa Thanh Du im lặng thở dài. Thực ra cô cũng nên biết thỏa mãn, bây giờ cuộc sống của cô và Ninh Tôn đã rất tốt rồi.

Nhưng không biết tại sao, cô ấy luôn cảm thấy vẫn có chút tiếc nuối. Nhưng muốn cô nói cụ thể ra thì cô chẳng biết nói gì.


Cô chỉ thấy cuộc sống đã rất viên mãn rồi. Nhưng mà nó vẫn chưa đạt đến sự mong chờ của bản thân.

Không phải yêu cầu của cô cao, chẳng qua là trọng điểm của mỗi người đều không giống nhau mà thôi.

Đối với cô, công việc hiện tại đã vượt xa sự mong đợi của cô. Nhưng những thứ khác dường như chẳng có tiến bộ gì cả. Điều này không khiến cô thất vọng, mà cô chỉ trách bản thân không nỗ lực nhiều để đạt được nó mà thôi.

Cảm giác này thật phức tạp, rối ren nhưng lại có chút đạo đức giả.

Thậm chí Hứa Thanh Du chẳng có một chút dục vọng muốn nhắc chuyện này cho Ninh Tôn biết. Nếu như nói ra thì cô cảm thấy mình có chút giả tạo.

Tất nhiên là Ninh Tôn chẳng biết chuyện gì. Anh đã đi tắm. Sau đó, anh lấy lễ phục ra.

Hứa Thanh Du xem qua hai bộ váy, một bộ rất hoành tráng và phức tạp, trông giống như váy cưới, nhưng không quá trang trọng.

Bộ còn lại là một chiếc váy nhỏ, chắc là mặc trong lúc ăn cơm.

Không thể không nói con mắt thẩm mĩ của Ninh Tôn rất tốt. Chỉ nhìn qua hai bộ lễ phục của mình, Hứa Thanh Du đã rất thích.

Sau khi suy nghĩ một hồi, cô thử cả hai bộ luôn. Số đo là lúc trước Ninh Tôn đã đưa cho Chương Tự Chi. Vậy nên cô mặc rất vừa, Hứa Thanh Du ở trước kính xoay vài vòng và sau đó nhìn chằm chằm mình trong gương.

Đây hẳn là lúc cô thấy mình đẹp nhất. Từ trước đến giờ, cô không chú trọng việc ăn mặc. Lúc trước cô có ăn diện mấy lần. Tuy rằng thấy không tồi nhưng chắc chắn không thể so với lần này.

Lần này chỉ một bộ quần áo đã nâng cô lên vài bậc.

Ninh Tôn cũng thay lễ phục của mình vào. Sau đó, anh đứng bên cạnh Hứa Thanh Du.


Hứa Thanh Du trực tiếp giơ tay khoát tay của Ninh Tôn, hai người trong gương nhìn nhau cười.

Ninh Tôn đột nhiên nói: “Em còn muốn tìm ai đẹp trai nữa không?”

Hứa Thanh Du đâu có nghĩ tới Ninh Tôn còn nhớ hồi nãy những lời mà mình đã nói đùa trên bàn ăn, “Nếu như anh đối xử với em không tốt thì chắc chắn em sẽ tìm người khác. Nếu như anh đối tốt với em thì em phải quan sát đã. “

Ninh Tôn nhếch lên khóe miệng, “Trong lòng em lại hoang đường như vậy sao?”

“Đúng vậy. Ai biết ngày nào anh lại để ý cô khác. Em chắc chắn phải để lại cho mình một con đường chứ”

Hứa Thanh Du hơi nâng cằm lên và nhìn Ninh Tôn trong gương.

Ninh Tôn gật đầu, “Em nói cũng đúng. Anh cũng có thể hiểu được.”

Im lặng trong vài giây, Ninh Tôn lại nói: “Vậy thì phải làm sao em mới không chừa con đường lui cho mình?”

Hứa Thanh Du cố ý nói, “Tất nhiên là biến mọi thứ của anh thành của em. Trong lòng em yên tâm thì chắc chắn em sẽ không nghĩ đến cái khác nữa.”

Ninh Tôn quay đầu lại liếc nhìn Hứa Thanh Du, đột nhiên nói: “Hay là chúng ta chơi lớn đi, em có dám hay không?”

Hứa Thanh Du sửng sốt một chút, sau đó quay đầu sang nhìn anh ta, “Ý của anh là?”

Ninh Tôn quay người đi đến chỗ bỏ va li, ngồi xuống rồi lụi lọi một hồi. Sau đó, anh vứt vài thứ đồ lên giường, “Ngày mai chúng ta đi, em có dám hay không?”

Hứa Thanh Du nhìn chằm chằm sổ hộ khẩu trên giường, rất kinh ngạc, “Cái này sao ở đây chứ. Em nhớ là em không bỏ nó vào mà.”

Ninh Tôn ừ một tiến: “Là anh bỏ vào đấy. Vốn dĩ là muốn chuẩn bị nếu cần. Em có dám cược với anh một ván hay không? Lần này chắc chúng ta sẽ có cơ hội dùng nó.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận