Chương Tự Chi ngồi ở phía dưới nhìn Ninh Tôn và mẹ Ninh như thế này thì trong lòng anh ta cũng cảm thấy có chút chua xót.
Những người khác không biết Ninh Tôn đã sống cuộc sống như thế nào nhưng Chương Tự Chi thì rõ ràng về điều đó.
Nghĩ đến đây, anh ta quay đầu liếc nhìn Ninh Tú đang ngồi cách đó không xa.
Ninh Tú không có biểu hiện gì đặc biệt, anh ta chỉ nhìn chăm chú vào hai mẹ con trên sân khấu, nhìn không ra anh ta đang buồn hay đang xúc động.
Chương Tự Chi suy nghĩ một lúc rồi đứng lên đi về phía Ninh Tú.
Anh ta vừa ngồi vào bên cạnh Ninh Tú thì Ninh Tú đã mở miệng, “Cậu có chuyện muốn nói với tôi à?”
Chương Tự Chi ừ một tiếng, “Bây giờ thấy bọn họ như vậy anh có áy náy không?”
Ninh Tú quay đầu nhìn qua, dường như anh ta cảm thấy câu hỏi này của Chương Tự Chi rất buồn cười, “Áy náy cái gì?”
Đợi một lát anh ta còn nói, “Tại sao tôi lại phải cảm thấy áy náy?”
Ninh Tú thật sự không có bất kỳ suy nghĩ áy náy gì. Lúc trước, cuộc sống của Ninh Tôn trong nhà họ Ninh thật sự rất tệ, nhưng anh ta chưa bao giờ bắt nạt Ninh Tôn, chẳng qua anh ta cũng không vươn tay giúp đỡ khi Ninh Tôn bị bắt nạt mà thôi.
Anh ta không cảm thấy mình đã làm gì sai, trước đây anh ta không dẫm đạp Ninh Tôn, anh ta cũng không cảm thấy có lỗi.
Chương Tự Chi mím môi, đương nhiên anh ta phải bảo vệ Ninh Tôn, “Anh còn hỏi tại sao phải áy náy, A Tôn sống trong nhà họ Ninh các anh khổ sở như thế, các anh không có trách nhiệm sao?”
Ninh Tú hỏi ngược một câu, “Trách nhiệm của tôi à?”
Rất tốt, một câu làm Chương Tự Chi nói không nên lời.
Câu này của anh ta cũng không có vấn đề gì. Đúng là Ninh Tôn sống không tốt nhưng đó cũng không phải là do Ninh Tú mà là do Ninh Bang.
Là do Ninh Bang không gánh vác trách nhiệm của một người làm ba, là ông ta hại những người này.
Ninh Tú thấy Chương Tự Chi không nói lời nào thì thở dài, anh ta ung dung cảm thán một câu, “Cậu ấy thật may mắn khi có một người bạn như cậu.”
Chương Tự Chi sững sờ nhìn Ninh Tú.
Cũng có thể vào lúc này, anh ta nghĩ đến, thật ra cuộc sống của Ninh Tú cũng không suôn sẻ gì.
Ninh Bang rất biết ba phải, Trang Lệ Nhã lại là một kẻ hai mặt. Nói không chừng Ninh Tú đã phải chịu biết bao nhiêu thiệt, tủi thân bao nhiêu lần trong ngôi nhà đó.
Anh ta không giúp Ninh Tôn có lẽ cũng chỉ là để cứu chính mình.
Có một số việc thật sự không có cách nào so đo quá nhiều, nếu thật sự tính toán rõ ràng thì tất cả mọi người cũng đều không dễ dàng.
Bên kia cũng đã xúc động xong, bắt đầu đi vào bữa tiệc.
Hứa Thanh Du muốn đi thay lễ phục nên về phòng trước với mẹ Ninh.
Chương Tự Chi thấy thế thì nhanh chóng đứng dậy đi qua chỗ Ninh Tôn.
Một là anh ta muốn an ủi Ninh Tôn, hai là anh ta cũng muốn nói với anh ta về chuyện của Trang Lệ Nhã.
Anh ta để người đưa Trang Lệ Nhã đến một nơi là tài sản bất động sản đứng tên anh ta, nếu không xử lý bà ta thì anh ta luôn cảm thấy không cam tâm.
Dù sao anh ta vẫn phải thông báo cho Ninh Tôn biết một tiếng vì chuyện này có liên quan đến Ninh Tôn.
Nếu sau này Trang Lệ Nhã muốn làm lớn chuyện thì rất có thể sẽ liên luỵ đến Ninh Tôn, Chương Tự Chi cũng có sự cân nhắc của riêng mình.
Ninh Tôn lau khô nước mắt, anh ta bình tĩnh một lát ổn định cảm xúc. Anh nghe thấy Chương Tự Chi nói những cái này thì cười nhạo.
Nếu như hôm nay Trang Lệ Nhã thật sự gặp được anh ta rồi ồn ào một trận lớn, mắng chửi một tràng ra như vậy thì chắc chắn lại lọt danh sách tin tức nóng được tìm kiếm nhiều nhất.
Ninh Tôn cũng chỉ là người bình thường, anh cũng sẽ tức giận cho nên anh nói, “Cậu cứ xem mà làm là được rồi, tôi không sao cả.”
Anh đã nói như vậy thì Chương Tự Chi đã có thể làm theo ý thích rồi, Chương Tự Chi nghiến răng nghiến lợi, “Được, nếu bên cậu không có vấn đề gì lớn vậy thì tôi sẽ không để bà ta yên.”
Một bên khác, Hứa Thanh Du và mẹ Ninh về đến phòng là tẩy trang trước.
Hai người bọn họ đã khóc một trận, bây giờ mắt đều đỏ lên.
Mẹ Ninh dùng khăn giấy lau khóe mắt, “Vừa nãy mẹ có thất thố* quá không?”
*Thất thố: Có sự sơ suất, sai phạm, thiếu giữ gìn ý tứ trong hành vi hoặc nói năng.
Hứa Thanh Du đi qua giúp bà ta sửa sang lại tóc, “Không đâu ạ, tốt lắm mẹ.”
Vừa rồi tất cả mọi người đều khóc, không có người nào thất thố hay không thất thố, không ai có thể khống chế nổi trong tình huống đó.
Thợ trang điểm đang đứng bên cạnh đợi bọn họ, vừa rồi thợ trang điểm cũng đến tiệc đính hôn nên cũng đang lau nước mắt.
Bây giờ thợ trang điểm chờ bọn họ lấy trang sức ra xong rồi bình tĩnh cảm xúc mới tiếp tục trang điểm cho Hứa Thanh Du.
Người này vừa trang điểm vừa khuyên Hứa Thanh Du để cô giữ tâm trạng thoải mái, nói là vừa nãy đã qua đoạn kia rồi, cũng đã khóc xong, vậy tiếp theo phải vô cùng vui vẻ mới đúng.
Hứa Thanh Du hít sâu hai lần, “Được, tôi biết rồi.”
Sau khi tạo kiểu xong cho Hứa Thanh Du, thợ trang điểm lại bắt đầu làm cho mẹ Ninh.
Hứa Thanh Du đi qua ngồi xuống một bên trên ghế sô pha, sau đó cô thấy Ninh Tôn mở cửa tiến vào.
Khóe mắt Ninh Tôn hơi đỏ, nhưng đã tốt hơn rất nhiều so với trước kia.
Vẻ mặt của anh ta có chút nghiêm túc, anh tiến đến nhìn Hứa Thanh Du một chút mới bình tĩnh lại.
Hứa Thanh Du đứng lên, cô đã thay lễ phục. Bộ này không rườm rà như vậy nữa, hành động khá thuận tiện.
Chờ đến khi Ninh Tôn đi đến trước mặt thì Hứa Thanh Du mới hỏi, “Chương Tự Chi nói cái gì?”
Cô vẫn quan tâm Trang Lệ Nhã có gây ra chuyện gì hay không.
Ninh Tôn gật đầu một cái, “Đã đưa người đi nơi khác, yên tâm đi, không ồn ào gì được bên này đâu.”
Hứa Thanh Du thở phào nhẹ nhõm một hơi, “Như vậy cũng được. Nhưng mang người đi như vậy thì sau này bà ta có làm ầm lên không?”
Ninh Tôn cười chế nhạo, “Yên tâm đi, Chương Tự Chi ở đây, chắc là bà ta không dám đâu.”
Chương Tự Chi người này ấy à, không phải anh ta dùng thủ đoạn bỉ ổi mà là thích làm mấy chuyện chơi khăm, hơn nữa anh ta lại tương đối thù dai, Trang Lệ Nhã không đấu lại anh ta.
Nhiều năm đã trôi qua như vậy, Trang Lệ Nhã ít nhiều gì cũng có thể hiểu rõ bản tính của Chương Tự Chi. Chỉ cần bà ta còn có chút đầu óc thì nhất định cũng sẽ không dám chọc vào anh ta.
Hứa Thanh Du cũng chỉ có thể gật đầu, “Hi vọng là như vậy.”
Chờ đến khi mẹ Ninh trang điểm xong thì đến lượt Ninh Tôn.
Trang điểm cho đàn ông dễ hơn nhiều, chỉnh lại tóc một chút rồi trang điểm lại là được.
Sau đó ba người bọn họ lại ra khỏi căn phòng, bọn họ đến lễ đính hôn, bên kia đã dọn đồ ăn lên một nửa.
Cũng không có nhiều người, một bàn lớn ngồi đầy người. Ninh Tôn dẫn Hứa Thanh Du đi qua mời rượu những người này trước.
Chương Tự Chi hành động cứ như đây là lễ đính hôn của anh ta vậy, đứng lên la lối om sòm.
Lương Ninh Như ở bên cạnh cũng có chút bất đắc dĩ, “Anh ngồi yên một chỗ được không vậy, anh làm như anh là chú rể vậy.”
Chương Tự Chi chậc chậc hai lần, “Chẳng phải là anh đang điều tiết bầu không khí thay A Tôn à?”
Ninh Tôn giơ tay đè lên vai Chương Tự Chi, “Rồi, rồi. Ngồi xuống ăn cơm đi, vừa rồi cậu cũng bận không ít, nghỉ ngơi một lát đi.”
Lúc này Chương Tự Chi mới ngồi xuống, Lương Ninh Như quay đầu nhìn anh ta một cái, “Em lại nhớ tới cái tính của anh lúc hai ta kết hôn, em nghi ngờ bản chất của anh là nói tướng thanh.”
Chương Tự Chi nhịn không được bật cười, “Giống sao? Nghe tướng thanh phải trả tiền đấy.”
Lương Ninh Như cười xùy một trận, cô ta quyết định không nói với anh ta nữa. Chỉ cần cho tên này cây cột anh ta lại thuận thế bò lên, càng nói anh ta càng giỡn nhây.
Trong lúc nâng ly chúc mừng, Ninh Tôn kính đến bên chỗ Ninh Tú. Ninh Tú đứng lên nâng ly rượu nói chúc mừng với Ninh Tôn, sau đó hơi ngửa đầu uống cạn rượu trong ly.
Ninh Tôn thở dài một hơi, “Hi vọng lần sau có thể uống rượu mừng của anh.”
Ninh Tú trực tiếp bật cười, “Tôi thì thôi rồi. Tôi cảm thấy như bây giờ rất tốt, thật ra có lúc cũng không nhất định phải tìm tới một nửa kia mới có được cuộc đời vẹn toàn, sống một mình như vậy cũng đã rất tốt rồi.”
Suy nghĩ của anh ta vẫn không thay đổi, Ninh Tôn cũng không thể khuyên quá nhiều, vì vậy anh ta chỉ có thể nâng ly uống cạn rượu.