Yêu Lại Từ Đầu Cố Tư Trì Uyên

Hứa Thanh Du đi cùng Ninh Tôn đến một chỗ vắng vẻ ở quảng trường, bên này người càng lúc càng nhiều, sân bãi tuy rằng rất lớn nhưng mà nhìn vẫn thấy chen chúc.

Hai người bọn họ đứng bên rìa quảng trường một lúc nhìn vào, sau đó thật sự không chịu được nữa mới quay người đi.

Thời gian vẫn còn sớm, hai người tay trong tay đi dọc theo con đường trở về.

Hứa Thanh Du lại nghĩ đến Tô Yên, cô nhịn không được mở miệng hỏi: “Đối với những tiểu hoa, đại hoa có lưu lượng tốt thì anh nói xem công ty có bắt bọn họ hạn chế yêu đương không?”

Hẳn là sẽ bị hạn chế, Ninh Tôn gật đầu một cái: “Minh tinh có lưu lượng quá cao thì công ty sẽ đưa điều khoản này vào trong hợp đồng, chẳng qua đại đa số mọi người sẽ không nói thẳng ra, không cho phép yêu đương chỉ có ý là không cho phép bọn họ gây ra bất kỳ chuyện xấu gì mà thôi, còn nếu có ảnh hưởng gì đến với công việc thì đều phải bồi thường hợp đồng.”

Hiện giờ lưu lượng đang nắm giữ thị trường, lưu lượng quyết định hết tất cả, từng hành động cử chỉ của minh tinh đều sẽ bị phóng đại vô hạn, trước đây làm gì cũng đều nhìn thực lực, nhưng bây giờ thì không phải như vậy nữa, bây giờ trên phương diện sinh hoạt cá nhân của minh tinh cũng bị công ty đặt vào phạm vi cần kiểm soát.

Thêm nữa là hiện giờ fan hâm mộ hầu như đều không dùng não để hành động, thích một ai đó thì sẽ mang theo tính chiếm hữu người đó, hi vọng người đó mãi mãi độc thân, một khi yêu đương hay là xảy ra chuyện gì xấu thì sẽ bị phản phệ lại rất lớn.

Cho nên công ty cũng sẽ đem những suy tính này vào hợp đồng, nói trắng ra thì là do công ty cũng không còn cách nào khác.

Chẳng lẽ công ty lại không muốn chung đụng hoà bình với nghệ sĩ, đương nhiên là sẽ muốn rồi, nhưng thực sự thì lại không tìm ra được điểm cân bằng trong việc này.

Fan hâm mộ không cho phép có điểm cân bằng này, fan hâm mộ cũng yêu cầu phải quản lý nhiều lắm.

Hứa Thanh Du lắc đầu: “Em không truy tinh* ai cả, cho nên thật sự không thể nào hiểu được những người đang cuồng nhiệt truy tinh kia, nhưng em có thể cảm thấy được thế nào là cuồng nhiệt, hẳn cũng còn lại chút lý trí.”

*Truy tinh: Theo đuổi thần tượng.

Ninh Tôn bất đắc dĩ cười cười: “Đó là do em là người có lý trí, cho nên em sẽ cho rằng họ cũng như vậy.”


Lúc mà anh tham gia trương trình tuyển chọn, anh cũng từng nhận được huyết thư, không kể đến những người khác, dù sao thì đến chính bản thân anh nhìn thấy cũng bị hù dọa.

*Huyết thư: Những bức thư viết bằng máu với lời lẽ đau khổ.

Lúc đó, quản lý chương trình sẽ thống nhất về quà tặng của bọn họ, fan hâm mộ sẽ chỉ đưa được những quà tặng mà chương trình cho phép.

Nên khi anh mở đồ ra thì cả người đều cảm thấy mông lung, đấy là lần đầu tiên anh gặp phải tình huống như thế, không thể lập tức phản ứng lại kịp.

Phản ứng của nhân viên công tác trương trình lại rất bình thường, có lẽ trước đó bọn họ cũng đã từng gặp chuyện này rồi, bước qua lấy lại món đồ đó, sau đó nói với anh rằng không cần nhìn, không cần nghĩ nhiều, cũng đừng để ý đến.

Thậm chí Ninh Tôn còn không nhìn rõ trong bức huyết thư đó viết cái gì, dù sao thì những vết máu loang lổ nên nết viết không được rõ ràng lắm.

Nhưng mà anh lại cảm thấy tam quan của mình bị vỡ nát, nói thật ra thì lúc anh vừa tham gia trương trình tuyển chọn đó cũng không được bao nhiêu phân lượng, fan hâm mộ sao lại thích mình anh cũng không rõ nữa.

Anh cứ nghĩ mãi cũng nghĩ không ra, vì sao lại có người có thể dùng cách thức cực đoan như vậy để biểu thị sự yêu thích với một người xa lạ.

Đối với Ninh Tôn mà nói thì thích có thể biểu đạt ra ngoài cũng có thể giữ ở trong lòng.

Nếu như mà muốn biểu đạt ra thì khẳng định là đã có một ít cơ hội tiếp xúc, đem tâm tư của mình nói với đối phương, sau đó đối phương biết được sẽ thu nhận và trả lại tâm lòng biết ơn với mình.

Chuyện như vậy còn có thể.

Không có cơ hội tiếp xúc, thì đây chính là đem những tâm tư đó để ở trong lòng, bởi vì dù cho bạn cuồng nhiệt như thế nào, đối phương cũng không biết được, cho nên những việc bạn làm đều vô dụng cả, đây thì tính là mưu đồ gì vậy?


Hai người vừa đi vừa nói đến những fan hâm mộ có tâm lý truy tinh dị dạng kia, đi mãi cho đến khi Hứa Thanh Du không đi được tiếp nữa.

Ninh Tôn gọi một chiếc xe, hai người lên xe ngồi vào ghế sau.

Ninh Tôn nghĩ nghĩ rồi đưa tay dùng lực ôm Hứa Thanh Du vào trong ngực mình, sau đó cách khẩu trang hôn lên trán của cô.

Hai người không hề nói gì, nhưng bầu không khí lúc này thật sự rất tốt.

Khi về đến nhà,Hứa Thanh Du thật sự không chịu nổi nữa, vội vàng cởi giày cao gót ra, đây là lần đầu tiên cô đi giày cao gót mà đi bộ một đoạn đường dài như vậy.

Bây giờ toàn bộ bàn chân đều đau nhức, lúc nãy cùng Ninh Tôn tản bộ thù không có cảm giác gì.

Quả nhiên ứng với câu, “hữu tình ẩm thủy bão”* mà, có tình yên bên cạnh thì cái gì cũng có thể xem nhẹ.

*: Nguyên văn: 有情饮水饱: Những người có tình yêu thì khi mà thiếu thốn, chỉ uống nước họ cũng thấy no đủ.

Ninh Tôn đi lấy quần áo để tắm: “Cùng nhau tắm đi.”

Cả hai người đều một thân mồ hôi, Hứa Thanh Du cũng không sợ trong nhà tắm Ninh Tôn sẽ làm gì cô.

Đoán chừng anh cũng không làm được cái gì, trước đó cũng đã giày vò nhau một phen, vừa rồi còn đi đi lại lại bên ngoài lâu như vậy nữa, cả hai người đều có chút mệt mỏi.

Cho nên Hứa Thanh Du ừ một tiếng, đi vào phòng tẩy trang trước, sau đó mới cùng Ninh Tôn đi vào trong phòng tắm.


Đúng là Ninh Tôn không làm gì cô cả, chỉ là lúc tắm thì có “chấm mút” cô một tý.

Hứa Thanh Du ôm cổ Ninh Tôn, cả người dán ở trên người anh: “Anh giúp em tắm đi, em mệt quá.”

Ninh Tôn ở bên tai cô bật cười hai tiếng: “Không phải vừa rồi lúc đi ở trên đường em còn rất khoẻ sao, vừa trở về đã kêu mỏi rồi, cái mặt này của em trở còn nhanh hơn bánh nướng đấy.”

Hứa Thanh Du cũng si ngốc mà cười hai tiếng: “Mới vừa rồi là do không có cách nào, hiện giờ có anh rồi.”

Ninh Tôn hôn lên tai cô mấy cái, một tay đỡ cô một tay giúp cô thoa sữa tắm.

Đúng là Hứa Thanh Du rất mệt, miễn cưỡng treo ở trên người Ninh Tôn.

Động tác của Ninh Tôn cũng coi như là nhanh, tắm rửa sạch sẽ cho Hứa Thanh Du, bọc cô vào trong khăn tắm rồi ôm ra ngoài, sau khi trở lại thì dọn dẹp qua rồi cũng tắm rửa.

Đến lúc anh tắm xong đi ra, Hứa Thanh Du đã từ trong khăn tắm chui ra lúc nào, nằm lỳ ở trên giường cầm điện thoại lướt xem.

Cô không mặc quần áo, cả người trần như nhộng.

Ninh Tôn đi nhanh đến cửa sổ kéo rèm cửa lại: “Em không sợ là sẽ có người nhìn thấy mình đang trần như nhộng à”

Hứa Thanh Du ha ha cười: “Nhà chúng ta ở tầng cao như vậy, đối diện cũng đã kéo rèm lên rồi, không có người nhìn đâu.”

Ninh Tôn tiến tới gần vỗ một cái trên mông cô: “Sao em biết được sẽ không có người cuồng nhìn lén?”

Nói xong như vậy anh cũng giật khăn tắm đang quấn trên người ra, không đi thay quần áo, nằm xuống bên cạnh Hứa Thanh Du.

Hứa Thanh Du nhìn tin tức bát quái trên điện thoại, thuận miệng hỏi: “Nè, trước đó em có nghe nói, hợp đồng của Tô Yên sắp kết hạn rồi, người thuộc phải tiểu hoa có thực lực như cô ấy hẳn là có rất nhiều công ty muốn đào cô ấy về cho mình nhỉ?”

Ninh Tôn làm sao mà biết được những cái này, đối với những người khác anh cũng không quan tâm làm gì: “Không biết nữa, chắc là vậy, dù sao thì cô ta cũng giúp công ty kiếm được nhiều tiền, anh cảm thấy công ty bọn họ sẽ không dễ dàng để cô ta đi đâu.”


Hứa Thanh Du gật gật đầu, sau đó lại hỏi: “Tô Yên tại sao lại không tự thành lập một phòng làm việc riêng của mình, người có thể kiếm được tiền như cô ấy, làm sao cam lòng đem tất cả dâng lên cho công ty hưởng được.”

Đối với Tô Yên Ninh Tôn không hiểu được quá nhiều, nhưng mà cũng trả lời: “Có lẽ sau kỳ hạn hợp đồng này, cô ta sẽ tự ra ngoài thành lập phòng làm việc riêng.”

Nói xong câu đó Ninh Tôn xoay người qua dán gần lại cạnh cô: “Bộ dạng không mặc quần áo này của em là sao, có ý à?”

Hứa Thanh Du cảm nhận được biến hóa trên cơ thể của Ninh Tôn, anh cảm thấy rất ngạc nhiên: “Không thể nào, sao anh vẫn còn sức vậy?”

Loại thể lực này là do dục vọng chi phối, chỉ cần nghĩ đến thôi, tự khắc sẽ có thể lực.

Chuyện này sao có thể nói là không có thể lực, hoặc là không muốn, hoặc là dục vọng tạm thời được thoả mãn.

Tay của Ninh Tôn bắt đầu làm loạn: “Tại sao lại không có, thể lực của chồng em như thế nào em còn chưa biết hay sao?”

Một câu “chồng” này khiến cho lòng Hứa Thanh Du rối tinh rối mù, cô buông điện thoại xuống, xoay người lại ôm Ninh Tôn, kéo người lại gần anh hơn: “Thế nhưng mà bà xã của anh không có sức nữa rồi.”

Nghe thấy Hứa Thanh Du nói vậy Ninh Tôn lập tức bật cười: “Em đây chỉ là lười mà thôi, anh tin em có.”

Nói xong, anh ôm chặt Hứa Thanh Du, dụng lực kéo cô lên trên người mình: “Em có muốn nhân lúc mình còn chút thể lực mà thử cảm giác tự mình chủ động không?”

Hứa Thanh Du đưa mắt nhìn chằm chằm Ninh Tôn, cô thấy hơi xấu hổ, mặc dù hai người họ đã làm rất nhiều lần rồi, nhưng mà bảo cô tự trải nghiệm thì da mặt cô vẫn còn mỏng lắm.

Đầu tiên là bản thân không bắt được trọng điểm, thứ lại là cũng không có mặt mũi nào mà thử.

Không có cách nào, từ nhỏ đến lớn cô vẫn chỉ là cô gái bảo thủ mà.

Ninh Tôn lại gần hôn cô, bắt đầu dụ dỗ: “Không sao đâu, em thử xem.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận