Yêu Lại Từ Đầu Cố Tư Trì Uyên

Nói chuyện về công việc thì Viên Sơ lại càng có thể nói được nhiều hơn.

Cô ta lại mở miệng nói trước: “Trước đó tôi có nói chuyện qua với giám đốc Giang, nói là gần đây hình như có một cuộc thì cho nhà thiết kế, anh ta muốn để tôi đi tham gia.”

Viên Sơ chóp cha chóp chép miệng, nhìn bộ dạng của cô ta hình như là không muốn đi.

Hứa Thanh Du nghe cô ta nói vậy lập tức ngước mắt nhìn: “Nếu mà giám đốc Giang muốn để cô đi thì hẳn là một cuộc thi lớn, đi thử chút cũng được, loại tranh tài này hẳn sẽ có xếp hạng, như vậy khi trở về sẽ có thêm tên tuổi.”

Viên Sơ mím môi không trả lời lại cô, cũng không biết rốt cuộc là có ý gì.

Hứa Thanh Du đợi một lúc, thấy cô ta không nói lời này thì lại nói tiếp: “Tôi còn nghe nói trước đây cô Quách chính là nhận được giải khi tham gia cuộc thi này, sau đó thì tên tuổi cũng lên cao.”

Cô vừa nhắc đến Quách Châu, Viên Sơ liền nói: “Hình như lần này cô ấy cũng muốn tham gia.”

Hứa Thanh Du thấy khá bất ngờ: “Cô Quách cũng tham gia sao, tôi cứ nghĩ rằng với trình độ của cô ấy như vậy rồi thì cô ấy sẽ không cần phải tham gia mấy cuộc tranh tài này nữa.”

Viên Sơ tự rót cho mình một chén nước, cầm lên uống, sau đó nói: “Không phải cô ấy đến tham dự, cô ấy làm ban giám khảo.”

Hứa Thanh Du há hốc miệng, nửa ngày không phát ra được tiếng nào.

Bây giờ cô đã biết tại sao Viên Sơ lại biểu lộ ra mặt kháng cự như này, không muốn tham gia cuộc thi lần này.


Cũng đúng, cô ta và Quách Châu đều là nhà thiết kế của một công ty, bây giờ cô là là thí sinh tham gia, mà Quách Châu đã là ban giám khảo của cuộc thi rồi, nhất định cô ta sẽ không chịu nhìn mặt Quách Châu mà làm rồi.

Không nói đến tính cách của Viên Sơ sẽ không chịu như vậy, chuyện này mà đặt trên bất kỳ người nào thì cũng không được thoải mái.

Tống Kình Vũ ngồi ở bên cạnh cười cười: “Năng lực của Quách Châu bày ra đó, cô ấy làm ban giám khảo thì cũng không có gì là không đúng, tôi nghe nói trước đây cô ấy đã đạt được rất nhiều giải thưởng lớn, những giải thưởng này đều có giá trị cao.”

Hứa Thanh Du cũng biết Quách Châu đã từng đạt nhiều giải thưởng lớn, hiện giờ cô ấy chưa thể gọi là người đứng đầu nhưng cũng có thể một mình chống đỡ được cả nửa bầu trời.

Nhà thiết kế có danh tiếng như vậy làm ban giám khảo, cũng khiến cho giám đốc công ty có mặt mũi rồi.

Quách Châu còn từng thiết kế trang phục cho một vài minh tinh, đều được dùng để đi thảm đỏ, có rất nhiều lời khen.

Danh tiếng của cô ấy ở trong giới giải trí bây giờ cũng khá cao, không bị giới hạn ở trong ngành thiết kế nữa.

Cô ấy đúng là có năng lực làm giám khảo của một cuộc thi thiết kế.

Viên Sơ xem ra cũng không muốn nói nhiều về Quách Châu, Hứa Thanh Du nhớ tới mối quan hệ ở ký túc xá của mình.

Mỗi một người trong ký túc đều có quan hệ tốt với nhau, nhưng quan hệ lại có nhiều điểm phức tạp.

Mọi người sẽ so sánh ganh đua với nhau, đọ sức với nhau, đối phương ưu tú hơn mình một chút, trong lòng sẽ có cảm giác lạc lõng, sau đó luôn luôn ngầm muốn vượt qua người đó.


Quan hệ hiện giờ của Viên Sơ và Quách Châu hẳn cũng là vậy, hai người bọn hộ vốn là cùng học một trường, hiện giờ còn làm việc cùng một công ty.

Trong lòng Viên Sơ không phục Quách Châu cũng là chuyện bình thường.

Chỉ là Quách Châu đúng là lớn tuổi hơn cô ta một chút, cho nên nói người có nhiều thành tích với cô ta hơn thế này, cô ta hẳn cũng không muốn nhắc đến.

Bọn họ nói đến đây thì phục vụ bưng các món ăn đã gọi vào.

Bị quấy rầy giữa chừng, đề tài vừa rồi mọi người cũng không nhắc đến nữa.

Hứa Thanh Du rốt cuộc cũng cảm thấy mình có việc để làm, không cần ở chỗ này làm người bồi chuyện, nói thật thì, có những lúc cứ trò chuyện mãi cũng thành lúng túng.

Hiện giờ các món đã lên hết rồi, chỉ muốn tập trung ăn cơm trưa thôi.

Phục vụ mời bọn họ từ từ dùng nữa, sau khi anh ta ra ngoài, Hứa Thanh Du nhanh nhẹn cầm lấy đũa: “Cuối cùng cũng có thể ăn cơm, tôi đói lắm rồi đó, không ăn cơm làm sao có sức mà nói chuyện, ăn cơm đi.”

Tống Kình Vũ ở bên cạnh thấy vậy cười cười: “Ăn cơm, ăn cơm.”

Lúc ăn cơm Viên Sơ cũng rất thận trọng, bộ dạng không giống với lúc chưa ăn cơm.


Trước đây khi cô ta, Hứa Thanh Du còn có Quách Châu cùng nhau ăn cơm, Hứa Thanh Du cũng đã thấy phong thái ăn cơm của cô ta, nhưng lại không giống như vậy bây giờ.

Hứa Thanh Du âm thầm hít sâu một hơi, cũng không biết có phải là do đứng trước mặt người con trai mình thích, người con gái đều sẽ như vậy hay không.

Chứ khúm na khúm núm, dây dưa dài dòng, Hứa Thanh Du không thích như vậy.

Cô suy nghĩ lại những chi tiết nhỏ khi mình ở chung với Ninh Tôn, ban đầu khi cô còn là trợ lý của Ninh Tôn, cùng Ninh Tôn ngồi chung xe ăn chung mâm.

Cho đến tận bây giờ khi đã là vợ chồng, cô đều không để ý đến hình tượng của bản thân thì phải, trong lòng Ninh Tôn chắc cô không có tý hình tượng nào mất.

Trong đầu cô lúc nào cũng chỉ đều là công việc, là kiếm tiền, lúc nào cũng nghĩ làm sao để hầu hạ Ninh Tôn cho tốt, đến ngày thì lĩnh lương.

Càng về sau khi đã ở lâu với Ninh Tôn rồi, lại bởi vì cả hai đã quá đỗi quen thuộc với nhau, cô càng không quan tâm cái gì mà hình với tượng.

Ngay trước mặt của Ninh Tôn, xỉa răng, gãi chân, hay móc mũi cô cũng đã làm hết rồi.

Cho nên cô không thể nào hiểu được mấy hành động hiện giờ của Viên Sơ, nhìn đặc biệt khôi hài.

Vì ăn cơm nên bọn họ cũng không nói nhiều, mà cô có nói chuyện trên trời dưới đất thì không khí trong phòng vẫn không quá tốt, tựa hồ như mọi người không có gì để nói thêm nữa, thế là bữa cơm nhanh chóng kết thúc.

Đến khi gần ăn xong Tống Kình Vũ quay đầu nhìn Hứa Thanh Du: “Mới đầu còn muốn nói với cô chuyện đầu tư, nhưng mà lại chưa có thời gian để nói, vậy để lần sau đi, lần sau tôi mời cô ăn cơm, sau đó nói chuyện mấy hạng mục đầu tư, chúng ta bàn bạc chút.”

Hứa Thanh Du dừng động tác ăn cơm, sau đó gật đầu một cái: “Được, vậy để tôi xem thời gian đã.”


Viên Sơ nhìn hai người bọn họ một hồi, sau đó mới thu ánh mắt lại, nhưng mà một lúc sau lại nhìn chằm chằm Hứa Thanh Du.

Hứa Thanh Du ăn xong, rút tờ giấy ăn lau tay lau miệng, biểu cảm rất nhẹ nhàng thản nhiên.

Viên Sơ hít vào một hơi thật sâu, đối với Hứa Thanh Du cô ta vẫn luôn không thể nào có ấn tượng tốt được, có thể nói là, đối với đại đa số người xung quanh cô ta, cô ta đều chẳng có ấn tượng tốt với ai, hay để ý đến mấy ai.

Sở dĩ cô ta có thái độ tốt với Hứa Thanh Du là do cô ta có mục đích cả.

Cô muốn chung đụng hoà bình với Hứa Thanh Du, nhưng hiện giờ uy hiếp của Hứa Thanh Du đối với cô ta càng lúc càng lớn hơn, càng ngày sự kiêng kỵ của Viên Sơ đối với cô cũng ngày càng cao.

Lần trước mời cơm là muốn cho Hứa Thanh Du thấy thái độ của mình, cũng muốn hỏi ý nghĩ của Hứa Thanh Du, muốn hai người họ nói chuyện cho rõ ràng, nhưng không nghĩ tới Hứa Thanh Du lại kéo Quách Châu đến, rất nhiều lời cô ta không thể nói ra được, chỉ có thể nhịn xuống.

Cô còn đang muốn tìm cơ hội một mình ngồi chung với Hứa Thanh Du, để hai người nói chuyện với nhau, nhưng hôm nay nhìn thấy thái độ của Tống Kình Vũ và Hứa Thanh Du, cô ta cảm thấy chẳng còn chuyện gì để nói nữa.

Cho dù Hứa Thanh Du đã có bạn trai, cô ta vẫn kiêng kỵ cô ấy, nhất là hiện giờ, nhìn thấy Hứa Thanh Du và Tống Kình Vũ qua lại thân thiết như này, nhìn hành vi cử chỉ dường như cũng không chỉ là bạn bè bình thường.

Mặc kệ Hứa Thanh Du có bạn trai hay không, thì hiện giờ cô cũng là một trong những tình địch của Viên Sơ.

Viên Sơ thu ánh mắt lại, hít một hơi thật sâu, biểu cảm mới có thể dịu xuống.

Hứa Thanh Du không chú ý đến cô ta, uống một chén nước, sau đó ngồi yên chờ đợi.

Hôm nay Tống Kình Vũ không có khẩu vị gì, anh lười diễn trò cùng với Viên Sơ, nhưng lại không thể không diễn trước mặt cô ta, thật sự quá phiền.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận