Yêu Lại Từ Đầu Cố Tư Trì Uyên

Bộ phim truyền hình Ninh Tôn đang quay không dài lắm, quay gần ba tháng là có thể kết thúc, đến ngày bộ phim đóng máy hoàn thành, Hứa Thanh Du cũng ghé thăm trường quay một chút.

Ninh Tôn tẩy trang, thay trang phục quần áo giản dị thường ngày rồi nắm tay Hứa Thanh Du đi giới thiệu khắp đoàn phim.

Những người trong đoàn phim hầu như ai cũng biết mối quan hệ giữa Ninh Tôn và Hứa Thanh Du, ai nhìn thấy họ cũng mỉm cười trêu chọc vài câu.

Điều khiến Hứa Thanh Du ngạc nhiên là bạn trai của Tô Yên hôm nay cũng sẽ xuất hiện, dáng dấp người đàn ông đó có vẻ như không giống mấy tấm ảnh mà báo chí đăng cho lắm.

Khả năng là mấy tấm ảnh kia đã qua chỉnh sửa hậu kỳ quá nhiều, vì vậy trong ảnh anh ta nhìn hơi nữ tính, nhưng bên ngoài lại toát ra vẻ đàn ông, chững chạc hơn hẳn.

Tô Yên có chút ngượng ngùng nhìn Hứa Thanh Du, cô còn đang suy nghĩ và lấn cấn chuyện trước kia trong lòng, tiến đến giải thích với Hứa Thanh Du: “Hôm đó, tôi chỉ nói chuyện với Ninh Tôn một chút thôi, không hiểu sao lại bị canh săn ảnh bắt gặp. Cô đừng lo lắng, giữa chúng tôi thật sự không có gì mờ ám. Lại đây đi, để tôi giới thiệu bạn trai tôi cho cô nào.”

Cô kéo bạn trai của mình từ bên kia sang, Hứa Thanh Du nhớ ra người đàn ông này họ Quách, Quách Chiêu, là một cái tên đầy nam tính.

Quách Chiêu thoạt nhìn giống như là một người nghiêm túc, hướng về phía Ninh Tôn và Hứa Thanh Du gật đầu nhẹ một cái, trên mặt tự nhiên nở một nụ cười thiện chí.

Hứa Thanh Du nhìn Tô Yên và Quách Chiêu, trên thực tế, họ trông rất xứng đôi.

Hai người họ bằng một cách nào đó, đều có toát ra một thần thái kiểu tổng tài bá đạo, lạnh lùng. Rất giống nhau.

Tô Yên cười nói, tối nay đoàn làm phim có một buổi tiệc chia tay nho nhỏ, muốn để Hứa Thanh Du cùng Quách Chiêu tối nay ở lại cùng dự cho vui.

Thành thật mà nói, Hứa Thanh Du không muốn đi, cô không muốn ngồi dùng bữa chung với quá nhiều người mà cô không quen biết.

Cô không định tìm chỗ đứng trong giới giải trí, cho nên cô không thích mấy loại hình tiệc xã giao trong làng giải trí này cho lắm, đặc biệt là đoạn thời gian trước khi cô nhìn thấy mẹ Ninh phải tham gia những buổi tiệc như thế.

Cô càng ghét kiểu tiệc tùng quan hệ này hơn.

Quách Chiêu cũng không thích lắm, quay đầu lại nhìn Tô Yên: “Tối nay anh không tham gia được rồi. Lúc ấy có trận bóng của đội tuyển anh yêu thích, anh muốn xem trực tiếp một chút.”

Tô Yên khóe miệng hơi nhướn lên, lộ ra vẻ mặt có phần đáng thương như muốn làm nũng.

Quách Chiêu do dự một hồi nói: “Vậy em cứ tham gia bữa tiệc buổi tối đi. Anh ở nhà chờ em về, được không? Lúc đó, chúng ta lại cùng nhau ăn đêm nhé!”

Tô Yên suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu đồng ý: “Vậy anh nhất định phải chờ em đấy nhé!”

Quách Chiêu khẽ ừ một tiếng, có vẻ có chút bất lực.

Ninh Tôn quay đầu lại nhìn Hứa Thanh Du: “Em cũng không muốn tham gia bữa tiệc tối đúng không?”

Hứa Thanh Du lắc đầu: “Anh biết mà, em không thích mấy thể loại tiệc tùng như vậy. Anh ở lại với mọi người là được, em về nhà tự làm chút điểm tâm ăn là được, không cần quan tâm đến em đâu!”

Cô chỉ nói cho có vì Hứa Thanh Du biết rõ Ninh Tôn nhất định sẽ không làm như vậy, thật vất vả hai người mới có thời gian bên nhau, Ninh Tôn chắc chắn không thể đợi chờ để ở bên cô thêm một giây phút nào nữa.

Anh giơ tay ôm lấy vai Hứa Thanh Du: “Vậy anh tham gia qua loa một chút sẽ trở về ngay, em về nhà trước đợi anh nhé!”

Hứa Thanh Du cười: “Vâng, em nhớ rồi!”

Đoàn làm phim canh thời gian quây lấy bọn họ, chắc có lẽ muốn chụp ảnh tập thể làm kỉ niệm, Hứa Thanh Du và Quách Chiêu cũng được kéo qua để chụp ảnh nhóm với tất cả mọi người.

Trên thực tế, Hứa Thanh Du biết rằng sự có mặt của cô và Quách Chiêu là cực kỳ cần thiết để thu hút một làn sóng quan tâm bàn luận cho đoàn phim, nhưng cô không quan tâm về vấn đề đó, dù sao cô xuất hiện cùng một chỗ với Ninh Tôn cũng không phải là tin tức bát quái gì quá chấn động, sẽ không gây ra làn sóng phản đối lớn.

Có thể thấy Quách Chiêu thật ra có chút không muốn, nhưng Hứa Thanh Du lại rất vui vẻ đi chụp ảnh, nếu anh ta từ chối thì không tốt lắm, cho nên cũng chỉ có thể cho qua.

Sau đó, Tô Yên đưa Quách Chiêu và Hứa Thanh Du cùng Ninh Tôn đi chụp ảnh chung, cô ấy cười rất vui vẻ hẹn hò: “Nếu có thời gian, chúng ta hẹn nhau cùng đi ăn cơm nhé.”

Ninh Tôn không nói gì, Hứa Thanh Du gật đầu: “Được rồi, vậy cô cho tôi số điện thoại đi, khi nào rảnh chúng ta sẽ cùng nhau ăn bữa cơm.” Hai người phụ nữ hào hứng lưu lại phương thức liên lạc cho nhau, sau đó hàn huyên thêm dăm ba câu chuyện phiếm, cuối cùng cũng tạm biệt rồi tách nhau ra.

Ninh Tôn trước tiên đưa Hứa Thanh Du trở về khách sạn, rất nhiều đồ đạc của anh vẫn còn để nguyên vị trí, chưa được sắp xếp cẩn thận, Hứa Thanh Du đi vào, nằm trên giường của Ninh Tôn: “Bây giờ, anh ở đây cũng hết việc rồi đúng không? Có thể quay về nhà sống được chưa?”

Ninh Tôn cầm lấy va li, cẩn thận xếp từng bộ quần áo ngay ngắn để vào từng ngăn một, lại quay sang trả lời Hứa Thanh Du: “Được, để anh sắp xếp lịch trình đến công ty một lần nữa, hợp đồng mấy ngày nữa cũng kết thúc rồi, anh đến nói lời tạm biệt với chị Thái một tiếng. Sau đó, chính là khoảng thời gian tự do của chúng ta rồi.”

Hứa Thanh Du đột nhiên ngồi dậy, Ninh Tôn đứng ở bên cạnh cô, cô duỗi tay ôm eo Ninh Tôn: “Em thật sự rất hạnh phúc.”

Ninh Tôn hôn lên đỉnh đầu của cô một cái: “Anh cũng rất vui. Hai chúng ta nghỉ ngơi mấy ngày, rồi anh sẽ đặt vé máy bay, chúng ta đến chỗ Tự Chi chơi một chút, sau đó sẽ trực tiếp về nhà em mấy hôm. Em thấy sắp xếp như vậy đã hợp lý chưa?”

Hứa Thanh Du khẽ mỉm cười. Trước kia, bất kể là hoạt động lớn bé gì, cũng đều một tay cô luôn phải tính toán hành trình cho Ninh Tôn, nhưng hiện tại dường như cô đột nhiên an nhàn hơn rất nhiều, vì không cần nghĩ đến việc cân bằng những thứ đó nữa, muốn đi như nào cứ nói một tiếng anh sẽ lo hết cho cô.

Ninh Tôn vươn tay khẽ nhéo má Hứa Thanh Du: “Trước hết, đợi anh sắp lại đồ đạc của anh một chút đã, đêm nay em cứ ở đây đợi anh đi, anh đi đến bữa tiệc liên hoan có mặt một chút cho phải phép rồi sẽ về luôn với em, đến lúc đó chúng ta cùng nhau đi ăn, được không?”

Hứa Thanh Du gật đầu đồng ý ngay lập tức, rồi đổ mình ngã ra giường.

Ninh Tôn thu dọn mọi thứ, và đến nằm bên cạnh Hứa Thanh Du.

Anh ôm Hứa Thanh Du, thở ra một hơi dài thoải mái: “Cuối cùng thì chúng ta cũng sắp được thoải mái rồi.”

Hứa Thanh Du tự nhiên nghĩ đến một chuyện khác.

“Hôm trước, Cố Tư gửi cho em một tin nhắn về Trang Lệ Nhã, Ninh Tương dường như đã quay trở lại, phiên tòa xét xử Ninh Tiêu sẽ tiến hành trong khoảng thời gian này, cũng không biết kết quả cuối cùng sẽ như thế nào… “

Ninh Tương trở về, điều này không phải Ninh Tôn không biết, Ninh Tú lúc trước gọi đã điện thoại thông báo rằng Ninh Tương tới đi tìm anh để xin anh giúp đỡ

Nhưng Ninh Tiêu đã thú nhận tất cả những chuyện này trong bản khẩu cung, bản thân nó cũng nhận chính mình giết chết Trang Lệ Nhã, Ninh Tú làm sao có thể giúp được.

Ninh Tôn nói: “Ninh Tương dường như không biết mệt mỏi bôn ba khắp nơi, cố gắng tìm một luật sư nổi tiếng giúp Ninh Tiêu, chắc là vì muốn giảm án càng nhiều càng tốt.”

Nghe ý tứ của Ninh Tú, Ninh Tương có vẻ muốn để cho án của Ninh Tiêu thành tội ngộ sát.

Chỉ là Ninh Tôn nhớ tới Trang Lệ Nhã chết thảm, mặt mày bị đánh nát, nếu phạm tội ngộ sát, hắn sẽ không ra tay nặng như vậy.

Hơn nữa, trước khi nghe Chương Tự Chi nói, Ninh Tiêu hào hùng thừa nhận rằng anh ta giết Trang Lệ Nhã là đúng, và thằng nhóc đó không hối hận chút nào.

Cũng không biết liệu thái độ của nó như vậy có thể biện minh tội danh thành việc ngộ sát hay không.

Ninh Tôn không muốn nhìn thấy Ninh Tiêu nhận bản án tử hình, nhưng nếu anh ta bị kết án nhẹ hơn, Ninh Tôn cũng cảm thấy mình không thể chấp nhận được. Đã lớn như thế giết người thì nên đền mạng thôi.

Hứa Thanh Du trở người, ôm eo Ninh Tôn, khẽ xoa ngực anh: “Thật ra, nghĩ đến Ninh Tương bây giờ cũng thật đáng thương.”

Ninh Tôn ừ một tiếng, tựa cằm lên trán Hứa Thanh Du, không nói gì nữa.

Lúc hai người ôm nhau như thế này, có người gõ cửa nói rằng người của đoàn làm phim mời Ninh Tôn qua bữa tiệc.

Hứa Thanh Du nằm trên giường không nhúc nhích: “Qua đi, em không đi đâu, em sẽ đợi anh ở đây.”

Trong phòng có đồ ăn nhẹ, Ninh Tôn xoa xoa đầu cô: “Chán thì xemTV một chút, ăn chút đồ ăn vặt đi, anh sẽ trở lại sớm thôi.” Hứa Thanh Du ậm ừ đồng ý, Ninh Tôn nhấc chân đi ra ngoài hai bước, sau khi suy nghĩ xong liền quay người trở lại, hướng Hứa Thanh Du hôn lên môi cô một cái thật kêu.

Hứa Thanh Du nhìn anh và mỉm cười.

Ninh Tôn hít sâu một hơi: “Em đừng nhìn anh bằng ánh mắt như vậy được không? Anh thật sự không chịu được đâu!”

Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận