Bầu không khí lúc cùng ăn bữa cơm với Tô Yên còn có Quách Chiêu cũng không phải là đặc biệt cao trào.
Tô Yên mặc dù rất hay nói, nhưng mà Quách Chiêu thật sự nói không nhiều, cảm giác nguyên một bữa cơm anh ta cũng không nói mấy câu.
Cho dù là đối diện với Ninh Tôn, anh ta cũng rất im lặng.
Có lúc Tô Yên cho anh ta chủ đề để nói, Quách Chiêu cũng chỉ ừ ồ a, không còn phản ứng nào khác.
Hứa Thanh Du lặng lẽ hít sâu một hơi, mặc dù đều nói là nam nữ nên bổ sung cho nhau, nhưng mà cái tính cách này của Tô Yên Quách Chiêu có phải là bổ sung cho nhau không thì có hơi cực đoan rồi.
Cô thật rất hoài nghi hai người kia lúc ở riêng có chủ đề chung để nói với nhau không.
Trên bàn cơm Quách Chiêu cũng không chỉ là đối với cô và Ninh Tôn không nói nhiều, với Tô Yên cũng không nói mấy, anh ta tựa hồ chỉ đắm chìm trong chính thế giới của bản thân.
Quách Chiêu nhìn cũng không giống là loại người đặc biệt e thẹn, không giỏi ăn nói.
Trong mắt Hứa Thanh Du anh ta chính là lạnh lùng.
Bữa cơm này rất nhanh liền đã ăn xong, Quách Chiêu đứng dậy đi tính tiền, Hứa Thanh Du thừa cơ liền hỏi Tô Yên, “Hai người các người lúc ở riêng với nhau cũng là như vầy sao?”
Tô Yên có chút không hiểu ý cô, a một tiếng, “Phải đó, lúc ở riêng cũng như vậy, có chi không?”
Không đợi Hứa Thanh Du trả lời, cô tựa hồ thoáng cái đã hiểu ra, sau đó cười haha hai tiếng, “Có phải là cảm thấy anh ấy đặc biệt nghiêm túc không?”
Cô chẹp chẹp miệng, “Ngay từ đầu tôi cũng cho rằng là như thế, nhưng mà sau đó tôi cảm thấy người như thế rất thật thà, tôi còn rất thích cái dáng vẻ nghiêm túc này của anh ấy.
Hứa Thanh Du cảm thấy Quách Chiêu nghiêm túc, nhưng mà cô lại cảm thấy không chỉ là nghiêm túc.
Tâm tình của anh ta quá hướng nội, không có chút hướng ngoại nào, sống cùng người thế này, khẳng định sẽ có một chút áp lực.
Ninh Tôn đối với người khác cũng nghiêm túc, đối với người khác cũng lạnh lùng, nhưng mà đối cô thì khác.
Trong tình cảm giữa những người yêu nhau phải có sự đồng cảm, nhưng mà cô không nhìn thấy điều này trên người Quách Chiêu.
Chỉ là lời này Hứa Thanh Du cũng không thể trực tiếp nói như thế, mỗi một đôi tình nhân đều sẽ có cách thức ở bên nhau khác nhau, có thể hai người bọn họ thích hợp với cách thức này.
Hứa Thanh Du cũng chỉ có thể gật gật đầu cười một chút, không nói thêm lời khác.
Chờ Quách Chiêu bên kia trở về, bọn họ cũng liền đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Sau đó bốn người đứng ở cửa nhà hàng tạm biệt, Hứa Thanh Du đi theo Ninh Tôn lên xe, bên kia Quách Chiêu đưa Tô Yên lên xe của bọn họ.
Còn chưa đợi xe chạy đi, Hứa Thanh Du liền mở miệng, “Em còn tưởng rằng anh cùng Quách Chiêu có thể có chút chủ đề chung để nói, kết quả làm cả nửa ngày, hai người các anh cũng không nói mấy câu.”
Ninh Tôn cười, “Anh cho anh ta một cái chủ đề để nói, anh ta cũng không tiếp, anh liền biết anh cùng anh ta không có lời gì có thể nói.”
Nói xong anh cũng có chút do dự, “Nhưng mà anh thấy giữa anh ta và Tô Yên cũng không nói mấy câu.”
Hứa Thanh Du gật đầu, “Đúng thế, em cũng cảm thấy kỳ lạ.”
Ninh Tôn lái xe đi,, “Nhưng mà anh thấy Tô Yên giống như rất hạnh phúc, loại chuyện này người trong cuộc cảm thấy tốt, vậy liền không có vấn đề gì.” .
||||| Truyện đề cử: Ép Buộc Bạn Trai Ngủ Cùng |||||
Bọn họ không nói gì khác, trực tiếp lái xe trở về nhà.
Ninh Tôn về nhà xong gọi điện thoại cho Chương Tự Chi bên kia, không biết muốn nói cái gì.
Lúc Hứa Thanh Du đi rửa mặt đi ngang qua bên cạnh, mơ hồ nghe được hình như là liên quan tới chuyện đầu tư.
Cô biết Chương Tự Chi bên kia có rất nhiều con đường, bốn chị em nhà họ Chương đều không phải người bình thường, từng người một đều giống thú ăn tiền đặc biệt giỏi kiếm tiền.
Chắc hẳn Ninh Tôn là cùng Chương Tự Chi thảo luận một chút đường lối đầu tư.
Cũng phải, sau này anh không lăn lộn trong giới giải trí nữa, hai người cũng không thể trông vào chút vốn liếng này mà miệng ăn núi lở, tự nhiên vẫn là phải tìm con đường kiếm tiền khác.
Hứa Thanh Du không nghĩ nhiều như vậy, trực tiếp đi rửa mặt.
Chờ khi cô đi ra, điện thoại của Ninh Tôn bên kia cũng đúng lúc gọi xong.
Anh đứng ở cửa sổ bên kia hút thuốc, Hứa Thanh Du sững sờ, vừa lau tóc vừa đi qua, “Sao thế? Vừa rồi gọi điện thoại nói cái gì? Có phải là không ổn lắm a?”
Ninh Tôn quay đầu nhìn cô, “Cái gì mà không có gì ổn lắm?”
Hứa Thanh Du nhìn chằm chằm mặt mày Ninh Tôn, nhìn biểu cảm trên mặt anh đúng là rất bình thản, nhìn không ra cái gì lạ.
Ninh Tôn có lẽ cũng nhìn ra trong lòng Hứa Thanh Du lo lắng, anh lập tức nói, “Chuyện của anh cùng Chương Tự Chi không có vấn đề gì, là sau đó cậu ta nói với anh, Trang Lệ Nhã bên kia kỳ thật đã sớm lập xong di chúc.”
Tại sao Trang Lệ Nhã trẻ như thế đã lập sẵn di chúc, ai cũng không biết, dù sao là bên trong di chúc đem toàn bộ tài sản dưới danh nghĩa của cô ta tiến hành phân chia, gần như tất cả đều cho Ninh Tiêu.
Ninh Tôn nghĩ đến cái này liền cảm thấy rất trào phúng, “Nghe nói Ninh Tương cái gì cũng không được, gần như tất cả đều để lại cho Ninh Tiêu.”
Kết quả Ninh Tiêu vì tiền mà tự tay giết chết bà ta.
Người mẹ này thật đáng buồn, vừa đáng thương, lại đáng hận.
Tất cả mọi chuyện đều chỉ có thể nói là bà ta tự tạo nghiệt.
Hứa Thanh Du cũng không biết nên nói thế nào, cả đời này của Trang Lệ Nhã thật sự giống như một trò cười.
Nửa đời trước đem tất cả hi vọng đều đặt ở trên người Ninh Bang, kết quả vừa vào cửa một bước liền xảy ra chuyện, căn bản không có được cái gì, cuối cùng của cuối cùng bà ta lại chết trong tay con trai mình.
Sau đó tất cả di sản của bà ta cũng đều là để lại cho đứa con trai này.
Hứa Thanh Du không hiểu mấy chuyện pháp luật, cũng không biết trong tình huống như vậy tiền sẽ vẫn cho Ninh Tiêu hay không.
Nếu như thật sự cho, vậy chính là quá buồn cười.
Vả lại Ninh Tương bên kia cũng thật là quá đáng thương.
Hai người không nói quá nhiều về cái chủ đề này, sau đó trở về giường.
Hứa Thanh Du nhắc Ninh Tôn một cái chuyện ngày mai mời Tống Kình Vũ tới ăn cơm, cô mặc dù tương đối yên tâm đối với Ninh Tôn, nhưng vẫn là muốn căn dặn anh một chút, “Ngày mai là đến nhà chúng ta, có mấy lời đừng có nói quá khó nghe.”
Ninh Tôn đã nhắm mắt lại, ừ một tiếng, “Yên tâm đi, anh biết nên làm thế nào mà.”
Anh cùng Tống Kình Vũ bây giờ cũng tính là đã phân rõ thắng thua, Tống Kình Vũ đơn giản chính là lúc không có gì làm gây thêm rắc rối cho anh, nhưng mà như vậy cũng không mức Ninh Tôn phải ra mặt, cố ý tìm thóp của anh ta.
Sẽ có vẻ bản thân anh rất không có phong thái.
Hứa Thanh Du cũng chỉ dặn dò một câu như thế, có mấy lời nói quá nhiều, cô cũng sợ Ninh Tôn sẽ hiểu lầm.
Cuối cùng hai người không nói gì nữa, nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Một giấc này ngủ thẳng cho đến sáng ngày thứ hai, Ninh Tôn thức dậy trước, anh nhẹ nhàng rửa mặt, sau đó đi đến phòng bếp.
Một lát sau Hứa Thanh Du tỉnh lại, không nhìn thấy Ninh Tôn trong phòng, cũng không để ý mấy, cô vẫn đi đánh răng rửa mặt đợi đến khi thu xếp xong mới ra khỏi cửa, mới nhìn thấy Ninh Tôn đã làm xong đồ ăn sáng.
Anh không biết nấu những món quá phức, cũng chỉ nấu mì, vẫn là nước lèo trong.
Chẳng qua cho dù là như vậy Hứa Thanh Du cũng đã rất vui vẻ, cô bước qua hôn một cái lên mặt Ninh Tôn, “Bữa sáng tình yêu sao?”
Ninh Tôn chụp lấy gáy cô, hôn sâu hơn nụ hôn này, “Em hiểu như thế cũng được.”
Sau đó hai người ngồi xuống, Hứa Thanh Du lấy điện thoại ra nhìn hai cái rồi để sang một bên, “Ngày mai được nghỉ, anh có chỗ nào muốn đi không, chúng ta có thể ra ngoài chơi.”
Quá hiếm có rồi, hai người có thể có thời gian hai ngày thứ bảy chủ nhật rãnh rỗi.