Hứa Thanh Du nhận được cuộc gọi của Giang tổng vào ngày thứ hai đi làm.
Cô không biết đây là số của Giang tổng, cô đã rất bất ngờ khi nghe thấy giọng của Giang tổng, “Giang tổng, anh có chuyện gì sao?”
Giang tổng do dự một chút mới nói: “Hôm nay tôi không ở công ty, vì vậy tôi gọi điện cho cô hỏi một chút, cô tới nơi tiện nói chuyện đi, tôi có chuyện muốn nói với cô.”
Hứa Thanh Du vội vàng đứng dậy rời khỏi văn phòng, đi về phía lối thoát hiểm bên cạnh thang máy.
Bên đây không có ai hết, cô tìm một góc rồi đứng đó, “Được rồi, anh cứ nói đi.”
Giang tổng hỏi Hứa Thanh Du có phải muốn chuyển đến chỗ nhà thiết kế khác không, sau đó hỏi quan hệ của cô và Quách Châu như thế nào,có mâu thuẫn gì không.
Hứa Thanh Du không hiểu tại sao anh ấy lại hỏi vậy: “Tôi và cô Quách rất tốt, tôi không muốn đổi người khác, sao vậy,có phải đã xảy ra chuyện gì đúng không?”
Giang tổng a lên, cười nói: “Không có gì, tôi chỉ hỏi thôi, trong khoảng thời gian này tôi cũng chưa hỏi công việc của cô như thế nào,vì vậy hôm nay gọi điện hỏi thăm một chút.”
Mặc dù anh ấy nói như vậy, nhưng Hứa Thanh Du cảm thấy mọi chuyện có lẽ không đơn giản như vậy.
Thật sự là lời hỏi thăm bình thường, khi nào có thời gian đến công ty, anh ấy có thể gọi cô đến văn phòng hỏi thăm như trước là được rồi.
Hiện tại có đáng để anh ấy gọi tới, đặc biệt hỏi thăm.
Mà vừa rồi Giang tổng còn đặc biệt dặn cô tìm một nơi thuận tiện để nói chuyện, rõ ràng là nếu mà hỏi có thể Hứa Thanh Du không tiện để nói.
Hứa Thanh Du cau mày, dựa vào bức tường bên cạnh, “Cô Quách rất tốt với tôi, tôi đã học được rất nhiều điều từ cô ấy. Tôi cảm thấy bây giờ như vậy rất tốt, không có suy nghĩ nào khác.”
Giang tổng ừ hai tiếng nói: “Được rồi, tôi hiểu rồi, vậy cô chăm chỉ làm việc đi, tôi không có chuyện gì nữa.”
Hứa Thanh Du cũng không thể tiếp tục bám lấy Giang tổng hỏi, sau đó liền cúp điện thoại.
Nhưng cô không quay lại văn phòng ngay lập tức, mà đứng trong lối thoát hiểm, mím môi, với vẻ mặt nghi ngờ.
Cô luôn cảm thấy có chuyện gì đó chen giữa, nhưng cô không biết chính xác chuyện gì đã xảy ra.
Đợi một lúc, Hứa Thanh Du đến văn phòng của Quách Châu, Quách Châu đang bận, trạng thái của cô ấy khá ổn.
Lúc trước khi Quách Châu tìm Hứa Thanh Du, cả người có chút phiền muộn, rầu rĩ, nhưng lần này Hứa Thanh Du vừa đi tới cửa, liền nhìn thấy khóe miệng cô ấy cong lên.
Có thể thấy,hôm nay tâm trạng của cô ấy rất tốt.
Hứa Thanh Du gõ cửa đi vào, sau đó trở tay đóng cửa lại, đi tới ngồi xuống ghế trước bàn làm việc của Quách Châu.
Cô nén giọng lại, “Cô Quách, hôm nay cô có bận không.”
Quách Châu ngẩng đầu nhìn cô, có chút kỳ lạ, “Làm sao vậy? Có chuyện gì muốn nói với tôi, liên quan đến bản thảo thiết kế sao? “
Hứa Thanh Du lắc đầu, “Không phải không phải, một số việc riêng thôi.”
Quách Châu để bản thảo trong tay xuống, khoanh hai tay lại để trên bàn, “Chuyện gì nói đi, hiện tại tôi không bận lắm.”
Hứa Thanh Du do dự một lúc mới hỏi: “Giang tổng có gọi điện cho cô không, nói với cô một số lời khiến cô không hiểu lắm.”
Quách Châu hơi nhướng mày, cảm thấy có chút buồn cười, “Làm sao vậy? Có phải Giang tổng gọi điện cho cô nói gì không, bên tôi không có gì hết, anh ấy không gọi cho tôi. “
Hứa Thanh Du hơi do dự một chút, suy nghĩ một lúc, rồi nói hết những lời Giang tổng nói qua điện thoại vừa rồi.
Sau đó vẻ mặt của cô rất nghi hoặc, “Tôi không hiểu tại sao Giang tổng lại đột nhiên gọi điện hỏi chuyện này, còn hỏi quan hệ của hai chúng ta như thế nào.”
Mặc dù quan hệ của Hứa Thanh Du với Quách Châu biểu hiện ra bên ngoài không phải rất tốt, nhưng họ không có phát sinh chuyện không vui nào.
Bên ngoài cũng không truyền tin hai người họ không hợp nào, cho dù Giang tổng có nghe, cũng không thể nghe được bất kỳ tin đồn nào.
Vẻ mặt của Quách Châu cũng trở nên nghiêm túc một chút, “ Giang tổng hỏi cô có phải muốn chuyển qua giáo viên khác đúng không?”
Hứa Thanh Du gật đầu, Giang tổng quả thực nói một câu như vậy, chẳng qua sau khi cô nói không muốn chuyển, Giang tổng liền chuyển chủ đề, không nhắc tới vấn đề này nữa,
Quách Châu suy nghĩ một chút nói: “Anh ấy có nhắc muốn chuyển cô tới cho ai không?”
“Cái này thì không, anh ấy hỏi tôi có muốn chuyển hay không, tôi nói không muốn,bây giờ rất tốt, ông ấy không nói lại chuyện này nữa.”
Hứa Thanh Du do dự rồi lại nói, “Tôi cảm thấy như anh ấy đã nghe thấy điều gì đó, còn hỏi tôi và cô có mâu thuẫn gì không. Tôi có chút bối rối, không biết tại sao anh ấy lại hỏi điều này.”
Quách Châu cũng không hiểu lắm, “Như vậy đi, đến khi nào có thời gian tôi sẽ gọi điện cho Giang tổng, tôi hỏi anh ấy xem có tin đồn nào trong công ty không, hay là cấp lãnh đạo nói những gì, cô đừng để trong lòng, cô có thể yên tâm thiết kế đi, việc này cứ giao cho tôi làm. “
Hứa Thanh Du gật đầu, “Mặc dù đây không phải là vấn đề đặc biệt quan trọng, tôi luôn cảm thấy chuyện này có một số vấn đề.”
Quách Châu ừ nói: “Hẳn là có người nói gì đó, bằng không Giang tổng không thể trực tiếp gọi điện cho cô được.”
Sau đó cô nói với Hứa Thanh Du, “Không sao đâu, chuyện này để tôi lo, cô không cần lo lắng, cô về làm việc của mình thật tốt đi.”
Hứa Thanh Du ừm một tiếng rồi đứng lên, cảm ơn Quách Châu, sau đó xoay người trở về phòng làm việc của mình.
Cô vừa nhận cuộc gọi từ Giang tổng khi đi ra ngoài, các đồng nghiệp khác cũng đã nghe thấy, bây giờ họ đã chấp nhận sự thật rằng ngươi đứng sau Hứa Thanh Du rất lớn mạnh.
Khi Hứa Thanh Du quay về, họ cũng không nhìn cô với ánh mắt khác thường.
Ngồi xuống bàn làm việc, Hứa Thanh Du sắp xếp các bản thảo của mình, có một số bộ quần áo cô muốn mang về nhà và tự mình làm.
Một số bản thảo thiết kế đưa cho Quách Châu xem, là phải ở công ty làm.
Dù sao ở đâu làm cũng không quan trọng, tư tưởng của Hứa Thanh Du đều giống nhau, làm ở đâu nhất định phải làm tốt hơn nữa.
Sau đó cô lại bắt đầu bận rộn, sàng lọc ra những bản thiết kế dự định tối nay về nhà sửa lại, còn lại sẽ làm ở trên công ty.
Sau một buổi sáng bận rộn, Hứa Thanh Du đợi đến giờ tan làm thì dừng công việc lại, cô tựa lưng vào ghế nhìn đồng nghiệp lần lượt rời đi.
Trong chốc lát, cô nhìn thấy Viên Sơ từ cửa văn phòng đi ngang qua.
Lần này Viên Sơ không gọi cô, từ lúc đi ngang qua cửa cô ta chỉ nhìn về phía cô.
Đúng lúc Hứa Thanh Du cũng đang nhìn Viên Sơ, Viên Sơ không biết nghĩ đến cái gì, cô ta nhanh chóng thu lại ánh mắt, rồi bước nhanh rời đi.
Hứa Thanh Du rất ngạc nhiên, Viên Sơ có tính cách chậm chạp khù khờ, hôm nay lại có chút tiến bộ.
Cô đợi đến khi người trong phòng làm việc đi gần hết, rồi mới đứng dậy đi ra ngoài, lúc đi ngang qua phòng làm việc của Quách Châu, cô quay đầu lại thì thấy cô ấy vẫn ngồi bên trong, đang gọi điện thoại.
Sau khi Hứa Thanh Du liếc nhìn hai lần, thu lại tầm mắt lại, đi thang máy xuống lầu.
Vừa ra khỏi cửa thang máy, cô lại nhìn thấy Viên Sơ ở đại sảnh.
Viên Sơ vừa rồi mới rời đi, lẽ ra bình thường cô ta đã đi rồi.
Viên Sơ cũng không đi cùng ai, đang ngồi trên sô pha, cầm điện thoại di động thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn về phía thang máy.
Hứa Thanh Du thấy Viên Sơ ngẩng đầu ngước lên nhìn mình, sau đó lập tức thu ánh mắt lại.
Một hai lần đều có phản ứng như vậy, Hứa Thanh Du có chút suy nghĩ, tại sao Viên Sơ lại nhìn cô giống như cô ta đang chột dạ vậy.
Hứa Thanh Du cau mày, đi thẳng ra cửa, đi đến chỗ cách Viên Sơ không xa, cô cũng không chào hỏi Viên Sơ.
Xe của Ninh Tôn dừng lại ở con đường đối diện, cửa sổ hạ xuống một nửa, Hứa Thanh Du vừa ngước mắt đã nhìn thấy anh.
Cô chạy nhanh đến, không nói tiếng nào, miệng mím chặt.