Hôm nay bà Trì đứng trước cửa nói gì với Cố Tư, lúc đó không ai nghe được hết.
Nhưng sau đó bà cụ có hỏi bà Trì.
Bà Trì là một người có rất nhiều tật xấu. Nhưng có một điểm tốt là không nói dối.
Mặc dù biết mình đã gây rắc rối nhưng bà ta vẫn thuật lại hết những lời lúc đó mình đã nói.
Lúc đẩy bà cụ Trì tức đến mức ném tách trà.
Chỉ vào bà Trì một lúc lâu nhưng không nói được gì.
Bà cụ cũng là tiểu thư khuê các, hiểu biết sâu rộng.
Ghét nhất là những lời bà Trì nói.
Đây không phải những lời mà một người có giáo dục nên nói.Bà cụ kể những câu này lại cho Trì Uyên.
Đúng là những câu này rất quá đáng.
Trì Uyên gật đầu: “Được, tôi sẽ về nói với mẹ tôi, tôi xin lỗi về những gì bà ấy đã nói.”
Cố Tư cười mỉa: “Thế thì được, đợi mẹ anh đến xin lỗi rồi hẵng nói tiếp.”
Trì Uyên nhìn Cố Tư, cuối cùng vẫn nói câu xin lỗi cô.
Cố Tư tựa vào sofa, nghiêng đầu đi không nhìn Trì Uyên nữa nhưng hốc mắt lại đỏ hoe: “Trì Uyên, tôi ở bên anh, thiệt thời gì cũng chịu hết rồi.”
Trì Uyên cứng đờ, không nói nên lời.
Chờ Trì Uyên đi rồi, Cố Tư vào phòng ăn dọn dẹp rồi lại đến phòng bếp.
Dọn dẹp hết mọi thứ, cô ngồi xếp bằng trên thảm yoga, xuyên qua lớp cửa sổ thủy tinh, nhìn khung cảnh bên ngoài.
Thời tiết hôm nay rất đẹp, cảm giác làmột ngày khá tuyệt.
Trong cuộc chiến nho nhỏ này, cô đang chiếm lợi thế.
Nhưng tại sao lòng vẫn trống rỗng thế này.
Nhà tổ nhà họ Trì.
Bà cụ nhận được điện thoại của Trì Uyên, nghe Trì Uyên nói xong mới từ từ yên tâm trở lại.
Mắt bà Trì đỏ hoe, rõ ràng là đã khóc.
Bà cụ đặt điện thoại xuống, quay đầu nhìn bà Trì.
Bà Trì không có ý kiến gì nữa, trề môi nhìn bà cụ.
Bà cụ thở phào nhẹ nhõm: “Bên Cố Tư đã đồng ý là sẽ không làm ầm chuyện này lên.”
Bà Trì bất ngờ, hiển nhiên cũng thấy nhẹ nhõm: “Thật không? Vậy thì tốt quá.”“Nhưng…”. Bà cụ lên tiếng: “Có một điều kiện.”
Bà Trì khựng lại rồi vội vã hỏi: “Điều kiện gì, có phải cô ta đòi tiền không, chúng ta se dua.”
Bây giờ bà cụ thật sự cạn lời với bà ta.
Bà cụ lắc đầu: “Không phải vấn đề tiền bạc, Cố Tư muốn con đến tận nhà xin lỗi vì những lời mà hôm nay con đã nói.”
Bà Trì sững sờ: “Muốn con đến tận nhà xin lỗi?” “Đúng vậy, chẳng lẽ không nên à?” Giọng bà cụ to lên một nấc.
Dường như bà Trì bị giật mình, vội vã nói: “Không phải không phải, ý con không phải vậy, nên chứ, nên xin lỗi, đúng là nên đi xin lỗi.”
Đúng là những câu hôm nay bà ta nói khá quá đáng, lúc đó bà ta giận quá.
Nên không suy nghĩ gì nhiều.Nhưng Cố Tư muốn bà ta đến tận nhà xin lỗi.
Thật ra bà ta hơi không muốn cúi đầu lắm.
Bà ta không thích Cố Tư, lúc trước chèn ép Cố Tư rất nhiều.
Bây giờ phải đến tận nhà xin lỗi, đúng là không còn mặt mũi gì.
Hơn nữa mọi người, sao không ai nhắc tới chuyện hôm nay Cố Tư đá bà ta một cái.
Cú đá đó không hề nhẹ đâu.
Đá thẳng vào bụng bà ta, bây giờ bụng vẫn còn hơi khó chịu đây này.
Bà Trì hơi tròn trịa, lại chăm khá kỹ càng, làn da cũng được xem là trắng.
Hôm nay bà ta trốn trong phòng tắm nhìn nhìn, Cố Tư đá một cú, bụng bà ta đỏ một mảng.
Này này này, sao không ai nhắc câu nào.
Bà ta chỉ mắng thôi nhưng Cố Tư thì đánh.
Đặc biệt là đánh người lớn.
Nếu Cố Tư không xin lỗi mình thì sao bù đắp được chuyện này.
Kết quả nhóm người này lại làm như không biết.
Bản thân bà Trì thì không dám nhắc đến.
Bây giờ bà ta sắp thành tội nhân nhà họ Trì rồi.
Nào dám kêu ca nói mình bị thiệt thòi nữa.
Bà cụ không muốn kéo dài chuyện này nên nói thẳng: “Chiều nay con qua đó đi, xách quà theo xin lỗi đàng hoàng. Chuyện này có liên quan đến danh tiếng của con trai con.”
Bà Trì gật đầu liên tục: “Hiểu rồi, con hiểu rồi.”
Nói với bà cụ xong, bà Trì về phòng, hơi không chịu nổi nên gọi điện thoại cho Trì Uyên.
Bà ta cảm thấy cực kỳ uất ức.
Trì Uyên nhận được điện thoại của mẹ, giong hơi bất đắc dĩ: “Mẹ sao vậy?”
Bà Trì hít mũi: “A Uyên, con nói xem, chuyện hôm nay là lỗi của mẹ hết hả, Cố Tư còn đánh mẹ mà.”
Một lúc lâu sau Trì Uyên ở đầu bên kia mới trả lời: “Mẹ, mẹ ức hiếp Cố Tư một thời gian dài như vậy mà vẫn chưa đủ hả?”