Cả buổi chiều hầu như Hứa Thanh Du không nhìn thấy Viên Sơ ở xưởng may cắt.
Bình thường thì cô ta sẽ đem những thực tập sinh đến đây để thực hành và sau đó cô ta sẽ kiểm tra thành tích của bọn họ.
Nhưng hôm nay cô ta không xuất hiện.
Việc trong tay của Hứa Thanh Du làm gần xong. Bởi vì trong lòng cô còn ghi nhớ đến chuyện khác nên cô đành thu dọn đồ đạc và rời khỏi chỗ này.
Cô đến văn phòng của Quách Châu.
Quách Châu đang bận rộn trong văn phòng làm việc của mình. Hứa Thanh Du mở cửa ra, cô ngước đầu lên nhìn thì liền biết Hứa Thanh Du đến đây với mục đích gì.
Quách Châu để đồ trong tay xuống, sau đó thở dài nói: “Hãy ngồi đi.”
Chờ Hứa Thanh Du ngồi xuống, cô ấy lại hỏi: “Cả chiều hôm nay cô có nhìn thấy cô Viên ở đâu không.”
Hứa Thanh Du lắc đầu, “Tôi có nhìn thấy xe của cô Viên đậu ở dưới đó. Nhưng lại không thấy người ở đâu, cả chiều nay tôi đều ở xưởng may cắt. Cũng không thấy bóng dáng cô Viên đâu cả.”
Quách Châu cười ngả lưng vào ghế, trong lòng của cô vẫn còn có chút yên tâm. “Tôi có gọi điện thoại cho cô ta nhưng lại không thấy ai bắt máy cả. Cô ta không ở đây thì xem dáng vẻ là đã trốn đi rồi thì phải. “
Cũng không biết cô ta có còn ở trong công ty hay không nữa.
Thực ra mà nói thật thì Quách Châu nghĩ rằng chuyện này cũng không nghiêm trọng cho mấy. Nhưng nếu cô ta đã làm thì chắc là phải có gan để chịu trách nhiệm chứ.
Cô tìm đến đây là muốn nói chuyện rõ ràng với Viên Sơ. Và muốn hỏi cho ra lẽ rốt cuộc tại sao cô ta lại làm những chuyện đó.
Nhưng thực ra cô nói muốn tìm Viên Sơ nói chuyện rõ ràng thì cũng không có cái gì để đáng nói cả. Chuyện này cũng không làm tổn thất quá lớn hay ảnh hưởng quá lớn đến cô.
Quách Châu cũng không muốn gây chuyện đến nỗi mà ai cũng biết. Nhưng mà nếu tự mình giải quyết thì cũng khó lòng mà giải quyết được chuyện này.
Kết quả là bây giờ hành vi này của Viên Sơ giống như con nít phạm sai lầm vậy. Cứ trốn đi như không biết gì, cô ta tưởng rằng không đối mặt với chuyện này thì chuyện này cứ thế mà qua đi.
Quách Châu cũng không biết phải nói gì hơn về Viên Sơ. Chuyện này cô ta xử lý đúng thật là quá vụng mà.
Hứa Thanh Du cũng không phải là không muốn nói chuyện của Viên Sơ. Cả buổi chiều nay, cô ta trốn mất tăm mất tích. Nhưng trong lòng của Hứa Thanh Du bỗng dưng có chút yên tâm hơn.
Nếu như người này cứ có những biểu hiện chột dạ thì thể hiện rõ là cô ta đã làm những chuyện này. Ngược lại, cái gì cô ta cũng không sợ thì đúng thật Hứa Thanh Du cũng khá phiển.
Bây giờ rõ ràng là cô ta đã chột dạ, ngay cả việc đối diện với sự thật mà cũng không dám. Hứa Thanh Du cũng lười để tính toán những chuyện này với cô ta.
Trong chốc lát, cuộc diện được nâng lên một tầm mới.
Nhưng thực ra mục đích lần này đến đây của cô là muốn hóng chuyện của Quách Châu và Hoắc Minh.
Cô nhấn giọng hỏi: “Cái ngày mà sau khi chúng ta rời đi thì cô và anh Hoắc còn đi đâu nữa vậy?”
Quách Chây sững sờ, giây đầu tiên cô ấy còn nghiêm túc thảo luận về chuyện của Viên Sơ. Giây tiếp theo đó lại bị người khác đào bới chuyện riêng tư. Trong chốc lát, biểu cảm trên khuôn mặt của cô không chuyển lại được, vậy nên cô chỉ cười nhạt.
Hứa Thanh Du không khỏi cười thành tiếng, “Làm sao vậy? Chuyện này rất khó nói hay sao vậy? “
Quách Châu khựng lại một chút, sau đó vẻ mặt bình tĩnh lại, “Đâu có chuyện gì mà khó nói chứ. Cô nghĩ cái gì vậy. Sau đó chúng tôi cũng không đi đâu cả, chi đi dạo quanh quanh đó thôi. Tiếp theo đó thì chúng tôi đi đến công ty của anh ấy để tham quan một chút thôi. “
Hứa Thanh Du gật đầu lia lịa, ồ ồ kéo dài một tiếng, vẻ mặt vẫn mang theo vài phần trêu chọc.
Quách Châu chần chờ cười nhạt nhẽo, “Chiều hôm đó chúng tôi cũng có ngồi nói chuyện một chút. Tôi thấy con người của anh ấy cũng khá trầm tĩnh và trưởng thành. Nói như thế nào nhỉ, cũng không phải do mấy người khuyên tôi nên tôi mới có cái suy nghĩ này. Bản thân tôi cũng nghĩ như thế, tôi cũng muốn thử với anh ấy xem như thế nào. Lỡ mối quan hệ của chúng tôi có thể đi tiếp thì sao.”
Quách Châu có vẻ có chút ngượng ngùng, “Bây giờ mà nói cái này thì còn sớm lắm, hãy đợi thêm một khoảng thời gian nữa đi.”
Hứa Thanh Du gật đầu, “Từ từ mà quen biết đi. Tôi thấy con người anh ta cũng không tồi đấy. Đương nhiên rồi chỉ qua một bữa gặp mặt thì cũng không nói trước được điều gì. Nếu như muốn biết rõ thì cũng phải dựa vào những chi tiết cuộc sống hằng ngày mới biết được.”
Hai người họ nói chuyện như vậy mãi cho đến khi tan làm. Hứa Thanh Du mới đi dọn dẹp đồ đạc, Quách Châu còn ngồi ở văn phòng đợi cô ấy một chút nữa.
Hai người cùng nhau đi xuống lầu, khi chuẩn bị đi đến cửa đại sảnh công ty thì tình cờ nhìn thấy Viên Sơ đang lên xe.
Điều này cũng chứng mình rằng hôm nay cô ta có đến công ty. Chỉ là nguyên cả ngày nay cô ta đi đâu thì Quách Châu không biết, Hứa Thanh Du cũng vậy.
Không biết Viên Sơ có nhìn thấy hai người họ không. Dù sao cô ấy cũng không dừng lại mà lái xe đi mất.
Quách Châu và Hứa Thanh Du đứng ở lối vào sảnh của công ty và nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy sự bất lực trong mắt nhau.
Ninh Tôn đã lái xe tới đón, Hứa Thanh Du vẫy tay với Quách Châu. Sau đó cô chạy tới rồi từ từ lên xe.
Cô nhìn ra bên ngoài và thắt dây an toàn. Hôm nay, Quách Châu không lái xe đi làm, cô đang đứng ở cửa đợi.
Hứa Thanh Du thắt dây an toàn xong thì Ninh Tôn lái xe đi. Sau đó cô nhìn thấy một chiếc ô tô đến gần và dừng ở cửa công ty, Quách Châu đi tới đó và lên xe.
Hứa Thanh Du không nhìn thấy rõ là ai trong xe, cô rít lên có chút suy nghĩ, “Có phải anh Hoắc đến đón cô Quách không nhỉ? Chiếc xe đó cũng không phải là xe của cô Quách mà.”
Ninh Tôn liếc nhìn kính chiếu hậu, “Chắc là vậy đó. Ngày hôm đó khi ăn cơm thì anh có thấy chiếc xe này đậu ở ngoài cửa.”
Hứa Thanh Du cau mày quay đầu nhìn Ninh Tôn, “Năng lực quan sát của anh cũng quá mạnh. Chuyện này mà cũng quan sát được luôn à.”
Ninh Tôn mỉm cười, “Anh chỉ là nhìn lướt qua, liền nhìn thấy.”
Chiếc xe đó là một chiếc xe sang trọng, dáng vẻ của nó hiện lên vẻ rất đắt tiền. Ninh Tôn chỉ nhìn qua, sau đó cũng có nhìn thêm vài lần chỉ là chuyện bình thường mà thôi.
Sau khi lái xe ra khỏi chỗ đó, Hứa Thanh Du cũng không chú ý đến tình huống bên đó nữa.
Hai người họ lái xe về nhà. Điều mà khiến Hứa Thanh Du ngạc nhiên nhất đó là lúc cô về đến nhà thì đúng lúc mẹ Ninh cũng ở đó. Bà ấy cũng đã nấu cơm xong rồi.
Hứa Thanh Du cười nói: “Hôm nay mẹ không bận sao.”
Mẹ Ninh ừ ử vài tiếng, “Cũng không bận lắm. Hai ngày nay đều ở nhà để nghỉ ngơi hết không làm việc gì cả.”
Bà ấy không giống như những người nữ nghệ sĩ trẻ. Tài nguyên của bà ấy không nhiều như bọn họ, vậy nên lịch trình mà công ty sắp xếp cho bà ấy cũng không dày đặc.
Đoạn thời gian trước bà bận rồi nên bây giờ vừa hay có thời gian để nghỉ ngơi.
Hứa Thanh Du đi rửa tay, sau đó đi tới ngồi vào bàn ăn, “Nào, xem nào. Hôm nay mẹ nấu đều là những món con thích hết này.”
Mẹ Ninh cười, “Nếu con thích con thì ăn nhiều hơn một chút đi.”
Đúng thật là Hứa Thanh Du rất thích những món này. Nhưng sự thật là mẹ Ninh cố ý làm những món mà cô thích ăn.
Hứa Thanh Du xoa tay qua lại. Sau đó cô cầm đũa lên, nhưng vừa định gắp món ăn thì vẻ mặt của cô đột nhiên khựng lại.
Cũng không biết đó là cảm giác gì, chỉ cảm thấy hình như là có chút buồn nôn gì đó cứ dâng lên trong người cô.
Cô hít thở sâu hai hơi để kìm nén cảm xúc của mình. Sáng hôm nay cô có ăn nửa cái bánh quẩy và một cốc nước đậu nành. Chắc có thể là ăn dầu mỡ quá nên lúc đó cô mới có cảm giác buồn nôn mà thôi.
Để kìm nén cảm giác này hôm nay cô uống rất nhiều nước nhưng cảm giác buồn nôn vẫn còn đó. Buổi trưa cô cũng không ăn nhiều, buổi trưa cô cảm thấy dễ chịu hơn hẳn, tưởng cảm giác đó đã giảm bớt. Kết quả là không ngờ tới cơn buồn nôn lại xuất hiện.
Ninh Tôn chú ý đến những thay đổi của Hứa Thanh Du liền quay lại nhìn cô, “Sao vậy? Em không thoải mái ở đâu à? “
Hứa Thanh Du lại hít một hơi, “Không sao, không sao đâu. Chắc là sáng nay em ăn quá nhiều đồ dầu mỡ vậy nên cả ngày nay cũng không có vị khẩu để ăn gì thêm.”
Ninh Tôn cười, “Em vẫn còn không thoái mái sao?”
Hứa Thanh Du gật đầu. Sau đó cô gắp một món ăn rồi nuốt xuống để áp chế cái cảm giác buồn nôn ấy xuống. Vậy nên nó cũng không còn biểu hiện quá rõ ràng nữa. Nhưng dù sao cảm giác buồn nôn ấy cứ luôn thường trực trong cô.
Cô cảm thấy có thể trong thời gian ngắn thì mìnhsẽ không bao giờ đụng đến nước đậu nành và bánh quẩy nữa. Thực sự là khó chịu và khó chịu suốt cả buổi sáng.