Hứa Thanh Du chậm rãi ở trong phòng vệ sinh, cảm thấy hơi thoải mái một chút mới trở lại văn phòng.
Cô kiểm tra lại bản thảo thiết kế của mình vừa mới vẽ xong, lại chọn thay đổi một số chi tiết, sau đó đưa đến cho Quách Châu.
Quách Châu rất ngạc nhiên: “Không cần gấp như vậy đâu, thời gian đơn hàng này tương đối kéo dài, có thể từ từ suy nghĩ.”
Hứa Thanh Du “à” một tiếng: “Chỉ là linh cảm đến, sau đó vẽ ra trước, xem trước bản thảo có được hay không.”
Quách Châu nhìn bản thảo thiết kế, không có quá nhiều yêu cầu đối với đơn hàng này, rất đơn giản, cô ta đặt bản thảo thiết kế xuống: “Được, không có vấn đề gì.”
Sau đó cô ta ngẩng đầu nhìn Hứa Thanh Du: “Cô nghỉ ngơi nhiều một chút, thời kì đầu sức khỏe rất quan trọng.”
Hứa Thanh Du “ừ” một tiếng: “Trong tay không có việc gì, tôi về nghỉ một chút.”
Cô không nói chuyện nhiều với Quách Châu, sau đó trở về văn phòng của mình.
Đến văn phòng ngồi xuống chưa đến một lúc, điện thoại trong túi liền rung lên, là có tin nhắn gửi đến.
Hứa Thanh Du cứ nghĩ là Ninh Tôn không yên tâm gửi tin nhắn đến hỏi cô cảm thấy như thế nào, cô nhanh chóng lấy điện thoại ra.
Kết quả lấy điện thoại ra bấm sáng mới phát hiện ra không phải là Ninh Tôn, mà là Viên Sơ.
Hứa Thanh Du thực sự rất ngạc nhiên, trước đó Viên Sơ vẫn luôn trốn tránh cô, bây giờ đột nhiên gửi tin nhắn đến cho cô, cô muốn biết cô ta sẽ nói cái gì.
Cô bấm mở tin nhắn ra, xem thử, sau đó nhíu mày.
Viên Sơ ở trong tin nhắn cũng không nói chuyện gì hữu ích, chỉ là hẹn Hứa Thanh Du nếu có thời gian thì cùng nhau ăn cơm trưa, sau đó nói có lời muốn nói với cô.
Nói thật, Hứa Thanh Du cảm thấy Viên Sơ xem như là có lời nói với cô, đoán chừng cũng là chuyện cô ta đi tìm Giang Tổng giở trò sau lưng.
Chuyện này trong lòng mọi người cũng rõ như gương, không cần thiết phải giải thích.
Giải thích nhiều giống như là tìm cớ.
Cô cầm điện thoại chần chừ một lúc, quyết định không trả lời, giả vờ như không nhìn thấy, bỏ qua.
Buổi trưa Hứa Thanh Du không có việc, ở trong văn phòng đợi đến buổi trưa tan làm.
Cô đợi đến thời gian tan làm, dọn dẹp một chút rồi đi ra ngoài, không ngờ đến đúng lúc chạm mặt Viên Sơ đi đến.
Lần này Viên Sơ không né tránh cô, còn hướng về cô vẫy tay: “Tiểu Du, Tiểu Du, tôi gửi tin nhắn cho cô tại sao cô không trả lời, buổi trưa cùng nhau ăn cơm đi.”
Hứa Thanh Du “a” một tiếng, làm ra biểu cảm rất ngạc nhiên: “Gửi tin nhắn cho tôi sao, tôi không nhìn thấy, buổi sáng bận.”
Nói xong cô lại nói: “Hôm nay đoán chừng là không được rồi, bạn trai tôi đến đón tôi trước, đã hẹn xong hết rồi.”
Viên Sơ giống như có chút thất vọng: “Như vậy à.”
Hứa Thanh Du gật đầu, không nói gì khác, trực tiếp đi về hướng thang máy.
Viên Sơ có một chút không chết tâm lại đi theo: “Vậy tôi nay hai chúng ta hẹn nhau ăn một bữa cơm có được không, không dẫn theo người khác chỉ có hai chúng ta.”’
Đoán chừng là lần trước giữa đường Quách Châu đến, nên cô ta có phòng bị.
Hứa Thanh Du giả bộ như suy nghĩ: “Không chắc chắn lắm, hôm nay mẹ bạn trai tôi đến, rất có khả năng sẽ cùng bà ấy ăn cơm.”
Mẹ của Ninh Tôn là ai, Viên Sơ cũng biết, mẹ của anh gần đây ở trong giới giải trí cũng xem như là sôi nổi, đoán chừng rất hiếm khi có thời gian ở chung với bọn họ.
Viên Sơ không nói gì, hai người đi đến cửa thang máy thì dừng lại.
Thang máy công cộng có rất nhiều người đang đợi, Hứa Thanh Du cũng không muốn chen cùng với bọn họ, trực tiếp đi đến cửa thang máy chuyên dụng.
Thang máy chuyên dụng cũng đang đi xuống, đợi đến lúc đi lên Viên Sơ lại nói: “Vậy cô lúc nào có thời gian, hai chúng ta hẹn trước, cô mỗi ngày cũng là quá bận rộn,muốn ăn một bữa cơm với cô, quả thực là khó như đi lên trời.”
Hứa Thanh Du thực sự vô cùng phiền phức, Viên Sơ giống như một chút cũng không nghe ra được, những lời vừa nảy của cô đều là mượn cớ.
Cô thực sự là không muốn cùng Viên Sơ hẹn bữa cơm này, hễ cô có tâm tư này, tùy tiện tìm một lúc nào, hai người đều có thể hẹn nhau.
Hứa Thanh Du vẫn dùng câu nói qua loa trước đó của cô: “Nói sau đi.”
Bên cạnh có rất nhiều học viên đang nhìn, Viên Sơ cũng không biết xấu hổ mà nói quá nhiều.
Đợi thang máy đi lên, hai người đi vào, không có người nào khác đi theo vào trong thang máy, chỉ có hai người các cô, Viên Sơ mới mở miệng một lần nữa: “Tiểu Du, có phải là cô đang tránh tôi hay không?”
Ông trời của tôi ơi, cuối cùng cô ta đã nhìn ra rồi, Hứa Thanh Du thật sự là ước Viên Sơ phát hiện sớm mình không có chào đón cô ta.
Nhưng nói lời này ra trước mặt khẳng định là không thể nói thẳng được, Hứa Thanh Du hơi chần chừ một lúc, vẫn nói giống như lời vừa nãy: “Không có, vì sao tôi phải tránh cô chứ.”
Cô không có biểu cảm gì đặc biệt, chỉ nhìn màn hình điện tử trong thang máy.
Viên Sơ cũng không phải đồ ngốc, làm sao có thể một chút cũng không hiểu được, Hứa Thanh Du đây là không kiên nhẫn.
Cô ta hít sâu, không nói gì.
Thang máy rất nhanh đi xuống mở cửa ra, Hứa Thanh Du bước nhanh đi ra ngoài, lần này Ninh Tôn lại đứng ở trong sảnh lớn, anh thực sự là không yên tâm về Hứa Thanh Du.
Đương nhiên vẫn có người đi lại gần bảo anh chụp hình chung xin chữ ký các loại, cho dù Ninh Tôn là chụp hình ký tên, ánh mắt từ đầu đến cuối cũng ngắm nhìn về phía thang máy.
Nhìn thấy Hứa Thanh Du đi ra, anh nhanh chóng đi đến đón: “Tan làm rồi à, về nhà thôi.”
Hứa Thanh Du nói vâng, cùng Ninh Tôn đi ra khỏi sảnh lớn công ty, lúc lên xe cô quay đầu nhìn vào trong sảnh lớn.
Viên Sơ đã đi đến cửa sảnh lớn, cô ta đang đứng ở đó nhìn về phía của mình.
Hứa Thanh Du không có biểu cảm gì, sau đó thu hồi ánh mắt lại.
Sau khi Ninh Tôn lái xe đi ra ngoài rồi mới hỏi: “Làm sao vậy? Cô Viên kia của bọn em dùng ánh mắt đó nhìn em.”
Hứa Thanh Du quay đầu nhìn Ninh Tôn: “Ánh mát gì, anh cảm thấy ánh mắt cô ta như thế nào?”
Ninh Tôn cười: “Khá oán hận, hai người ở công ty ồn ào gì khó chịu à?”
Không có ồn ào khó chịu, tính cánh này của cô nơi nào có thể sẽ cùng Viên Sơ cãi nhau khó chịu, dù như thế nào trong lòng cô vẫn có chút lưu ý.
Hứa Thanh Du nói không phải, sau đó nói: “Cô ta muốn mời em ăn cơm, bị em từ chối, khó chịu lại nói rất nhiều với em, em đều là tìm đủ loại lý do qua loa, cô ta có thể cũng nghe ra được, vậy nên trong lòng cảm thấy khó chịu.”
Ninh Tôn thở dài, không biết nên nói cái gì: “Còn muốn tìm em ăn cơm, đúng rồi, trước đó chuyện cô ta đi tìm Giang tổng động tay động tay nói như thế nào, cô ta muốn mời em ăn cơm, có phải là muốn nói chuyện này không?”
Hứa Thanh Du cũng không biết, Viên Sơ gửi tin nhắn cho cô, trái lại là nói có chút chuyện muốn nói với cô, nhưng cô không muốn nghe lắm.
Đối với chuyện này, mọi người đều biết được chuyện xảy ra như thế nào là được rồi.
Viên Sơ thật sự muốn đem chuyện này nói trước mặt cô, nhất định cũng là mượn đủ cớ để tẩy trắng cho mình.
Nếu tẩy trắng, Hứa Thanh Du không muốn nghe lắm, bởi vì cô cảm thấy rất giả tạo.
Cô ta đi đến trước mặt Giang Tổng gieo rắc lời nói dối kia, không khả năng là bởi vì hiểu lầm gì mà nói ra, chắc chắn là tâm tư cô ta đang gây rối.
Hứa Thanh Du nói không biết, sau đó lại nói: “Cũng có thể thật sự là muốn nói chuyện này, hai ngày nay bởi vì chuyện này mà luôn tránh mắt em cùng với cô Quách, có thể bản thân cô ta cũng cảm thấy khó chịu, muốn nói thoáng ra chuyện này, chí ít trên mặt mũi mọi người không có trở ngại, về sau ở công ty đụng phải sẽ không xấu hổ như vậy.”
Ninh Tôn mỉm cười, không có nhận xét.
Hai người lái xe về nhà, đương nhiên mẹ Ninh đã nấu xong thức ăn rồi.
Lúc hai người đi vào cửa, mẹ Ninh đang ngồi ở ghế sofa xem điện thoại, nhìn có vẻ giống như đang gởi tin nhắn.
Có lẽ bà có chút quá nhập tâm, cũng không phải hiện Ninh Tôn và Hứa Thanh Du đã về rồi.
Hứa Thanh Du đi đến cách đó không xa, sau đó dừng lại, nhìn mẹ Ninh.
Mẹ Ninh vừa gửi tin nhắn, vừa cười, nụ cười trên mặt rõ ràng không kìm chế được, Hứa Thanh Du rất tò mò, đợi một lúc mới lại đi đến: “Mê đang gửi tin nhắn cho ai ạ?”
Cô cảm thấy lời nói của mình không tính là quá bất ngờ, nhưng mẹ Ninh bên kia rõ ràng là bị cô dọa cho giật mình.
Bà “ôi” một tiếng: “Hai đứa về rồi sao, tại sao một chút tiếng động cũng không có, dọa chết mẹ rồi.”
Không đợi Hứa Thanh Du nói, Ninh Tôn liền bật cười trước: “Hai chúng con về còn chào mẹ rồi, do mẹ quá nhập tâm thôi.”
Nói xong anh cũng đi lại gần bên cạnh mẹ Ninh, muốn xem điện thoại của bà: “Đang nhắn tin với ai ạ, nụ cười trên mặt vô cùng đắc ý, là nam hay nữ vậy ạ?”
Mẹ Ninh nhanh chóng cất điện thoại, sau đó nghiêm mặt: “Con lúc nào mà cũng bát quái như vậy, đi rửa tay đi, sau đó ăn cơm.”’
Nói xong bà đứa tay nhanh chóng đặt điện thoại xuống, sau đó đi về phía bàn ăn.
Hứa Thanh Du cùng với Ninh Tôn nhìn nhau, trong mắt đối phương có thể nhìn thấy suy nghĩ giống mình.