Yêu Lại Từ Đầu Cố Tư Trì Uyên

Cứ chịu đựng như vậy đến lúc tan làm, Hứa Thanh Du không nhịn được nữa, lại đi vào trong nhà vệ sinh.

Trước tiên cô súc miệng, sau đó rửa mặt, nhưng cảm giác khó chịu bên trong dạ dày vẫn không nén xuống được.

Hứa Thanh Du hít sâu một hơi, hít sâu rồi lại hít sâu, sau đó không nhịn được nữa, trực tiếp nôn khan.

Thật ra cô không nôn ra được cái gì, chẳng qua chỉ nôn ra một chút dịch chua.

Nôn tới mức chảy nước mắt, nhìn rất đáng thương.

Hứa Thanh Du nhanh chóng súc miệng, sau đó rút ra một cái khăn giấy lau nước mắt.

Lúc cô ném khăn giấy vào trong thúng rác, mới từ trong gương của bồn rửa tay nhìn thấy Viên Sơ đang đứng ở sau lưng.

Viên Sơ không biết đã đứng ở cửa nhà vệ sinh bao lâu rồi, ánh mắt rơi ở trên người cô, lông mày nhăn lại vừa nhìn liền mang theo sự suy tư.

Hứa Thanh Du vẫn là chào hỏi cô ta trước tên, gọi một tiếng cô giáo Viên.

Viên Sơ ừ một tiếng, sau đó mới nhấc chân đi đến, đứng ở bên cạnh Hứa Thanh Du, quay đầu nhìn cô: “Cô sao vậy?” Dạ dày khó chịu sao?”

Hứa Thanh Du chỉ nói phải.

Tầm mắt Viên Sơ đi xuống một chút, rơi xuống trên bụng Hứa Thanh Du, dừng lại một hồi, cô ta mới cúi đầu bắt đầu rửa tay.

Hứa Thanh Du lại hít thở sâu vài hơi, có thể là bị sự xuất hiện của Viên Sơ làm rối loạn, cho nên cảm giác buồn nôn lại tiêu tan đi không ít.


Viên Sơ rửa tay xong, lúc lau tay lại nói: “Khi nào cô và Ninh Tôn kết hôn vậy? Hai người yêu nhau hình như cũng đã rất nhiều năm rồi nhỉ, tôi nhớ trước đây hình như có bài báo đề cập đến chuyện này rồi.”

Lần trước Hứa Thanh Du nói không sốt ruột, phải phối hợp với công việc của Ninh Tôn.

Thời gian đó là bởi vì hợp đồng của Ninh Tôn còn chưa đến kỳ hạn, cô cũng chỉ có thể nói như vậy.

Nhưng bây giờ Viên Sơ lại hỏi cô liền mở miệng: “Hẳn là sắp rồi.”

Viên Sơ nhướng mày, từ trong gương nhìn Hứa Thanh Du: “Vậy thì thật sự phải chúc mừng cô rồi, Ninh Tôn đúng thật là một người đàn ông tốt, giới giải trí nhiều người đẹp như vậy, đều không làm cho anh ta rối loạn tâm trí, vẫn ngọt ngào hạnh phúc cùng cô.”

Hứa Thanh Du ừ một tiếng, không muốn nói nhiều lắm, sau đó gật gật đầu với Viên Sơ rồi xoay người rời đi.

Viên Sơ chờ Hứa Thanh Du đi ra khỏi nhà vệ sinh, mới nhếch khóe môi mỉm cười.

Cô ta ném giấy lau tay vào trong thùng rác ở bên cạnh, sau đó lấy điện thoại ra.

Vị trí đầu tiên trong Weixin của cô ta là Tống Kình Vũ, vừa mở liền có thể nhìn thấy rất nhiều tin nhắn cô ta gửi cho Tống Kình Vũ trước đây, nhưng Tống Kình Vũ đều chưa trả lời lại cô ta.

Tống Kình Vũ cũng không đưa cô ta vào danh sách đen, không xóa cô ta, cứ để mặc cô ta như vậy.

Viên Sơ cảm thấy trái tim Tống Kình Vũ thật là lạnh lùng, có lúc suy nghĩ một lát lại cảm thấy mình thật là không có tiền đồ.

Nhưng cô là nhìn không được, thích một người, trong tim trong mắt đều là người đó, chính là nhịn không được tất cả hành vi của bản thân.

Mặc dù cô ta biết mình vẫn luôn bị coi thường, nhưng chính là cô ta muốn được tiếp tục bị coi thường.


Viên Sơ đứng trong nhà vệ sinh gửi cho Tống Kình Vũ một tin nhắn, cô ta nói cô ta biết một chuyện, là chuyện của Hứa Thanh Du.

Hay thật, trước đây cô gửi mấy chục tin nhắn cho Tống Kình Vũ, Tống Kình Vũ đều không trả lời, tin nhắn này cô gửi đi chưa đến nửa phút đồng hồ bên kia đã trả lời lại.

Tính Kình Vũ trả lời lại hai từ: “Chuyện gì?”

Anh thật sự là, nói chuyện gửi tin nhắn cho cô vĩnh viễn đều là lời ít ý nhiều như thế này, giống như nhiều thêm một chữ cũng cảm thấy lãng phí vậy.

Viên Sơ có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng có chút vui mừng, vui mừng vì cuối cùng Tống Kình Vũ đã để ý cô ta, vui mừng vì cô ta cảm thấy đã phát hiện ra một chuyện rất lớn của Hứa Thanh Du.

Viên Sơ không nói ở trong Weixin, chỉ nói với Tống Kình Vũ: “Hay là tối nay cùng nhau ăn một bữa cơm đi?”

Thật ra mọi người cũng đến tuổi này rồi, chút tính toán trong lòng ai đó còn nhìn không ra hay sao.

Chắc chắn Tống Kình Vũ hẳn là cũng hiểu được, cô muốn mượn chuyện này ép Tống Kình Vũ ăn một bữa cơm cùng cô ta.

Viên Sơ cũng biết mình như vậy thật bỉ ổi, nhưng ngoài làm như thế này ra, cô không viết còn có thể làm cái gì.

Tất cả thủ đoạn đều đã dùng hết rồi, nhưng không có tác dụng, nếu như có thể quang minh lỗi lạc một chút cô ta cũng không muốn như thế này.

Thật ra cô ta cũng vô cùng xem thường bản thân mình bây giờ.

Cô luôn là một người tự phụ, cũng là một người rất thích làm dáng.


Nhưng chỉ ở trước mặt Tống Kình Vũ, cô đích thân đem tôn nghiêm của mình dẫm nát dưới lòng bàn chân.

Tống Kình Vũ qua một hồi lâu mới trả lời lại tin nhắn của cô ta, lần này còn đơn giản hơn lần trước, chỉ có một từ: “Được.”

Viên Sơ nhìn đăm đăm vào tin nhắn này, nhìn thấy cuối cùng cô không nhận ra được từ này.

Nói như thế nào nhỉ, vui mừng sao? Vô cùng vui mừng, cuối cùng đã đạt được mục đích.

Nhưng khổ sở sao? Cũng vô cùng khổ sở, cô dùng tin tức của một người khác quấn lấy Tống Kình Vũ để anh ăn cùng cô bữa cơm này.

Cho nên nói trắng ra, thật ra Tống Kính Vũ không còn cách nào mới cùng cô ăn bữa cơm này.

Ngẫm nghĩ một lát mới thấy hoàn cảnh hiện giờ của cô thật là đáng thương.

Viên Sơ đứng ở trong nhà vệ sinh bình tĩnh lại một chút, sau đó mới ra ngoài, lúc cô ta đi về phòng làm việc của mình còn cố ý quanh quẩn một lát, đi ngang qua cửa phòng làm việc của Hứa Thanh Du.

Cô nhìn vào trong phòng làm việc, Hứa Thanh Du đang ngồi ở vị trí của mình, nhìn có vẻ không có việc gì làm, cả người đều là bộ dáng uể oải.

Thật sự cô gái này xinh đẹp sao?

Cho đến bây giờ Viên Sơ cũng chưa từng cảm thấy.

Cô cảm thấy mình xinh đẹp hơn Hứa Thanh Du trăm nghìn lần, nhưng vì sao ánh mắt Tống Kình Vũ đối với cô ấy luôn có sự khác biệt?

Dựa vào thân phận, địa vị, bằng cấp còn có năng lực, Hứa Thanh Du không so được với cô ta.

Trước đây cô đến chỗ A Mai tìm hiểu lý lịch sơ lược của Hứa Thanh Du, thật sự là không có cái gì để mà nói.

Nhưng chính là người như vậy, vì sao Tống Kình Vũ lại có thể gắt gao áp chế bản thân.


Quan trọng nhất là cô ta có bạn trai, trong tình huống cô ta đang có bạn trai, còn có thể khiến cho Tống Kình Vũ nhìn cô ta với một con mắt khác.

Mỗi lần Viên Sơ nghĩ đến chuyện này đều cực kỳ tức giận, cô nghĩ không ra, ngẫm không thông.

Mấy lần buổi tối đi ngủ, cô đều nằm mơ thấy mình đứng cùng một chỗ, đẹp hơn so với Hứa Thanh Du, sau đó Tống Kình Vũ đã lựa chọn Hứa Thanh Du, vẫn luôn không thèm để ý đến cô.

Viên Sơ dừng lại một chút ở cửa phòng làm việc của Hứa Thanh Du, cũng liền nhấc chân rời đi, cô quay về phòng làm việc của mình, lại lấy điện thoại ra.

Tống Kình Vũ trả lời lại cô tổng cộng hai tin nhắn, ba từ, nhưng làm cho cô ngồi ở trên ghế, nhìn ước chừng mười mấy phút đồng hồ.

Càng nhìn sự không cam tâm trong lòng Viên Sơ lại tăng lên, cô lại gọi một cuộc điện thoại.

Bên kia bắt máy rất nhanh: “Tiểu Sơ hả, công việc không bận sao?”

Giọng nói của Viên Sơ lập tức trở nên cười hì hì: “Không phải rất bận, chiều nay không có chuyện gì, bác cả, bác có bận hay không?”

Bên kia cười haha: “Bác hả, nếu nói bác bận thì cũng không hẳn là bận, mà nói không thì cũng không phải.”

Viên Sơ cảm khái một câu: “Vậy ra vẫn là bác tự do, lúc chúng cháu không bận có thể không bận, nhưng lúc bận rộn nhất định phải bận.”

Bên kia cười haha: “Lần trước bác còn hỏi Tổng giám đốc Giang của các cháu một chút, cháu ở đó như thế nào, cậu ta nói cháu ở đó rất tốt, nói cháu là một người rất có năng lực, đánh giá của Tổng giám đốc Giang đối với cháu còn rất cao đấy.”

Nhắc đến chuyện này, vẻ mặt của Viên Sơ liền có hơi ảm đạm, lần trước cô ta đến trước mặt Tổng giám đốc Giang nói vài câu, vốn là có tâm tư đùa giỡn, kết quả cuối cùng lại lật xe.

Sau đó Tổng giám đốc Giang tìm cô nói chuyện, tuy nói chuyện rất ôn hòa, cũng không nói cái gì khó nghe.

Nhưng cô nghe ra được, Tổng giám đốc Giang không hài lòng với cô ta, bảo cô ta thu hồi tâm tư, đặt những tâm tư đó vào trong công việc, không cần cứ luôn nghĩ đến những chuyện không đâu.

Viên Sơ nghĩ đến Tổng giám đốc Giang, theo đó liền nói: “Bác cả, cháu có chuyện muốn làm phiền bác.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận