Ninh Tôn gọi món xong, Hứa Thanh Du lại lấy thực đơn xem lại một lần nữa.
Cô không gọi đồ ăn, cô chỉ gọi đồ uống, sau đó nói chuyện nên để nguội hơn một chút.
Ninh Tôn trừng mắt, “Bây giờ em không được ăn đồ quá lạnh, chỉ có thể ăn đồ ăn ấm.”
Hứa Thanh Du bĩu môi, sau đó dừng khoa tay, “Chỉ ăn một chút thôi, ăn một chút thôi không được sao?”
Ninh Tôn nói: “Không được.”
Hứa Thanh Du không nói nữa, người phục vụ nhìn hai người bọn họ, Ninh Tôn vỗ tay, “Lấy đồ ăn ấm đi.”
Phục vụ cầm thực đơn, sau đó rời đi.
Hứa Thanh Du đợi phục vụ đi ra đóng cửa lại rồi mới trách oán một tiếng: “ Cứ như thế sau này rất nhiều món ăn em không được ăn mất.”
Ninh Tôn gật đầu, “Đúng vậy, rất nhiều món em sau này đều không được ăn, bây giờ em có phải có ý thức tự giác này đi.”
Hứa Thanh Du vẻ mặt suy sụp, “Em không vui rồi.”
Ninh Tôn nhìn thấy cô như thế này không khỏi có chút muốn cười, anh dựa vào lưng ghế nói: “ Qua mười tháng nữa em muốn ăn cái gì cũng được, anh sẽ dâng đến tận miệng cho em.”
Hứa Thanh Du quệt miệng, “Rất có thể mười tháng sau em sẽ không muốn ăn bất cứ thứ gì nữa”
Ninh Tôn nhún vai, “Vậy thì anh hết cách rồi.”
Hứa Thanh Du quay đầu nhìn về phía cửa sổ, không muốn nói chuyện nữa.
Ninh Tôn đợi một chút rồi lấy điện thoại ra, điện thoại đang rung, là Ninh Tú ở bên kia gọi tới.
Ninh Tôn khá là ngạc nhiên, không biết Ninh Tú đột nhiên tìm anh là muốn làm gì.
Anh trực tiếp trả lời điện thoại, “Có chuyện gì vậy? Bây giờ anh không bận hả? “
Ninh Tú nói: “Buổi trưa tan làm rồi, nên không có bận gì hết.”
Ninh Tôn không nói nữa, đợi một hồi sau Ninh Tú lại nói, “ Ngày mai Ninh Tiêu mở phiên tòa. Anh đã hỏi một chút. Biểu hiện của nó ở trong đó không tốt, giai đoạn sau nói nhảm rất nhiều, việc này không có lợi cho việc cân nhắc giảm án phạt, có lẽ cuối cùng nó sẽ bị kết án nặng. “
Ninh Tôn nhíu mày, “Nhưng có một chuyện em rất tò mò. Nó với Ninh Tương cãi nhau sao?”
Ninh Tú thở dài, “Hình như là như vậy, trước khi Ninh Tương rời đi có gặp anh, tâm trạng của em ấy không tốt lắm, xem ra khoảng thời gian này không được nghỉ ngơi đầy đủ, đã vậy khóc rất nhiều, mắt lúc nào cũng sưng, có lẽ em ấy thực sự muốn giúp Ninh Tiêu. “
Nhưng cái tên Ninh Tiêu không có lương tâm này, cuối cùng Ninh Tương cũng không có cách nào khác, có lẽ nó cho rằng Ninh Tương cố ý, cố ý không muốn quan tâm đến nó.
Tuy rằng Ninh Tương không có nói kỹ, nhưng Ninh Tú qua lời kể có thể nghe được, Ninh Tiêu có lẽ đã nói rất nhiều chuyện khó nghe.
Và có lẽ những lời nói đó, khiến Ninh Tương hoàn toàn bị tổn thương.
Ninh Tôn ngược lại không ngạc nhiên khi chuyện này xảy ra, Ninh Tiêu lại bị Trang Lệ Nhã nuông chiều hư, nó đã không phân biệt được chuyện đúng sai nữa rồi.
Sau đó anh nói, “Được rồi, em hiểu rồi, cho dù nó bị kết án bao nhiêu năm đều là chính nó nên gánh chịu.”
Ninh Tú nói đúng vậy, nhưng giọng điệu vẫn khá xúc động, “Còn trẻ như thế, cả đời này coi như hỏng rồi.”
Ninh Tôn khá ngạc nhiên, “Tại sao anh lại gọi điện cho em để nói chuyện này, em còn tưởng rằng anh không quan tâm đến tình hình của nó như thế nào.”
Ninh Tú cười, “Cũng không phải anh đặc biệt quan tâm,nhưng anh đều biết mọi tình hình của nó, hơn nữa ít nhiều chuyện của nó vẫn ảnh hưởng đến anh.”
Anh ta đợi một lúc rồi nói: “Thực ra anh cũng hơi do dự có nên đi gặp nó hay không, dù sao cũng đã cùng nhau chung sống dưới cùng một mái nhà rất nhiều năm rồi”.
Nói đến đây anh ta lại thở dài.
Ninh Tôn có thể hiểu được Ninh Tú, họ đã sống với nhau nhiều năm như vậy, Ninh Tương và Ninh Tiêu đã bị Trang Lệ Nhã cảnh báo không được đụng tới Ninh Tú, cố gắng tránh né mũi nhọn của anh ta.
Sau này, khi Ninh Tôn vào công ty nhà họ Ninh, thực ra có thể nhìn ra được Ninh Tiêu có chút nịnh bợ Ninh Tú, thái độ của anh ta đối với Ninh Tú luôn rất tốt.
Cho dù biết ba mẹ con này không phải loại tốt đẹp gì, nhưng biểu hiện của Ninh Tiêu trước mặt Ninh Tú cũng tốt, Ninh Tú mềm lòng cũng là điều bình thường.
Ninh Tôn không muốn nhắc đến Ninh Tiêu, liền hỏi đám tang của Trang Lệ Nhã bên kia làm như thế nào.
Ning Tu nói: “ Trước khi Ninh Tương trở về, đã mang thi thể của bà ấy đem đi hỏa táng. Vốn dĩ, muốn chôn bà ấy bên cạnh cha chúng ta. Ninh Tương có hỏi anh, nhưng anh không đưa ra ý kiến nào, muốn chôn ở đâu thì chôn ở đó, anh không muốn can thiệp chuyện này,bà ấy có lẽ đã chôn rồi, nhưng cuối cùng hình như không chôn bên cạnh cha,anh cũng không rõ và cũng không hỏi rốt cuộc đã chôn ở đâu. “
Cũng không thể hi vọng anh ta đi viếng Trang Lệ Nhã.
Ninh Tôn nói tốt: “Chôn rồi là được. Em còn tưởng rằng cuối cùng sẽ không ai đến nhận thi thể.”
Ninh Tú không biết là đang dựa vào đâu, thở dài, giọng điệu có chút mệt mỏi, “Không biết vì sao, gần đây cảm thấy rất mệt mỏi, nhìn cái gì cũng thấy không hứng thú,cái gì cũng không vừa mắt,rất khó chịu, rất muốn phát cáu”
Ninh Tôn nói thẳng: “Anh là đang thiếu hơi gái, tìm bạn gái là có thể giải quyết mọi vấn đề.”
Lời nói này, Ninh Tú liền cười, “Sau khi cậu có vợ,cậu đã giải quyết được bao nhiêu vấn đề?”
Anh ta vừa nói điều này,vậy Ninh Tôn coi như đã nói nhiều, “Nói cho anh biết điều này, gần như tất cả các vấn đề đều được giải quyết.”
Ninh Tôn nói, “Anh cũng biết rõ trước kia em sống như thế nào, tâm tình của em lúc đó của với anh bây giờ không khác mấy, nhưng sau khi ở bên tiểu Du nhà em, em cảm thấy mỗi ngày đều đáng để mong đợi.”
Hứa Thanh Du đang ngồi ở đối diện, nhìn Ninh Tôn, trên mặt mang ý cười.
Bây giờ đã quên hết cơn tức giận vì vừa rồi không cho cô uống đồ lạnh.
Ninh Tú nghĩ lại rồi nói: “Nhưng không phải ai cũng may mắn như cậu.”
Ninh Tôn cười, “Nhưng mà cũng có rất nhiều người may mắn hơn em, anh đi nhìn người khác đi, cũng có rất nhiều người sống rất hạnh phúc.”
Ninh Tú không nói nữa, chủ yếu là do anh ta quá bi quan, vì vậy nhìn cái gì cũng không tốt đẹp.
Ninh Tôn vốn không muốn xen vào chuyện cá nhân của Ninh Tú, nhưng có một số lời anh vẫn muốn nói.
Trong khoảng thời gian này anh rất vui vẻ, toàn thân đều tràn đầy năng lượng, vì vậy anh cũng muốn truyền cho Ninh Tú một chút, “Đôi khi cuộc sống không tệ như anh nghĩ, có thể có biến đổi, có thể là một người nào đó, sẽ thay đổi mọi thứ của anh. “
Anh lại nói: “Rất nhiều hạnh phúc trong cuộc sống có được nhờ chia sẻ, anh không thể giữ mọi thứ trong lòng, anh phải bước ra ngoài,cũng phải cho người khác đi vào”.
Ninh Tú đợi một chút cười nói: “Hiện tại cậu mở miệng liền nói những đạo lý lớn này, nói câu này qua câu khác.”
Quả thực, Ninh Tôn cũng cảm thấy như vậy, bây giờ nếu để anh ta phân tích ý nghĩa cuộc sống, ý nghĩa sâu xa của mạng sống, anh ta có thể nói liên thanh không ngừng.
Đây là điều mà trước đây anh không thể làm được.
Trước đây, nếu hỏi anh ý nghĩa của cuộc sống là gì, anh có thể sẽ nghĩ là ăn no chờ chết.
Hỏi anh ý nghĩa của mạng sống là gì, đầu óc anh trống rỗng không nghĩ được gì.
Nhưng bây giờ thì khác, cuộc sống của anh ngày càng phong phú, những thứ anh thấy cũng ngày càng tốt hơn.
Ninh Tú có lẽ không muốn nói nữa,sau đó liền nói: “Được rồi,những gì cậu nói anh về sẽ từ từ suy nghĩ, nếu có thời gian chúng ta lại nói chuyện.”
Anh ta nói về sẽ nghĩ lại, nhưng vừa nghe là biết đây chỉ là cái cớ, Ninh Tôn biết Ninh Tú cũng là một người cố chấp.
Thực ra hai người giống nhau ở rất nhiều chỗ, họ đều quá cố chấp.
Nếu người như vậy phát triển theo chiều hướng tích cực thì rất tốt, một khi đi theo hướng ngược lại,cuộc sống sẽ càng trở nên khó khăn.