Cúp điện thoại của Ninh Tú xong, Ninh Tôn thở dài một hơi, “Có lúc nhìn Ninh Tú liền cảm thấy Ninh Bang thật là tạo nghiệp.”
Anh hiện tại cũng không gọi lão già nữa, trực tiếp gọi thẳng tên họ ra.
Bởi vậy có thể thấy được, đối với Ninh Bang, cho dù là ông ta đã chết, Ninh Tôn đến một chút hoài niệm cũng không có.
Hứa Thanh Du nghĩ nghĩ liền nói, “Cho nên ảnh hưởng của gia đình đối với một người thật sự rất lớn.”
Cô cũng có thể nhìn thấy từ trên người chính mình, cô vốn có một vài người bạn cùng nhau lớn lên, gia đình của đối phương rất hoà thuận, quan hệ của cha mẹ rất tốt, cho nên tính cách cả con người của người bạn kia của cô cũng rất tốt.
Hứa Thanh Du có lúc sẽ lấy chính mình đi so sánh, mỗi lần so sánh đều cảm thấy đặc biệt tự ti.
Trong một khoảng thời gian rất dài cô không có cảm giác an toàn, cô không tin bất kỳ người nào, cô cũng giống như Ninh Tú, cảm thấy thế giới này của mình cũng không cần bất kỳ ai khác.
Cô cảm thấy mình một mình là đủ rồi.
Thật ra đây chính là do ở trong gia đình không nhận được đầy đủ ấm áp, thế là đối tất cả mọi người không có lòng tin.
Nhưng mà cô gặp được Ninh Tôn, Ninh Tôn cho cô một cuộc sống khác, dạy cho cô rất nhiều thứ lúc trước không nhìn thấy không học được,
Cô cảm thấy Ninh Tú hẳn là cũng cần phải gặp được ai, sau đó đi học một chút những kiến thức trước đó không biết.
Đợi như thế một hồi thì đồ ăn mang lên, Hứa Thanh Du cùng Ninh Tôn vội vã ăn cơm.
Hứa Thanh Du khẩu vị không tốt lắm, ăn một chút cũng liền để xuống, sau đó cô uống một nửa đồ uống, liền ậm ậm ừ ừ thì thầm nói, “Uống không ngon chút nào, nóng hôi hổi á, vẫn là lạnh một chút thì dễ uống.”
Ninh Tôn cười khẽ một tiếng, “Em nghĩ cùng đừng nghĩ, em sau này cũng không thể uống đồ lạnh.”
Hứa Thanh Du hiện tại cũng không cứng miệng với anh nũa, chỉ hừ một tiếng, không nói chuyện.
Đợi Ninh Tôn ăn cơm xong, hai người thanh toán xong rời đi, một đường đi đến công ty.
Trước khi xuống xe Hứa Thanh Du đột nhiên có hứng, quay đầu nhìn sang Ninh Tôn, anh gọi điện thoại cho mẹ hỏi xem bà ấy bây giờ đang ở đâu, em muốn nghe ngóng động tĩnh của bà ấy bên kia.
Ninh Tôn sững sờ sau đó cười, “Em bây giờ làm sao lại nhiều chuyện như vậy?”
Hứa Thanh Du thở dài một hơi, “Đúng vậy a, em hiện tại đặc biệt nhiều chuyện, em cũng không biết bản thân mình làm sao nữa, em có lúc không muốn xen vào quá nhiều, nhưng có lúc đúng là tò mò.”
Ninh Tôn nhìn cô chằm chằm, giống như có chút bất đắc dĩ, cuối cùng vẫn là lấy điện thoại ra, gọi qua cho mẹ Ninh.
Điện thoại vang lên hơn nửa ngày, mẹ Ninh bên kia mới nhận, có thể nghe ra được giọng nói của bà có chút làm bộ nghiêm túc, “A Tôn, có gì không?”
Ninh Tôn ồ một tiếng, “Không có chuyện gì lớn, chỉ là hỏi một chút mẹ bây giờ đang làm gì? Khi nào về nhà?”
Mẹ Ninh a một tiếng, sau đó có chút do dự, “Còn chưa chắc nữa, công ty bên này vừa bàn xong, đang xem xem còn chuyện gì khác không, có thể phải muộn một chút, hẳn là sẽ trở về trước khi Tiểu Du tan sở.”
Hứa Thanh Du ở bên cạnh nghe được thật sự rõ ràng, cô gật gật đầu với Ninh Tôn.
Ninh Tôn nói được, “Mẹ ở bên ngoài tự mình cẩn thận một chút, có việc gì cứ gọi điện thoại cho con, con đi đón mẹ.”
Mẹ Ninh nở nụ cười, “Yên tâm đi, không có gì đâu.”
Sau đó cuộc điện thoại này liền bị dập máy, Ninh Tôn nhìn sang Hứa Thanh Du, “Em xem cũng không hỏi ra được cái gì, em hẳn là cũng biết mẹ anh sẽ không nói gì cả.”
Hứa Thanh Du đúng là dự liệu được loại tình huống này, cô chẹp chẹp miệng, “Được rồi, vậy em đi làm đây.”
Ninh Tôn nở nụ cười, đưa tay chụp lấy gáy cô, trực tiếp hôn tới, “Dùng xong liền đạp anh đi, cũng không nói cho anh phần thưởng nữa.”
Hứa Thanh Du nghĩ một lát liền tiến tới, hôn lên khoé miệng Ninh Tôn một cái, “Chỉ là em thưởng cho anh rồi, sợ người khó chịu chính là anh.”
Ninh Tôn khựng lại, sau đó mím môi không nói, còn không phải sao, người khó chịu hoàn toàn chính là anh.
Hứa Thanh Du mang thai mười tháng, anh phải nhịn mười tháng.
Hứa Thanh Du đẩy cửa ra, xuống xe vẫy vẫy tay với Ninh Tôn.
Cô bên này mới vừa đi tới cổng công ty, bên cạnh xe của Hoắc Minh cũng lái tới.
Hứa Thanh Du trực tiếp dừng lại quay đầu nhìn sang bên kia.
Hẳn là mới ở bên nhau, Hoắc Minh cùng Quách Châu hai người ngọt ngào thân mật.
Thậm chí Quách Châu xuống xe cũng là Hoắc Minh vòng qua mở của xe cho cô, hai người bày ra tràn ngập cảm giác nghi thức.
Hứa Thanh Du chậc chậc chậc mấy lần, sau đó lắc đầu.
Quách Châu thấy được động tác của cô, có chút ngượng ngùng, cô quay đầu nói vài câu với Hoắc Minh, sau đó đi về phía Hứa Thanh Du.
Đợi đến cô đến gần, Hứa Thanh Du mới mở miệng, “Cô để cho tôi thấy được dáng vẻ mà một đôi tình nhân trẻ đang yêu nhau nên có.”
Quách Châu nở nụ cười, “Nói nhảm gì thế, đâu ra đôi tình nhân trẻ đang yêu nhau, lớn thế này rồi, đều là ở bên nhau đại thôi.”
Có thể nói ra lời này, vậy cũng chứng minh quan hệ của cô cùng Hoắc Minh hiện tại đã rất tốt rồi.
Hứa Thanh Du cũng vẫy vẫy tay với Hoắc Minh bên kia, sau đó cùng Quách Châu đi vào trong công ty.
Lúc hai người đi về phía thang máy bên kia, Hứa Thanh Du lại bắt đầu hóng chuyện, cô không hóng được chuyện Mẹ Ninh, hiện tại liền quay sang Quách Châu.
Cô hỏi Quách Châu, “Hai người các cô có trò chuyện việc sau này không a, cũng không thể cứ thế này hoài, khi nào thì quyết định xong.”
Quách Châu trừng mắt, “Hai chúng tôi mới ở bên nhau chưa bao lâu a, hiện tại tôi liền cùng anh ấy bàn chuyện sau này thì làm giống như tôi rất muốn gả đi vậy.”
Nói cũng đúng, Hứa Thanh Du gật gật đầu.
Quách Châu nhịn không được vỗ vai của cô một cái, “Cô quả nhiên là mang thai một lần ngốc ba năm.”
Bản thân Hứa Thanh Du cũng cười, cô ngại ngùng nói, lúc cô không mang thai cũng có chút hồ đồ, đặc biệt là ở phương diện này là thay đổi không được.”
Hai người lên lầu, Quách Châu về văn phòng của mình, Hứa Thanh Du cũng trở lại vị trí của mình.
Hôm nay cả ngày lại không có chuyện gì rồi.
Lần này buổi trưa cô cũng không biết nên dùng chút chuyện gì giết thời gian, không có chuyện để làm, thật ra so với bận rộn còn mệt mỏi hơn.
Hứa Thanh Du đợi một hồi, dọn dẹp mặt bàn một chút, đem bản thảo trước kia mình vẽ đều sắp xếp gọn.
Cô lập tức sẽ xin phép nghỉ đi làm việc rồi, những thứ này đều phải khóa lại.
Mặc dù cô thiết kế ra cũng không phải tác phẩm cấp thần thánh gì, nhưng loại đồ này cũng không thể để người khác tùy ý lật xem.
Sau khi chuẩn bị xong, Hứa Thanh Du nhìn tấm lịch để bên cạnh một cái, tính toán một chút thời gian.
Cô xin nghỉ phép chính là từ thứ tư tuần sau trở về sau, cụ thể bao nhiêu ngày còn chưa nói, nhưng mà thứ hai hẳn là có thể trở về.
Máy bay cùng ngày liền có thể đến, trên đường cũng sẽ không trì hoãn thời gian quá dài.
Đến bên kia trực tiếp vào khách sạn, sau đó nghỉ ngơi hai ngày lại đi, thật ra cũng không cần quá nhiều ngày.
Lần này trở về bọn họ cũng không cần mang nhiều thứ, trở về cũng không ở được mấy ngày, cố gắng mang ít đồ đi thôi.
Hứa Thanh Du nghĩ những chuyện này xong, cũng chỉ tựa lưng vào ghế ngồi lại bắt đầu ngẩn người.
Như thế qua một lát sau, cô vẫn là đứng dậy đi về phía khu vực cắt may
Cô dự định làm một bộ quần áo đơn giản.
Trước đó thiết kế một bộ trang phục trẻ em, lúc ấy Quách Châu còn nói có thể làm vài cái chủ đề ngày lễ.
Quách Châu còn rất thích ý kiến sáng tạo của cô, Hứa Thanh Du trực tiếp bắt tay vào làm.
Trang phục trẻ em so với quần tây còn đơn giản hơn, trẻ con thì vải vóc dùng ít, cắt may đặc biệt thuận tay.
Hứa Thanh Du bận rộn như thế ngược lại là không có cảm thấy nhàm chán như vậy nữa, bận bận bịu bịu, buổi trưa này trôi qua đặc biệt nhanh.
Đợi thời gian tan sở sắp đến cô đã làm xong hai bộ trang phục trẻ em.
Trong công ty cũng có ma nơ canh trẻ con, chẳng qua đơn đặt hàng mà công ty bọn họ nhận phần lớn đều là người trưởng thành, quần áo kiểu trẻ em nhận tương đối ít.
Địa vị giống như công ty bọn họ, bình thường đều là nhận đơn đặt hàng lễ phục các kiểu.
Đơn đặt hàng giống như là loại trang phục trẻ em này, có thể những công ty bên ngoài kia nhận tương đối nhiều.
Dù sao giá cả cũng đỡ hơn so với bên này.
Hứa Thanh Du đem quần áo mặc lên xong, đi đến kho bên cạnh tìm ma nơ canh trẻ con.
Nhà kho tương đối lớn, đồ đạc bên trong cũng còn tính là quy phạm chỉnh tề, ma nơ canh trẻ con đặt ở góc khuất, cô bước qua ôm lên.
Quay người đi đến cửa nhà kho, bên cạnh đúng lúc có người đi qua, cô nghe được bên kia có giọng nói truyền tới.
Ban đầu là một giọng nói rất xa lạ, là một người phụ nữ nói, “Gã đàn ông kia a, đã ly hôn, cô còn tưởng gì, bằng không làm sao có thể nhìn trúng cô ta.”
Hứa Thanh Du vốn là muốn từ nhà kho đi ra ngoài, nhưng mà đối phương vừa nói lời này, bước chân của cô lập tức liền ngừng.
Sau đó bên cạnh vang lên giọng nói của một người khác, giọng nói này Hứa Thanh Du rất quen.
Tiếp đó người nói chuyện là Viên Sơ, cô ta ah một cái, “Hoá ra là đã ly hôn a, tôi nói rồi mà, haha.”
Hai tiếng haha cuối cùng kia, thật là nghe đặc biệt chói tai.
Chân mày Hứa Thanh Du nhăn lại, mơ hồ đoán được bọn họ nói tới ai.
Người đầu tiên lại mở miệng nói, “Chẳng qua cũng phải, nếu là người không kết hôn người làm sao có thể nhìn trúng cô ta.”
Viên Sơ hừ mũi cười một cái, không nói gì nữa.
Sau đó hai người kia đi ngang qua cửa nhà kho, trực tiếp rời đi.
Hứa Thanh Du chậm rãi đẩy cửa ra, đi ra ngoài, nhìn về phía hai người kia rời đi.
Cô có thể thấy rõ bóng lưng hai người, một người phụ nữ khác cô không nhận ra, cũng không nhớ rõ có nhìn thấy hình chụp của nhà thiết này ở bảng triễn lãm lầu một không.
Một lát nữa ngược lại có thể đi tìm một chút.