Yêu Lại Từ Đầu Cố Tư Trì Uyên

Thật sự lúc trưa Hứa Thanh Du có chợp mắt một lúc, sau đó đi đến công ty.

Lúc chiều đúng lúc nhìn thấy xe của Hoắc Minh đỗ trước của công ty, Quách Châu đã xuống xe rồi, đứng bên bên vệ đường nói chuyện với Hoắc Minh.

Hứa Thanh Du nhìn một lúc, sau đó dời tầm nhìn sang cửa lớn công ty.

Tôn Ngọc đang đứng ở cửa, chỉ có mình cô ta thôi, có lẽ cũng vừa đến công ty chuẩn bị vào, nhưng lại phát hiện Hoắc Minh đang đưa Quách Châu đi làm, cho nên đứng đó quay đầu lại nhìn.

Cô ta không phát hiện Hứa Thanh Du đang nhìn mình, biểu hiện khinh bỉ hiện rõ ràng trên mặt.

Hứa Thanh Du nhấc chân bước về phía Quách Châu, “Cô Quách, hai người cũng mới tới à?”

Quách Châu ngây người, quay đầu nhìn Hứa Thanh Du, ừ một tiếng, “Đúng, vừa mới tới, cùng nhau vào trong đi.”

Hứa Thanh Du vẫy vẫy tay với Hoắc Minh, sau đó theo Quách Châu đi vào công ty, Tôn Ngọc vẫn đứng ở trước cửa công ty.

Nhưng lúc này, cô ta nhìn thấy Quách Châu biểu hiện trên mặt chắc chắn đã thay đổi một lần nữa, trên mặt mang theo ý cười, “Cô Quách đến rồi à, một ngày thật ngọt ngào, khi nào mới mời chúng tôi uống rượu hỉ đây?”

Quách Châu cười khẩy, “Cũng không chắc chắn lắm, khi nào có tin tức chắc chắn sẽ phát thiệp hồng cho mọi người, tôi còn đang đợi lì xì của mọi người đây, các cô không ai trốn được đâu.”

Tôn Ngọc hơ hơ cười, cô ta cũng đi theo Quách Châu Hứa Thanh Du vào trong thang máy.

Có mặt Tôn Ngọc, Hứa Thanh Du không muốn lên tiếng, chỉ có Tôn Ngọc nói chuyện với Quách Châu.

Tôn Ngọc nhắc đến việc công ty sắp tiến hàng cuộc thi, nói là bây giờ đang huấn luyện những người trong nhóm mình, giọng điệu cô ta thả lỏng, “Mặc dù chỉ là cuộc thi nhỏ trong nội bộ công ty thôi, nhưng cũng phải cố gắng hết sức mà làm, tôi nhìn thấy những học viên kia, ai nấy đều có ý chí phấn đấu cả.”

Quách Châu nói, “Đây là việc tốt, cho dù chỉ là cuộc thi nội bộ do công ty chúng ta tổ chức, nhưng cũng được xem là một lần kiểm tra, nghe nói lần này có cả giải thưởng nữa, nếu có thể đoạt giải, sau này công ty cũng sẽ xem trọng.”

Tôn Ngọc ừ một tiếng, “Đúng vậy, thực tế mà nói, cho dù không lấy được giải thưởng, chúng ta có thể tận tâm thì cũng nên tận tâm.”

Hứa Thanh Du đứng bên cạnh không chút biểu hiện, lời nói của Tôn Ngọc thật sự rất dễ nghe.

Con người Tôn Ngọc có lẽ thông minh hơn Viên Sơ, chỉ cần nhìn thái độ của Quách Châu đối với cô ta, Hứa Thanh Du đã nhận ra rồi.

Đối với Viên Sơ, ngay cả biểu hiện trên mặt Quách Châu cũng lười lộ ra, nhưng đối với Tôn Ngọc cô lại cười nói vui vẻ như vậy.

Từ đó có thể thấy, bình thường Tôn Ngọc cũng là một người thông minh, rất biết cách.

Trên đường đi lên, Quách Châu tạm biệt với Tôn Ngọc, trở về phòng làm việc, Hứa Thanh Du cũng quay về chỗ ngồi của mình.

Cô sắp xếp lại bàn làm việc trước, sau đó lại giấy vẽ, bút, bắt đầu vẽ vẽ tô tô, không mang trách nhiệm trên người, suy nghĩ của cô phân tán không thể tập trung lại được.

Cứ vẽ như thế một lúc lâu cũng không ra dáng vẻ gì, vì thế Hứa Thanh Du lại buông những thứ đó xuống, nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng đến phòng làm việc của Quách Châu.

Quách Châu thấy cô đến liền cười, “Cô đến rồi à, vừa đúng lúc tôi có ý định gọi cô qua, ở đây có một đơn đặt hàng, được để lại từ trước, trước kia khách hàng yêu cầu làm lại, có lẽ do bọn do không có linh cảm, kỳ thực là không hiểu được, hay là cô cầm về xem thử đi.”

Hứa Thanh Du nhận lấy đơn đặt hàng, nhìn sơ qua rồi gật đầu, “Được, vậy tôi về làm trước.”

Quách Châu nói, “Cô đến tìm tôi, không lẽ chỉ vì chuyện đơn hàng thôi chứ, tôi còn tưởng cô tìm tôi còn có việc khác cơ chứ?”

Hứa Thanh Du cũng không có việc gì khác, chỉ là trong lòng có chút không thoải mái.

Cô nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng ngồi xuống ghế trước mặt Quách Châu, “Cô Quách, người vừa rồi là ai vậy, quan hệ của hai người như thế nào?”

Quách Châu ò một tiếng, “Người đó là Tôn Ngọc cô Tôn, con người cô ấy không tệ, cũng được xem là nhà thiết kế lão làng của công ty chúng ta, con người tốt tính cách rất được, những học viên trong nhóm cô ấy năng lực cũng rất tốt.”

Hứa Thanh Du nghe những câu đánh giá của cô ấy dành cho Tôn Ngọc biểu hiện có hơi chùng xuống.

Cô cho là vừa rồi Quách Châu đối với Tôn Ngọc chỉ là biểu hiện bề ngoài thôi.

Không ngờ là cô thật sự nghĩ rằng con người Tôn Ngọc rất tốt.

Hứa Thanh Du nghĩ ngợi rồi nói, “Trước kia tôi nhìn thấy cô ấy và Viên Sơ qua lại với nhau, cho nên rất tò mò, không ngờ là hôm nay lại chạm mặt rồi.”

Quách Châu gật gật đầu, “Con người cô ấy không tranh giành với ai cả, quan hệ của cô ấy và Viên Sơ hình như cũng tạm được, nhân duyên của cô ấy trong công ty rất tốt, quan hệ với ai cũng không tệ.”

Hứa Thanh Du ừ một tiếng, sau đó như thăm dò hỏi, “Quan hệ của hai người tốt không?”

Quách Châu hơi bất ngờ khi Hứa Thanh Du hỏi như vậy, nghĩ một lúc rồi nói, “Cũng tạm được, trước kia lúc không bận thỉnh thoảng cũng hẹn nhau ăn cơm, sao vậy? Sao đột nhiên lại hỏi như vậy?”

Hứa Thanh Du cười hơ hơ vài tiếng, không biết nên nói như thế nào.

Dựa vào giao tình của cô và Quách Châu, cô cảm thấy có một số việc đáng lẽ nên nói một tiếng với Quách Châu.

Nhưng nếu nói, cô lại cảm thấy bản thân giống kẻ thích đâm lén sau lưng, vốn dĩ Hứa Thanh Du ghét nhất loại người này.

Cho nên cuối cùng cô chỉ đành lắc đầu, “Không có gì, tôi chỉ tò mò thôi.”

Quách Châu ò một tiếng, có lẽ không nghĩ nhiều, không hỏi thêm nữa.

Một lúc sau, Hứa Thanh Du trở về phòng làm việc của mình, nghĩ bụng giải quyết đơn hàng trên tay.

Nhưng cầm giấy bút trên tay loay hoay cả nửa ngày cũng không vẽ ra được gì, một chút linh cảm cũng không có.

Cô hơi phiền não, ngồi trên ghế đợi một lúc, cuối cùng cũng đặt đơn đặt hàng xuống.

Bình thường linh cảm của cô sẽ nhiều hơn vào buổi sáng.

Hứa Thanh Du thu dọn một số đồ đạc đem đến phòng cắt may, lúc không có linh cảm thì thì đi may quần áo vậy.

Cô đi đến vị trí của mình, lật đi lật lại những thiết kế trước kia, hai bộ đồ trẻ em kia cô vẫn chưa thiết kế xong, những cái còn lại đều là đồ người lớn.

Cô vừa quay đầu lại thì nhìn thấy bên cạnh đang đặt manocanh trẻ em, người khác cũng dùng không được, nên cô ôm manocanha ấy đi đến nhà kho.

Cô nghĩ bụng đem những thứ này dẹp vào.

Chẳng qua là trong kho cô nán lại thêm một lúc, chủ yếu là nhìn một lượt xem trong kho có những gì, còn có cái gì sử dụng được.

Nhìn qua một vòng phát hiện có một số vải được đặt ở đây, Hứa Thanh Du bước đến sờ thử xem thế nào.

Vải được trữ ở đây chất liệu không được tốt lắm, có lẽ là lúc chọn lọc bị bỏ ra.

Cô thở dài, cô đã xem qua số vải chất đống trong phòng cắt may, chất lượng rất tốt, nhưng đa số đều không phải loại đặc biệt tốt.

Đoán chừng là để cho bọn họ luyện tập thôi, công ty muốn họ sử dụng chất liệu vải tương đương nhau.

Sau khi xem xong, Hứa Thanh Du đẩy cửa bước ra, trên đường đi ra cửa kho có một cây cột, Hứa Thanh Du đi đến sau cây cột thì nghe thấy có người đang nói chuyện.

Bởi vì cô đang mang thai, cho nên mang toàn là giày đế bằng, lúc đi sẽ không phát ra âm thanh nào cả.

Nghe thấy có người đang nói chuyện, ngay lập tức cô dừng bước, tiếng nói kia rõ ràng là phát ra từ phía bên kia cây cột.

Hứa Thanh Du nhanh chóng lùi bước, lại trốn sau cửa kho.

Thật ra cô rất xem thường hành vi hiện tại của bản thân, nhưng không có cách nào khác, người đang nói chuyện là Tôn Ngọc.

Hứa Thanh Du có ấn tượng không tốt với người này, cô ta trốn ở đây nói chuyện, Hứa Thanh Du cứ cảm thấy có lẽ là một số chuyện mà cô ta không thể nói trước mặt người khác.

Những thứ như vậy cô càng muốn biết.

Bên này không có ai cả, Hứa Thanh Du cho dù trốn sau cánh cửa nhà kho, cũng có thể nghe rõ nội dung bên kia đang nói là gì.

Tôn Ngọc đang nói chuyện với một người nào đó, đối phương cũng là nữ, nhưng không phải là Viên Sơ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận