Yêu Lại Từ Đầu Cố Tư Trì Uyên

Hứa Thanh Du nghe Quách Châu kể những chuyện này xong, lông mày đều nhíu cả lại, “Khá lắm, ở sau lưng ra tay đủ ác đó.”

Vậy mà còn muốn đi báo cáo những tác phẩm đoạt giải trước kia của Quách Châu, còn muốn dùng đòn dư luận đánh cô.

Cô sau đó còn nói, “Đây là hận cô bao nhiêu, không chỉ là muốn người trong công ty xa lánh cô, đang còn muốn ở bên ngoài hủy đi thanh danh của cô.”

Quách Châu cười gằn một chút, “Trước đó tôi có một vài tác phẩm đúng là bị người báo cáo đạo nhái qua, nhưng mà không có làm ra động tĩnh gì lớn, lời đồn kéo dài mấy ngày cũng liền không tới đâu, tôi bây giờ nghi ngờ những chuyện này chính là do bọn họ làm ra.”

Hoắc Minh ở bên cạnh vẫn luôn không nói gì, chờ Quách Châu kể xong tất cả mọi chuyện, anh ta quay đầu nhìn Quách Châu, “Tôn Ngọc, nhà thiết kế lớn sao?”

Quách Châu gật đầu, “Cũng vào công ty của bọn em rất nhiều năm rồi, so với em còn sớm hơn, có thể là không phục em đi”.

Hứa Thanh Du có chút hiếu kì, vội vã hỏi, “Vậy các cô đối chất xong những chuyện này, cô ta bên kia nói thế nào, cô ta vẫn không thừa nhận sao?”

Quách Châu ừ một tiếng, “Cô ta nói là nhà thiết kế Mã vu khống cô ta, nói tôi là bị tiểu nhân lừa gạt.”

Đã đến lúc này rồi, Tôn Ngọc ở trước mặt cô vẫn còn rất có thể diễn, bày ra dáng vẻ suy nghĩ cho cô, bảo cô không nên dễ dàng tin lời tiểu nhân.

Hứa Thanh Du trề môi, “Cô ta cũng mặt dày ghê, tôi chính là không có chứng cứ, sớm biết thế lúc ấy tôi cũng ghi âm luôn, đến lúc đó cô ở trước mặt cô ta phát ra một cái, xem miệng mồm cô ta đến lúc đó ra sao.”

Chủ yếu là lúc ấy hai lần đó tình huống đều quá đột ngột, Hứa Thanh Du cũng không nghĩ tới mình sẽ nghe được những tin tức kia, không kịp trở tay.

Quách Châu nói một câu không sai, “Phó giám đốc bên kia không nói nên làm thế nào, trước tiên khuyên tôi không nên tức giận, bảo tôi an tâm một chút, nếu như chuyện này là thật, sẽ cho tôi một cái công đạo.”

Chẳng qua chính là pha trò ba phải.

Quách Châu biết tỏng chiêu trò của bọn họ, cho nên cô đang suy nghĩ mấy ngày tiếp theo nên làm thế nào.

Cô trước đó là muốn gây áp lực cho cấp lãnh đạo công ty, nhưng mà vừa rồi nghĩ đến một chuyện, hợp đồng của cô cùng công ty hợp đồng hình như là sắp đến hạn.

Bên ngoài rất nhiều công ty muốn tuyển cô, lúc đầu cô không nghĩ nhiều như vậy, nhưng mà ai biết được vừa đúng lúc đụng phải loại chuyện này.

Cô nếu như muốn nhảy việc, tất nhiên là có thể nhảy.

Quách Châu nghĩ tới chuyện này, trong lòng còn hơi dễ chịu một chút, “Chuyện đến cũng trùng hợp, đúng lúc hợp đồng của tôi sắp đến hạn, đoán chừng bọn họ lúc xử lý chuyện này cũng sẽ cân nhắc một chút.”

Ninh Tôn ở bên cạnh mở miệng, “Nhìn các cô trong công ty lục đục đấu đá với nhau, cũng không khác mấy so với giới giải trí chúng tôi, mọi người ngoài mặt cười haha, ở sau lưng đều cầm sẵn một con dao.

Quách Châu mím môi một hồi lâu mới nói, “Tôi tức nhất chính là cái gì, nếu như cô ta vẫn luôn không có qua lại gì với tôi, ở sau lưng tính kế với tôi ngược lại cũng còn được, mấu chốt là cô ta trước đó đối với tôi rất tốt, còn rất quan tâm tôi, tôi trước đó không phải sống một mình sao, có chút chuyện gì cô ta đều sẽ gọi điện thoại cho tôi, hỏi tôi có cần giúp đỡ hay không, tôi vẫn luôn cảm thấy cô ta là người tốt.”

Cô quay đầu nhìn Hứa Thanh Du, “Tiểu Du biết tính tôi thế nào mà, tôi bình thường qua lại cùng người khác cũng không nhiều, cô ta thật sự là người hiếm có mà tôi khá thích, kết quả mẹ kiếp, tất cả đều là giả, ở đây chơi trò vô gian đạo với tôi.”

Quách Châu cũng nhịn không được chửi thế rồi, làm cho bên cạnh Hoắc Minh cũng cười.

Hoắc Minh giữ chặt tay Quách Châu, thái độ ngược lại nhìn rất ôn hòa, không giống như tức giận theo, “Không sao, chuyện này hiện tại làm ầm lên rồi, em là người bị hại lớn nhất, công ty bên kia mặc kệ ra sao đều sẽ cho em một cái công đạo.”

Anh ta vỗ vỗ tay Quách Châu, dáng vẻ nhìn đặc biệt cho người ta có cảm giác an toàn, “Thực sự không xong em cứ nói hợp đồng đến hạn không ký nữa, anh sắp xếp chỗ làm cho em, không dám nói điều kiện tốt hơn so với công ty của em bây giờ, nhưng mà tuyệt đối cũng sẽ không thua kém.”

Quách Châu hít một hơi thật sâu, “Được, nếu anh đã nói câu nói này, vậy em coi như nhớ kỹ rồi.”

Hoắc Minh cong khóe môi lên, “Em không ký tiếp hợp đồng với bọn họ anh mừng còn không kịp, anh đưa em vào vòng xoay cuộc sống của anh, sau này không ai dám ức hiếp em.”

Lời này của Hoắc Minh nhẹ như bay, nhưng mà bọn họ đều có thể nghe ra được, anh ta không hề tự phụ.

Anh ta dám nói như vậy, khẳng định làm ra được sự cam đoan này.

Nhân viên hục vụ mang thức ăn lên tới, Quách Châu nói một câu, “Được rồi, không nói những chuyện này nữa, làm tôi tức cả buổi sáng, tôi cho tới bây giờ đều chưa tức giận như thế qua.”

Hứa Thanh Du có thể hiểu được cô, cô liền nói, “Xem như nhìn rõ một người, cũng tốt, đỡ để cô ta sau này lại lừa cô, hiện tại bắt cô ta ra, cô ta sau này bày trò gì cũng không hại được cô.”

Đến lúc này rồi, Quách Châu cũng chỉ có thể gật gật đầu.

Sau đó bốn người bắt đầu ăn cơm, lúc ăn cơm mọi người trò chuyện cũng không nhiều.

Chờ cơm nước xong xuôi Hoắc Minh tính tiền xong, bọn họ từ trong quán cơm đi ra ngoài, Hoắc Minh liền nắm lấy tay Quách Châu, “Đi thôi, trở về nghỉ ngơi tốt một chút.”

Quách Châu quay đầu nhìn Hoắc Minh, qua một lúc sau, ừ một tiếng.

Hứa Thanh Du lập tức liền nhớ lại những lời trước đó nghe được lúc Viên Sơ và Tôn Ngọc ở sau lưng bàn tán bậy bạ.

Đơn giản là nói Quách Châu lớn tuổi, nói Hoắc Minh là tái hôn.

Thế nhưng như thế thì đã làm sao, hai người kia hiện tại ở bên nhau không sai, cô nhìn xem hai người bọn họ đều âm thầm sinh ra một loại ngưỡng mộ.

Ở độ tuổi này bắt đầu ổn định cuộc sống, vì sao có vài người lại đi bóc ra những khuyết điểm, chẳng lẽ không phải là nên chúc phúc sao?

Ở của tiệm cơm tách nhau ra, Hứa Thanh Du cùng Ninh Tôn trở lại xe.

Ninh Tôn mở miệng, “Bọn họ tính kế với cô Quách như thế, tiếp theo có thể cũng muốn tính kế với em hay không?

Hứa Thanh Du cũng cười, “Cho dù bọn họ muốn tính kế với em, cũng không có cái gì để tính, anh nhìn xem em có cái gì.”

Cô không có tác phẩm, địa vị trong công ty cũng không cao bao nhiêu, điều duy nhất có thể khiến người ta ghen tỵ là Giang tổng sau lưng cô.

Những người kia cũng không thể chạy tới trước mặt Giang tổng nói xấu cô, bọn họ không ngu như thế.

Cho nên muốn chơi ngáng chân cô cũng không có chỗ ra tay.

Hứa Thanh Du nghĩ đến đây liền bật cười, “Có thể đây chính là cái gọi là đi chân đất nên cái gì cũng không sợ.”

Cô nói chuyện này Ninh Tôn cũng cười, “Là anh suy nghĩ nhiều rồi.”

Chẳng qua anh vẫn là nghĩ đến chuyện khác, “Hiện tại cô Quách trở mặt ra mặt với bọn họ, bọn họ có thể nghĩ là em ở sau lưng cô Quách nói gì đó, có kéo em vào cuộc hay không?”

Hứa Thanh Du không sợ, cô cảm thấy mình như thế này không phải nói sau lưng.

Cô nghe được những chuyện kia, cũng không có dặm mắm thêm muối thuật lại cho Quách Châu, cô toàn là nói theo nguyên văn.

Huống hồ lúc đầu nội bộ công ty kết bè kéo phái, sau đó kéo phiếu cho nhau chèn ép một người khác, chính là điều cấm kỵ trong công ty.

Cô phát hiện chuyện vi phạm quy định nói ra cũng không có cái gì sai.

Cho nên Hứa Thanh Du không sợ, giống như nhà thiết kế Mã hôm nay, cho dù là đem tất cả mọi chuyện đều đưa ra mặt, Hứa Thanh Du cũng dám đem chuyện hôm đó mình nghe được nói ra toàn bộ.

Cô cũng không cảm thấy mình làm sai.

Ninh Tôn gật gật đầu, “Nếu em không làm ở đây được nữa, anh cũng có thể sắp xếp chỗ làm cho em, yên tâm đi, không người nào dám chọc em.”

Nói xong anh tự mình cười haha trước, “Bỏ đi bỏ đi, có chút sến súa, anh không học người khác nữa, anh cũng học không được.”

Hứa Thanh Du vỗ một cái vào cánh tay của anh, “Được rồi, còn có chút thời gian mà, thời gian về nhà cũng không đủ, vậy chúng ta đi đâu đó một vòng đi.”

Ninh Tôn nói được, sau đó khởi động, xe chậm chậm lái đi vòng quanh

Hứa Thanh Du liền ghé bên cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài, “Anh nói xem muốn an phận làm việc thật là khó.”

Còn không phải sao.

Ninh Tôn trước đó cũng muốn ở trong giới giải trí an phận làm chuyện của mình, kết quả căn bản là không có khả năng.

Nơi như giới giải trí còn phức tạp hơn so với trong công ty, giẫm đạp lôi kéo các kiểu, chơi xấu sau lưng các kiểu.

Cho nên anh mới chán ghét nơi đó như thế.

Thật đó, Ninh Tôn lúc trước cũng chưa từng thích giới giải trí.

Nhưng mà anh lúc đó đúng là cùng đường mạt lộ, anh ở công ty nhà họ Ninh làm không thoải mái, không hài lòng.

Tất nhiên là muốn tìm đường ra khác a.

Lúc ấy show sống còn là con đường duy nhất anh có thể đi.

Con đường này cũng không tính là đi nhầm, đường này là đúng, chỉ là anh không thích mà thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận