Ngày hôm sau Hứa Thanh Du thật đúng là không đi làm.
Từ sáng sớm cô đã gọi điện cho Quách Châu, đại khái nói là mình muốn tiếp tục xin nghỉ.
Trước đó bản thân cô cũng đã nói với Quách Châu chuyện xin nghỉ phép rồi, bây giờ đúng lúc đụng phải chuyện này, thêm nữa Quách Châu cũng không đến công ty, cô không có công việc gì.
Đã suy nghĩ rõ ràng từ hôm nay bắt đầu xin nghỉ phép rồi.
Quách Châu thật sự không chút do dự, thẳng thắn đồng ý.
Cô nói với Hứa Thanh Du: “Tối hôm qua tôi đã nói chuyện với Tổng giám đốc Giang, cô yên tâm về nhà đi, có chuyện gì tôi ở đây giải quyết giúp cô, đúng lúc bản thân tôi cũng có việc, cần công ty cho tôi một lời giải thích, cô là người trong tay tôi, những chuyện này chờ tôi đến xử lý.”
Hứa Thanh Du nghe thấy Quách Châu nói như vậy vô cùng áy náy: “Gây phiền toái cho cô rồi.”
“Gây phiền toái gì chứ, không phiền gì cả. Cô không cần nghĩ nhiều, trải qua chuyện của Tôn Ngọc, tôi xem như là đều đã nghĩ thoáng mọi chuyện rồi.”
Quách Châu nói: “Thật sự là không thể nuông chiều những người đó, nếu không bọn họ sẽ cho rằng tôi dễ bắt nạt, chuyện này của cô xảy ra cũng vừa khéo, đúng lúc tôi còn muốn chỉnh đốn Viên Sơ, mượn chuyện này của cô cũng coi như mượn cớ để bàn chuyện của mình.”
Hứa Thanh Du nói được: “Vậy thì xem cô giải quyết như thế nào, tôi không sao cả, dù sao tôi đã ầm ĩ ra chuyện với Viên Sơ rồi.”
Cái tát kia, cô và Viên Sơ ngay cả hòa bình ngoài mặt cũng không duy trì được nữa rồi.
Hôm qua Viên Sơ còn gọi điện thoại cho cô, cô cũng thật sự khâm phục loại người này, đúng thật sự có thể tiến có thể lùi.
Hứa Thanh Du không nói chuyện điện thoại quá lâu với Quách Châu, sau khi cúp máy, cô nói với Ninh Tôn có thể đặt vé rồi.
Ninh Tôn vô cùng vui mừng, vội vàng lấy điện thoại ra.
Sau khi đặt vé xong, anh gọi điện thoại cho mẹ Ninh, nói với mẹ Ninh mình phải về nhà Hứa Thanh Du làm lễ cưới.
Bình thường mà nói mẹ Ninh nên đi theo đến đó, nhưng bây giờ bà ở đây có công việc, không thể ngay lập tức thoát ra được.
Ngoài việc nói chuyện yêu đương phải tiêu tốn thời gian ra, phía công ty quả thật cũng thường xuyên sẽ gọi bà ra mặt.
Thật sự là không tiện rời đi.
Hứa Thanh Du đương nhiên có thể hiểu được những điều này, cô nói với mẹ Ninh, bọn họ quay về cử hành hôn lễ cũng vội vàng, không cần đặc biệt chính thức, mẹ Ninh không đến cũng được.
Mẹ Ninh ở trong điện thoại nói lời xin lỗi: “Tiểu Du à, xin lỗi con, giúp mẹ giải thích với mẹ con nhé. Mẹ thật không dễ dàng mới ổn định được công việc, thật sự là không thuận tiện xin nghỉ làm chuyện của mình, có một vài chuyện hợp tác còn chưa bàn bạc xong, còn phải tranh thủ đi bàn bạc tiếp xúc, những chuyện này không thể không lộ mặt được.”
Hứa Thanh Du đương nhiên biết, nói rằng không có chuyện gì, ở trong điện thoại làm yên lòng mẹ Ninh một chút.
Chờ đến khi cúp điện thoại, Hứa Thanh Du thở dài: “Em gọi điện thoại cho mẹ em, nói với bà chúng ta về sớm trước thời gian.”
Đứng dậy đi về phòng, nói thật lòng, cô thật sự không muốn gọi điện thoại cho người nhà.
Tâm trạng đang tốt đẹp gọi một cuộc điện thoại cũng sẽ biến thành tồi tệ, huống hồ tâm trạng của cô hiện tại không tốt đẹp lắm.
Cứ ở trên giường như vậy do dự một hồi, cuối cùng Hứa Thanh Du vẫn gọi điện thoại về nhà.
Mẹ Hứa ngay lập tức nghe máy, giọng nói cười haha: “Tiểu Du à, hôm nay không bận sao, lúc này sao lại có thời gian gọi điện thoại về thế?”
Hứa Thanh Du thở dài: “Chiều nay con và Ninh Tôn đi máy bay về, chạng vạng hẳn là có thể về đến rồi.”
Mẹ Hứa có hơi bất ngờ: “Hôm nay sẽ về sao?”
Hứa Thanh Du vâng một tiếng: “Đúng vậy, đã xin nghỉ rồi, phía công ty không có việc gì.”
Mẹ Ninh vội vàng nói được: “Về cũng tốt, mẹ chuẩn bị tối nay đón tiếp các con, các con có món gì muốn ăn hay không?”
Hứa Thanh Du không đặc biệt thích cái gì, lúc này cô cũng không có tâm trạng nói mấy chuyện đó, vì thế chỉ nói tùy ý.
Cô chỉ gọi cho mẹ Hứa nhắc nhở chuyện này một chút, nói xong thì cúp điện thoại.
Sau đó cô lại gọi điện thoại cho Hứa Thanh Khải.
Hứa Thanh Khải nhận điện thoại rất nhanh, giọng nói mang theo ý cười: “Hôm nay sao lại có thời gian vậy, nhớ ra mà gọi điện thoại cho em.”
Hứa Thanh Du nói thẳng: “Hôm nay chị đặt vé máy bay về nhà, chắc là có thể ở nhà vài ngày, em ở đó xem xem, có thời gian thì quay về gặp anh rể của em.”
Hứa Thanh Khải ngạc nhiên: “Hôm nay đã về rồi, vẫn còn sớm quá, vậy thì hôm nay em chắc là không được, ngày mai hoặc ngày kia em phải xem xem có được hay không?”
Hứa Thanh Du cũng không sốt ruột: “Em xem thời gian của mình rồi sắp xếp.”
Hứa Thanh Khải nói được: “Vậy em ở đây sắp xếp một chút, xem xem ngày mai hoặc ngày kia hẳn là có thể quay về.”
Cũng không nói nhiều lắm, Hứa Thanh Du không hào hứng cho lắm, ngay cả tâm sự lung tung cũng không có tâm trạng, sau đó liền cúp điện thoại.
Lúc sau cô nằm ở trên giường nghỉ ngơi, không bao lâu sau Ninh Tôn đẩy cửa đi vào, nhìn thấy cô như vậy thì mỉm cười: “Có muốn ra ngoài ăn sáng không?”
Hai người thức dậy thu dọn một hồi, sau đó lại bắt đầu gọi điện thoại, đến giờ cũng chưa ăn sáng.
Hứa Thanh Du không muốn ăn gì cả, lật người đối mặt với Ninh Tôn: “Không muốn làm gì cả.”
Ninh Tôn liền nói: “Vậy thì anh đi mua về cho em, buổi sáng vẫn phải ăn, em muốn ăn gì?”
Hứa Thanh Du chần chừ một lúc rồi nói: “Muốn uống sữa bò, những thứ khác thì sao cũng được.”
Ninh Tôn gật gật đầu: “Được, vậy anh ra ngoài mua bữa sáng, em ở nhà chờ anh.”
Chờ Ninh Tôn đi ra ngoài, Hứa Thanh Du từ trên giường ngồi dậy lấy điện thoại ra, đi ra phòng khách ngồi trên ghế sopha, gọi điện thoại cho Tống Kình Vũ.
Tống Kình Vũ nghe máy rất nhanh, giọng nói nghe cũng rất ấm áp: “Tiểu Du.”
Hứa Thanh Du à một tiếng, cô cũng không phải muốn nói với Tống Kình Vũ chuyện xảy ra ngày hôm qua, cô bảo với Tống Kình Vũ mình phải về quê nhà một chuyến, có thể phải vài ngày nữa mới được. Trước đây còn hẹn anh cùng nhau ăn một bữa cơm, cô nói chờ đến khi cô trở về sẽ gọi điện thoại cho Tống Kình Vũ.
Tống Kình Vũ chờ một lát mới nói: “Có phải là vì chuyện ngày hôm qua không?”
Hứa Thanh Du biết Tống Kình Vũ khẳng định sẽ biết những chuyện ngày hôm qua, cô cũng không muốn che giấu, cô vội nói: “Không phải, không phải, vốn trước đó tôi đã nói với cô giáo Quách xin được nghỉ phép trong thời gian này rồi, đúng lúc gặp chuyện với Viên Sơ, cũng là ý trời, có lẽ đợt xin nghỉ phép này của tôi, người trong công ty đều sẽ cho rằng bởi vì tôi và Viên Sơ cãi nhau ầm ĩ mà ra, thật ra không phải vậy đâu.”
Trong lòng Tống Kình Vũ rất áy náy: “Thật ra tôi đã nói với cô ta rất rõ ràng, nhưng cô ta thật sự không nghe vào, đã nhận định một việc, nói như thế nào cũng không được.”
Hứa Thanh Du hiểu những lời Tống Kình Vũ nói, Viên Sơ chính là kiểu người như vậy, cô cũng đã từng giải thích với Viên Sơ, nhưng Viên Sơ hoàn toàn không chịu tin.
Loại người này có nói cũng nói không hiểu, có lẽ như cô ngày hôm qua trực tiếp cho một cái tát, cô ta mới có thể tiếp nhận một ít sự thật.
Hứa Thanh Du có chút muốn cười, lần đầu tiên gặp được dáng vẻ bị làm cho không biết nói gì của cô ta.
Tống Kình Vũ cũng không biết nên nói với Hứa Thanh Du như thế nào, anh chỉ có thể khuyên Hứa Thanh Du nghĩ thoáng ra một chút, nói chuyện này anh sẽ giải quyết.
Hứa Thanh Du không để ý, lúc tức giận nhất của ngày hôm qua cũng đã qua rồi, dù sao hôm qua cô đã làm ra một tràng như vậy, không chịu thiệt là được rồi.
Về phía công ty xử lý như thế nào, thì nhìn xem lãnh đạo nghĩ như thế nào, cô cũng không quá để ý.
Ngược lại cô còn khuyên Tống Kình Vũ, bảo anh không cần để ý, cô nói mình đã nghĩ thông rồi, không để chuyện này ở trong lòng.
Tống Kình Vũ nghe thấy cô nói như vậy lại càng không thoải mái, nhưng cuối cùng cũng chỉ thở dài một hơi, không nói thêm gì khác.