Phải ngồi máy bay hơn ba tiếng đồng hồ, vốn dĩ có hơi dày vò bản thân.
Nhưng may là hiện tại Hứa Thanh Du ngủ say rồi, cả đường đi đều ngủ, nên không cảm thấy khó chịu.
Đợi lúc máy bay hạ cánh, Hứa Thanh Du tỉnh giấc, cô ngồi thẳng người, quay đầu nhìn ra cửa sổ, “Đến chưa nhỉ?”
Ninh Tôn ừ một tiếng, “Ngủ được không.”
Hứa Thanh Du bật cười, “Cứ giật mình dậy mãi, vừa rồi còn nằm mơ nữa, mơ thấy con cũng ra đời rồi.”
Dứt lời bản thân cô nhịn không được cúi đầu sờ sờ bụng.
Thật sự là mơ thấy đứa nhỏ ra đời, cuối cùng còn thấy Ninh Tôn nắm tay của cô bé ấy kéo về nhà nữa.
Nhớ đến những thứ xảy ra trong mơ, nụ cười trên mặt của Hứa Thanh Du không ngừng lại được.
Ninh Tôn cười cười, “Vậy có thể thật sự là con gái, tốt nhất là giống em.”
Cô bé trong giấc mơ không giống Hứa Thanh Du, tính khí tệ hơn cô nhiều.
Đợi lúc máy bay hạ cánh, những người khác đều xuống cả rồi, Ninh Tôn mới dìu Hứa Thanh Du đi xuống, hai người lấy hành lý rồi ra ngoài bắt xe về nha.
Dọc đường Hứa Thanh Du quay đầu nhìn ra cửa sổ, thành phố được xây dựng nhanh thật, dường như cô sắp không nhận ra được nơi này rồi.
Xe chạy đến nhà, Hứa Thanh Du nhìn thấy cửa nhà đang mở, ẩn hiện có thể nhìn thấy trong nhà có vài người.
Cô và Ninh Tôn đem hành lý vào nhà, sau đó đi vào trong sân.
Người trong nhà nghe được tiếng động, nhanh chóng bước ra.
Người bước ra đầu tiên là mẹ Hứa, giọng nói tương đối lớn, “Ây da, các con về rồi à, nhanh nhanh nhanh, nhanh vào nhà nghỉ ngơi, ngồi máy bay cả đoạn đường như vậy chắc là mệt rồi đúng không?”
Bà vẫn chưa biết việc Hứa Thanh Du mang thai, đến giúp một tay, đem hành lý vào nhà.
Trong nhà còn hai người hàng xóm đang ngồi, nhìn thấy Hứa Thanh DU trở về, ai nấy đều hơ hơ cười, “Công việc không bận sao, thời gian này quay về, không phải nói vài ngày nữa sao?”
Hứa Thanh Du nói câu không bận, sau đó bước vào nhà ngồi lên sofa.
Người mà vị hàng xóm này muốn lấy lòng không phải cô, mà là Ninh Tôn, sau khi Ninh Tôn bước vào, ai nấy đều nhìn chằm chằm vào anh.
Có một hàng xóm cười lên, “Tên nhóc này nhìn không tồi, thảo nào trước kia tiểu Du nhìn không thuận mắt người khác.”
Ninh Tôn quay đầu nhìn người hàng xóm mới cười lên không nói gì.
Thức ăn trong nhà đã chuẩn bị xong hết rồi, nghỉ ngơi một lúc đã có thể ăn được rồi.
Lúc bọn họ ăn cơm, dĩ nhiên hàng xóm cũng ai về nhà nấy.
Lúc này Hứa Thanh Du mới lên tiếng nói với mẹ Hứa, nói là cô đã mang thai rồi.
Mắt mẹ Hứa mở to, Hứa Thanh Du biết được trong lòng bà đang nghĩ gì.
Ở nơi này của bọn họ, chỉ cần là chưa tổ chức hôn lễ, mang thai chắc chắn bị người khác lời ra tiếng vào, sẽ nói là hành động này của cô rất tệ hay gì đó đại loại như vậy.
Nhưng cô không bận tâm, dù sao cô và Ninh Tôn đã lãnh giấy kết hôn rồi, về khía cạnh pháp luật, hai người bọn họ đã được bảo hộ rồi.
Hứa Thanh Du cho là mẹ Hứa sẽ phàn nào cô vài câu, kết quả không hề, ngược lại mẹ Hứa còn rất vui, “Mang thai là tốt, mẹ còn định hỏi con dự định khi nào có con nữa.?”
Hứa Thanh Du nghĩ lại lại hiểu được rồi, nhà Ninh Tôn có tiền, sợ là mẹ Hứa còn mong cô nhanh chóng mang thai nữa kìa.
Có lẽ bà sợ rằng cô và Ninh Tôn sẽ có biến số gì, sớm có con, cũng xem như là ngồi chắc vị trí này rồi.
Hứa Thanh Du hơi khó xử, không nói thêm lời nào.
Cô không đói lắm, chỉ ăn vài miếng, sau đó nói muốn về phòng nghỉ ngơi.
Mẹ Hứa ừ ừ hai tiếng, “Đi đi, lát nữa mẹ rửa một ít trái cây đem vào cho con.”
Từ trước đến nay bà chưa bao giờ đối xử ân cần như vậy với Hứa Thanh Du, làm cho lòng của Hứa Thanh Du có chút không thoải mái.
Ninh Tôn ngồi lại trên bàn ăn, cũng mẹ Hứa ăn cơm, giữa chừng có nhắc đến mẹ Ninh, nói bà ấy hơi bận, thật sự là không bỏ công việc được.
Mẹ Hứa hoàn toàn không để tâm những điều này, bà nói không sao, còn nói là hiểu cho mẹ Ninh.
Ninh Tôn và Hứa Thanh Du lần này quay về, thái độ của mẹ Hứa đối với hai người họ hoàn toàn khác với lần trước.
Dĩ nhiên Ninh Tôn cảm nhận được rõ rõ ràng ràng, cụ thể tại sao lại như vậy, trong lòng anh cũng hiểu được.
Bà cũng không nói gì thêm, chỉ tiếp tục ăn, giúp đỡ dọn dẹp bàn ăn sau bữa cơm, sau đó đi đến phòng của Hứa Thanh Du.
Hứa Thanh Du không hề ngủ, cô ngồi trên giường cầm điện thoại xem gì đó.
Không phải đang gửi tin nhắn, chỉ là đang xem một số tin tức lá cải.
Ninh Tôn bước đến ngồi xuống bên cạnh, “Anh còn tưởng em buồn ngủ rồi chứ.”
Hứa Thanh Du dẹp điện thoại vào, “Vừa rồi trên máy bay em đã ngủ lâu như vậy rồi, cảm thấy có lẽ tối nay cũng không cần ngủ nữa đâu.”
Vậy là cô nói sai rồi, Ninh Tôn cười một hồi, sờ lên đầu cô.
Bây giờ giấc ngủ của Hứa Thanh Du có chút khoa trương, cô thật sự đánh giá thấp bản thân rồi.
Ninh Tôn theo Hứa Thanh Du nằm trên giường chán chường, giữa chừng anh hỏi cô có muốn ra ngoài đi dạo không.
Hứa Thanh Du không muốn ra ngoài, những người hàng xóm kia trái phải trước sau gì cũng quen biết cô, ra ngoài chắc chắn sẽ bị vây lấy cho xem.
Không nói đến việc ra ngoài bị vây quanh, đoán chừng bây giờ những người ngoài kia đang bàn tán về cô và Ninh Tôn.
Thật ra Hứa Thanh Du không muốn về đây, thành phố có giá lạnh đi chăng nữa thì vẫn có cái tốt riêng của nó, mọi người ai cũng có cuộc sống riêng, không có nhiều người thích hoa tay múa chân xen vào cuộc sống của người khác.
Cô thích cuộc sống như vậy hơn.
Hai người nằm trong phòng một lúc, thì nghe thấy bên ngoài có tiếng vọng vào, Hứa Thanh Du ngồi dậy hướng về cửa sổ nhìn ra ngoài, lại thấy rất nhiều hàng xóm đến nữa rồi.
Những người vừa rồi mới rời đi lại theo đám đông đến nữa.
Cô thật sự phiền đến không thôi.
Hứa Thanh Du lại quay về giường, nằm dài ra, nói với Ninh Tôn, “Hàng xóm lại đến nữa rồi.”
Ninh Tôn không biết nên ứng phó như thế nào, “Vậy có phải chúng ta nên ra ngoài không?”
Hứa Thanh Du nói không cần, sau đó lại nói, “Lát nữa sẽ nói với họ là ngồi máy bay quá mệt, đã nghỉ ngơi rồi, những người đó đến chắc là có gì đó cần nói, thật sự em không muốn nghe tí nào.”
Ninh Tôn chưa từng trải qua những việc như vậy, nên không hiểu lắm cảm nhận của Hứa Thanh Du.
Hứa Thanh Du nói như vậy, dĩ nhiên anh cũng làm theo như vậy thôi.
Qua một lúc, mẹ Hứa đến gõ cửa bảo hai người họ ra ngoài nói chuyện một lát.
Hứa Thanh Du trực tiếp nói, “Hôm nay con mệt lắm, ngủ trước đây, hôm khác có thời gian nói tiếp vậy.”
Nếu đặt vào khoảng thời gian trước kia, mẹ Hứa sẽ nói cô không nghe lời không hiểu chuyện, không biết đối nhân xử thế, vân vân.
Nhưng lần này mẹ Hứa lại không như vậy, bà còn được được được vài câu, sau đó lại nói, “Đúng là mệt thật, ba tiếng đồng hồ trên máy bay đến người bình thường còn chịu không nổi, các con ngủ đi, ngủ đi nhé, nghỉ ngơi sớm đi.”
Sau đó bà quay người rời đi.
Hứa Thanh Du trở người, nhào vào lòng của Ninh Tôn, “Có lẽ ngày mai vẫn phải đối mặt với những việc này nữa.”
Ninh Tôn cười, “Những người đó nhiệt tình một chút cũng không có gì, sao em lại sợ đến như vậy?”
Hứa Thanh Du không phải sợ, mà là phiền, những người đó rất phiền, vỗn dĩ mọi người nhiệt tình một chút cũng không sao, nhưng họ quá thích việc hoa tay múa chân xen vào cuộc sống của người.
Cô lại nhớ đến việc trước kia gọi điện thoại cho mẹ Hứa, những người ở đầu dây bên kia ồn ào nói những lời đó, cô chỉ cần nghĩ đến những việc này, là nhớ ngay đến việc lúc nhỏ đối mặt với những cảnh tượng như thế.
Những hàng xóm này dường như đặc biệt thích tham dự vào việc của người khác, cứ muốn đứng ra chỉ chỉ trỏ trỏ phát biểu ý kiến.
Lúc còn nhỏ cô đã đối mặt với rất nhiều sự chỉ trỏ của người khác, cũng không phải là nói cô làm sai việc gì, mà là nói cô thân là con gái thì vô dụng đến như thế nào.
Quê cô vẫn còn tư tưởng trọng nam khinh nữ, thân là con gái là sẽ không được người khác xem trọng.
Vốn dĩ đây cũng chỉ là việc riêng trong nhà cô, nhưng những vị hàng xóm đó cứ mãi qua nói với mẹ Hứa và ba Hứa, con gái đi học không có tác dụng gì đâu, khuyên bọn họ không cần tốn công cho cô đi học.
Bảo mẹ Hứa sớm tìm cho cô một công xưởng, đi làm kiếm tiền các thứ.
Cô đã nghe quá nhiều những lời như vậy rồi, cho nên đối với những người này cho dù không có liên quan, cô vẫn ghê tởm họ như thường.
Cô không thích nổi những người này.