Yêu Lại Từ Đầu Cố Tư Trì Uyên

Hứa Thanh Du đợi Mẹ Hứa rời đi xong, bước qua ngồi lên trên ghế sofa, lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho Hứa Thanh Khải bên kia một cái.

Hứa Thanh Khải nói không phải hôm nay thì là ngày mai trở về, cô muốn hỏi thử.

Điện thoại gọi sang bên kia rất nhanh liền bắt máy, không cần Hứa Thanh Du hỏi Hứa Thanh Khải liền tự mình mở miệng nói, “Chị, em xin nghỉ xong rồi, xe lửa chiều hôm nay, hẳn là ban đêm có thể tới, đến lúc đó em tự mình bắt xe về nhà.”

Hứa Thanh Du nghe xong trong lòng mới tính là yên tâm, “Trong tay em có tiền không, trên đường đừng bạc đãi chính mình.”

Thật ra ngồi tàu cao tốc cũng chỉ hơn ba tiếng, Hứa Thanh Khải cười, “Chỉ một đoạn đường như thế, nào có bạc đãi hay không bạc đãi gì, chị yên tâm đi, em lớn như này rồi, có thể chăm sóc tốt chính mình.”

Hứa Thanh Du ừ một tiếng, mặc dù quan hệ của cô cùng ba mẹ không thân thiết lắm, nhưng mà quan hệ cùng người em trai này vẫn luôn rất tốt.

Hứa Thanh Khải từ nhỏ đã rất dính cô, cho dù là sau đó cô vẫn luôn đi học bên ngoài, cũng không liên lạc nhiều với trong nhà.

Nhưng mà quan hệ của hai chị em vẫn luôn rất tốt.

Cho dù đến cuối cùng cha Hứa rời đi, mẹ Hứa đối với cô hà khắt các kiểu, cũng không có ảnh hưởng tình cảm chị em cô dành cho Hứa Thanh Khải.

Chuyện nào ra chuyện đó, cho dù mẹ Hứa đòi tiền cô, phần lớn đều là xài lên người Hứa Thanh Khải, nhưng cô cũng biết suy nghĩ này của bản thân rốt cuộc là ai gây ra?

Hứa Thanh Khải cũng không muốn vơ vét cô, thậm chí còn gọi điện thoại cho cô nhắc nhở cô, không cần nghe lời mẹ Hứa như thế, phải biết phản kháng.

Hứa Thanh Du không cùng Hứa Thanh Khải trò chuyện quá lâu, sau đó cúp điện thoại, Hứa Thanh Du thu dọn một chút, liền cùng Ninh Tôn ra cửa.

Hai người trực tiếp đón xe vào trong nội thành, bọn họ cũng chưa ăn cơm trưa, cũng trực tiếp chạy đến con đường lần trước cùng nhau đi dạo.

Trên đường vẫn náo nhiệt như cũ, Ninh Tôn chỉ đội một cái mũ, không có đeo khẩu trang, nhưng trên đường cũng không có ai nhận ra.

Không biết những minh tinh khác có thấy mất mác hay không, nhưng Ninh Tôn ngược lại cảm thấy rất tự tại

Anh càng thích kiểu sống không bị người ta làm phiền này hơn.

Hứa Thanh Du cùng Ninh Tôn tìm một cửa tiệm ngồi xuống, Ninh Tôn đến các sạp hàng bên đường mua các loại đồ ăn vặt, sau đó lại gọi một món rau xào trong tiệm.

Hai người ăn cơm rất chậm rãi, đồ ăn ở đây đều có chút nặng mùi, Hứa Thanh Du vốn đang sợ Ninh Tôn ăn không quen, nhưng hình như Ninh Tôn còn thích hơn so với cô.

Hứa Thanh Du liền thật muốn cười, có thể mặc kệ là tình nhân hay là vợ chồng, ở chung lâu, hai người liền sẽ càng lúc càng giống nhau.

Không chỉ là dung mạo, thói quen sinh hoạt cũng sẽ càng ngày càng giống nhau. 1 Phản ứng mang thai lúc đầu của Hứa Thanh Du đã hết rồi, hiện tại khẩu vị rất tốt.

Có lẽ cũng có thể là bởi vì lâu rồi chưa ăn lại món ăn của quê nhà, dù sao hứng ăn của cô cũng lên cao, những thứ Ninh Tôn mua này, hai người bọn họ ăn không còn dư miếng nào.

Ăn xong, Hứa Thanh Du dựa vào ghế, đều nói đồ ăn có thể an ủi tâm hồn của người ta.

Cô bây giờ mới nhận ra câu này là đúng, trước đó trong lòng còn có một chút khó chịu, ăn một bữa cơm xong cảm giác gì cũng không còn nữa.

Cô bây giờ cảm thấy cơm nước no nê đặc biệt thỏa mãn.

Ninh Tôn lại ngồi ở bên cạnh cùng với cô nghỉ ngơi một chút, sau đó tính tiền hai người nắm tay đi ra bên ngoài tản bộ.

Khả năng bởi vì thành phố không phát triển mấy, cho nên cho dù là trên đường nhiều người nhưng cũng không có đặc biệt nhiều.

Hai người bọn họ lựa chỗ ít người đi từ từ, những ngày tháng không có ai quen biết, không có ai làm phiền này, thật sự quá tốt đẹp.

Ninh Tôn nói, “Vốn dĩ anh còn muốn cùng em sau này về bên này dưỡng lão, loại cảm giác này thật tốt.”

Anh câu nói này tăng thêm hai chữ “vốn dĩ”, nhất định có một tầng ý khác.

Hứa Thanh Du quay đầu nhìn sang Ninh Tôn, “Trước đó em ngủ quên, những người hàng xóm kia có tới có nói cái gì sao, anh mau nói thật với em, hai chúng ta đều đến bước này rồi, con cũng sắp có rồi, không có cái gì phải che giấu.”

Ninh Tôn quay đầu nhìn cô có chút muốn cười, “Lời này của em nói, nếu như anh không nói ra gì đó, hình như sẽ giống như gạt em vậy.”

Nhưng mà những lời trước đó anh ở ngoài cửa nghe lén được kia, thật sự là không có cách nào nói với Hứa Thanh Du.

Sau đó Ninh Tôn thở dài, “Không có nói gì, chỉ nói bảo mẹ em làm long trọng một chút, gần như chỉ là những lời này, đừng tiếc tiền các kiểu, anh không có ở kế bên nói theo bọn họ, sau đó anh ra bên ngoài dạo qua một vòng, sau đó ở trong phòng với em, không nghe rõ toàn bộ quá trình bọn họ nói.

Hứa Thanh Du đem tay đang nắm tay Ninh Tôn đổi thành ôm cánh tay của anh, “Mới về ở một ngày đã thấy đủ rồi.”

Ninh Tôn dùng một cái tay khác sờ lên mặt của cô, “Đợi tiệc cưới tổ chức xong liền được rồi, tổ chức xong ngày thứ hai chúng ta liền đi.”

Hứa Thanh Du gật gật đầu, “Được.”

Hai người ở bên ngoài dạo chơi gần nửa ngày, mãi cho đến chạng vạng tối mới về nhà.

Trên đường về nhà, Hứa Thanh Du nhớ lại một số chuyện lúc trước

Lúc cô lên cấp ba liền không thích về nhà, thứ bảy chủ nhật thà ở trong ký túc xá không có người nào, cũng không muốn trở về nhà đối mặt với người trong nhà.

Sau đó lên đại học, bình thường ngược lại là có thể không về nhà, nhưng mà được nghỉ vẫn là nhất định phải về.

Lúc đó là khoảng thời gian mệt mỏi nhất của cô, có lúc bạn học cấp ba họp lớp, cô liền sẽ lý do đến ở nhà bạn học, sau đó không trở về nhà.

Cô nhớ rất rõ một chuyện, chính là cha Hứa gọi điện thoại cho cô, mắng cho cô một trận.

Chủ yếu cũng là bởi vì cô không thường xuyên về nhà, cha Hứa nói cô sống ích kỷ, xem nhẹ tình cảm, không thân thiết với người nhà, về nhà luôn xem mình như khách.

Dù sao là ở trong điện thoại mắng một đống lớn.

Gần như cha Hứa đem hết mọi bực bội trút lên người cô.

Ông ấy sợ mẹ Hứa, xưa nay không dám kiếm chuyện với Mẹ Hứa, lại bởi vì Mẹ Hứa thiên vị Hứa Thanh Khải, bản thân ông cũng thích Hứa Thanh Khải, cho nên cũng sẽ không nổi nóng mấy với bà.

Tình tình của một người tốt đến đâu, rồi cũng sẽ có lúc không vui, cho nên ông có chút bực bội, cũng đều trút hết lên người Hứa Thanh Du rồi,

Chẳng qua tổng thể mà nổi, ông ấy đối với Hứa Thanh Du cũng không tệ lắm.

Một người cả một đời kiểu gì cũng sẽ làm qua vài chuyện khiến người khác nhớ tới liền cắn răng nghiến lợi, đây cũng là rất bình thường.

Hứa Thanh Du mỗi lần nhớ tới cha Hứa trong lòng sẽ khó chịu, liền sẽ nghĩ tới những chuyện cha Hứa đối xử với cô không tốt, sau đó những sự khó chịu đó cũng chậm rãi tan biến.

Cô chỉ có thể dựa vào cách này làm dịu đi nỗi buồn của mình.

Xe một đường chạy đến trước cửa nhà, mẹ Hứa còn chưa về, Hứa Thanh Khải hẳn là còn phải đợi thêm hơn một tiếng nữa mới có thể về tới

Ninh Tôn cùng Hứa Thanh Du trở về nhà, đem thức ăn mua bên ngoài đặt ở phòng bếp.

Sau đó hai người đi đến ghế sofa ngồi xuống xem tivi.

Thật ra cũng không có cái gì đáng xem, nhưng mà bởi vì người già ở đây tương đối nhiều, khi trời vừa tối xuống, mọi người liền không bước chân ra khỏi nhà, thế là bên ngoài đặc biệt yên tĩnh.

Nếu đã như vậy, Hứa Thanh Du cùng Ninh Tôn cũng chỉ có thể buồn bực ở trong nhà.

Chẳng qua cũng may những người hàng xóm kia không có dám vào lúc này lại tới phiền bọn họ.

Hai người xem tivi một lát, Hứa Thanh Du liền trực tiếp nằm xuống, gối lên đùi Ninh Tôn, “Trưa hôm nay em ngủ một giấc, cũng nằm mơ, anh đoán xem em mơ thấy gì?”

Loại chuyện này làm sao đoán được, Ninh Tôn cũng bị cô làm cho tức cười, “Mơ thấy cái gì? Mơ thấy trúng số độc đắc hả?”

Hứa Thanh Du hừ một tiếng, cô trước kia có thể nằm mơ sẽ nghĩ tới phương diện trúng số, nhưng mà con người của cô rất biết thỏa mãn, hiện tại không thiếu tiền, cũng không nghĩ tới những cái có hay không có nữa.

Cô nói, “Mới không phải, anh đoán thử xem.”

Nói như thể nói đoán liền đoán ra ngay vậy, Ninh Tôn có chút bất đắc dĩ, “Không đoán ra được, em gợi ý cho anh đi.”

Hứa Thanh Du vội sờ lên bụng.

Như vậy Ninh Tôn gần như liền hiểu, phương hướng đại khái, “Lại mơ thấy sinh một bé gái?”

Hứa Thanh Du nghĩ nghĩ liền lắc đầu một cái, “Không có mơ thấy sinh ra, mơ thấy bụng lớn, sau đó em muốn uống sữa bò, hơn nửa đêm đặc biệt muốn uống, nhưng anh cứ không đi mua cho em.”

Ninh Tôn bó tay rồi, “Em không thể mơ thấy điểm tốt của anh hả?”

Hứa Thanh Du nghĩ một lát cũng cười, “Sau đó em ở trong mơ đánh nhau với anh, anh không dám đụng em, em liền nhảy lên cào anh.”

Cô nói như thế vài câu, không biết Ninh Tôn tưởng tượng ra cái gì, sau đó cười có chút không lại được, “Sau đó thì sao?”

Sau đó?

Sau đó Hứa Thanh Du liền bị tức đến tỉnh lại.

Lúc vừa tỉnh lại nhìn thấy Ninh Tôn, cô còn muốn nhảy lên tiếp tục cào anh, sau đó mới phản ứng lại, những cáo trước đó đều chỉ là cô nằm mơ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận