Yêu Lại Từ Đầu Cố Tư Trì Uyên

Hứa Thanh Du mỗi ngày đều an an ổn ổn làm việc, sau đó theo Ninh Tôn trở về tham dự tiệc đầy tháng của con trai Chương Tự Chi.

Hứa Thanh Du bụng còn chưa lộ ra ngoài, nhưng cảm giác mệt mỏi còn tới nhanh hơn so với việc lộ bụng ra ngoài.

Loại cảm giác mệt mỏi này không giống như khi bạn mang thai, phản ứng lúc mang thai, khi cảm thấy mệt mỏi thì chả muốn làm cái gì cả, chỉ muốn nằm một chỗ nghỉ ngơi.

Khi bọn họ xuống máy bay, Chương Tự Chi cho xe tới đón, phòng ở khách sạn đã chuẩn bị xong.

Tới khách sạn, Hứa Thanh Du liền nằm bò ra giường, ngủ thiếp đi.

Mặc dù cả đoạn đường trên máy bay cô đều ngủ, nhưng bây giờ cô vẫn cảm thấy rất buồn ngủ..

Ninh Tôn ở trong phòng ngây ngẩn một lúc, thì nhận được điện thoại của Chương Tự Chi, anh nhìn Hứa Thanh Du, đoán chừng một lúc nữa cô mới tỉnh lại, vì vậy liền đi thẳng xuống lầu.

Chương Tự Chi đến đây một mình, nói là thời gian dài chưa nhìn thấy Ninh Tôn nên đến đây xem anh một chút.

Chương Tự Chi đã uống rượu, thoạt nhìn dáng vẻ có chút hưng phấn.

Nhìn thấy Ninh Tôn, việc đầu tiên mà anh ta làm là tới ôm anh một cái, sau đó cười nói, “Vợ của cậu đâu?”

Ninh Tôn nói với anh ta là đang ngủ ở trên phòng, sau đó cau mày nhìn Chương Tự Chi, “Cậu đã uống bao nhiêu rượu thế? Vợ cậu mặc kệ cậu uống sao?”

Chương Tự Chi xua tay, giọng nói vô thức lớn, “Đây không phải vì ngày mai là tiệc đầy tháng nên vui vẻ sao, hôm nay tôi có uống nhiều hơn chút xíu, không sao, không có gì đáng ngại, Tiểu Như không quản tôi đâu.”

Ninh Tôn gật đầu, “Nghe nói bữa tiệc ngày mai tổ chức tại nhà, vậy ngày mai chúng tôi liền trực tiếp đi tới nhà tổ.”


Chương Tự Chi ậm ừ, “Đúng vậy, tổ chức ở nhà, ba tôi lớn tuổi rồi, nên không muốn chạy tới chạy lui, tổ chức ở nhà khi nào ông mệt mỏi thì có thể nghỉ ngơi, hơn nữa, tổ chức ở bên ngoài thì lại phải mời mọi người, đông người quá trẻ con cũng không thoải mái, ở nhà toàn người quen chỉ cần vui vẻ với nhau là được.”

Sau đó anh cảm khái một câu, “Bụng vợ cậu có to không? Cậu xem tốc độ của cậu cũng quá nhanh rồi.”

Ninh Tôn mỉm cười, “Tôi còn cảm thấy vẫn còn chậm đó.”

Chương Tự Chi gật gật đầu, sau đó đưa Ninh Tôn đến nhà ăn của khách sạn rồi ngồi xuống.

Sau khi ngồi xuống,anh thở phào nhẹ nhõm, “Chị Ba của tôi biết cậu qua đây, chị ấy muốn hỏi xem khi nào cậu có thời gian, muốn gặp mặt hai người, trước đó hai người không phải nói muốn cùng hợp tác với chị ấy sao, chị ấy vẫn nhớ chuyện này đấy, vừa rồi mới gọi điện cho tôi hỏi tôi, tôi nói đang muốn đến chỗ cậu, trước tiên tôi hỏi cậu một chút, sau đó khi về tôi sẽ gọi điện thoại cho chị ấy.”

Ninh Tôn nghe vậy thì suy nghĩ một chút, “Tiểu Du đang ngủ ở trên lầu, chờ cô ấy tỉnh lại đã, hiện tại Chị Ba đang ở đâu? Cậu nói địa chỉ cho tôi, một lúc nữa tôi đi qua tìm chị ấy cũng được.”

Buổi lễ ngày mai có lẽ tương đối ồn ào, náo nhiệt, không thích hợp để ngồi xuống bàn chuyện công việc.

Ninh Tôn vẫn muốn nắm chắc thời gian nhanh chóng quyết định xong chuyện này trong hôm nay.

Chương Tự Chi lập tức đưa cho Ninh Tôn một cái địa chỉ, nói cô Ba nhà họ Chương phần lớn thời gian đều ở đây.

Ninh Tôn đã có số điện thoại của cô Ba nhà họ Chương, sau đó anh nói anh biết rồi, chút nữa sẽ liên hệ với cô Ba nhà họ Chương.

Chương Tự Chi dựa lưng vào ghế, “Hai người nếu trở về đây phát triển thì sẽ tốt hơn, khi đó chúng ta không phải chờ có việc gì đó mới có thể gặp mặt nhau, cậu không ở đây, tôi cũng rất nhớ cậu.”

Ninh Tôn chắc chắn là chưa có biện pháp nào để trở về ngay được, Hứa Thanh Du công việc cũng chưa thể nghỉ ngay được, ít nhất cũng phải chờ đến khi công việc của cô gần như hoàn thành xong.


Những chuyện này đến lúc đó anh phải đàm phán tử tế đối với cô Ba nhà họ Chương mới được.

Ninh Tôn cùng Chương Tự Chi trò chuyện một lát, thì điện thoại của Chương Tự Chi vang lên, là Lương Ninh Như gọi điện thoại cho anh, hỏi anh đang đi lêu lổng ở chỗ nào.

Chương Tự Chi lúc trước giả bộ hai năm tám chục ngàn, nhưng vừa nhận được cuộc gọi của Lương Ninh Như, trạng thái lập tức thay đổi.

Trong điện thoại anh toàn nói phải phải phải tốt tốt tốt được được được để ứng phó, chờ cúp điện thoại, liền nói với Ninh Tôn, “Tôi phải đi rồi, tổ tông nhà chúng tôi kêu tôi trở về rồi.”

Ninh Tôn cười nói, “Được rồi, cậu bận thì đi đi, ngày mai gặp lại.”

Chương Tự Chi đứng dậy, Ninh Tôn tiễn anh đến cửa khách sạn, ở cửa đậu một chiếc xe, có tài xế đang chờ.

Ninh Tôn đứng ở cửa hai tay đút túi, “Cậu uống rượu ở bên ngoài sao?”

Chương Tự Chi dựa vào cửa sổ xe, “ Tôi vừa mới gặp một người bạn, uống một chút, tôi đi trước đây.”

Ninh Tôn gật đầu, không quên nhắc nhở anh, “Khi trở về thì thái độ tốt một chút, tránh cho cậu bị tổ tông nhà mình chỉnh đốn.”

Chương Tự Chi chỉ cười cười, sau đó xe nổ máy lái đi ra ngoài.

Ninh Tôn đợi một lúc, rồi trở về phòng, Hứa Thanh Du vẫn đang ngủ say.


Anh nằm xuống bên cạnh Hứa Thanh Du, vừa rồi đi trên máy bay anh cũng không nghỉ ngơi, nhìn thấy Hứa Thanh Du ngủ ngon như vậy, anh cũng cảm thấy mệt mỏi rã rời.

Nhưng mà mới chợp mắt được một lúc, điện thoại di động của anh liền rung liên hồi.

Ninh Tôn hoảng hốt tỉnh lại, đi tới vội vàng liếc nhìn màn hình điện thoại.

Vốn dĩ anh còn tưởng rằng là có chuyện gì quan trọng, cuối cùng nhìn màn hình thì thấy tin tức có mặt của Chương Tự Chi và Trì Uyên.

Hai người lại bắt đầu gây gổ trong nhóm, con của hai người ngày thực sự rất đáng yêu, từ hình dáng cho tới các góc độ khác.

Ninh Tôn nhìn một lúc, nhịn không được, bỏ điện thoại xuống, xoay người đi sờ bụng Hứa Thanh Du.

Hứa Thanh Du ngủ một giấc khá lâu, bị anh chạm vào một cái liền tỉnh, cau mày, trước khi mở mắt ra còn lầm bầm nói một câu, “Phiền chết được.”

Ninh Tôn nở nụ cười, “Em dậy đi, còn đi xuống ăn một chút gì đó, em ngủ như vậy thì buổi tối có ngủ được nữa không?”

Hứa Thanh Du ậm ừ, chậm rãi mở mắt ra, một lúc sau mới quay lưng về phía Ninh Tôn, “Em đang nằm mơ, anh tự nhiên đánh thức em.”

Cô nói như thế, giấc mơ kia có lẽ là một giấc mơ đẹp.

Ninh Tôn nghiêng người từ phía sau ôm lấy cô, “Em nằm mơ thấy cái gì?”

Hứa Thanh Du lại nhắm mắt lại, nhưng mà lại nói chuyện, “Nằm mơ thấy mình đoạt giải thưởng.”

Nói xong, chính cô tự bật cười trước tiên, “Em nằm mơ thấy mình đi tham gia thi đấu, sau đó được thưởng, sau đó trở về công ty còn được tăng tiền lương, còn thăng chức cho em nữa.”

Dù sao bên trong giấc mơ này cũng toàn những điều tốt.


Ninh Huyền từ phía sau hôn lên vành tai cô, “Chắc hẳn sẽ rất nhanh thôi, đây là một giấc mộng tiên tri, chờ lần sau có cuộc thi, em nên nhanh chóng đăng ký tham gia.”

Hứa Thanh Du cười thành tiếng, một lúc sau mới chậm rãi ngồi dậy.

Khi ngủ đầu óc cô cảm thấy choáng váng, nhưng quả thực cô rất đói.

Ninh Tôn bế Hứa Thanh Du ra khỏi giường đi rửa mặt, sau đó đi xuống lầu.

Anh nói với Hứa Thanh Du rằng, chuyện vừa rồi Chương Tự Chi tới, sau đó nói một lúc nữa sẽ đi tìm cô Ba nhà họ Chương, hỏi Hứa Thanh Du có muốn đi cũng anh không hay là ở lại khách sạn chờ anh.

Hứa Thanh Du do dự, “Em không muốn hoạt động lắm, em sẽ ở lại khách sạn, em không muốn đi đâu cả.”

Ninh Huyền gật gật đầu, “Vậy cũng được, em đi cùng anh, anh lại sợ em thấy nhàm chán, vậy em đừng ra ngoài, ở trong phòng chờ anh, anh sẽ cố gắng nói chuyện nhanh chóng để trở về sớm với em.”

Hứa Thanh Du ừ một tiếng, hai người từ từ chậm rãi ăn cơm.

Sau khi ăn xong Ninh Tôn đi ra ngoài, Hứa Thanh Du trở về phòng ngồi xuống xem điện thoại di động.

Cố Tư và Lương Ninh Như cũng đang nói chuyện trời đất ở trong nhóm, Cố Tư hỏi Lương Ninh Như chuẩn bị cho buổi tiệc đầy tháng như thế nào rồi.”

Lương Ninh Như căn bản cũng không biết chuẩn bị như thế nào, bởi vì cô cũng không quá bận tâm đến những chuyện này, đều do Chương Tự Chi chuẩn bị.

Nhưng kỳ thật nếu nói trắng ra thì, cũng không phải là Chương Tự Chi tự mình chuẩn bị, mà là bốn người chị của anh so với anh còn tích cực hơn.

Bọn họ lo lắng cũng vô dụng, bốn chị em nhà họ Chương đã sắp xếp ổn thỏa cả rồi.

Hứa Thanh Du đọc nội dung cuộc trò chuyện trên trời dưới bể của hai người bọn họ, sau đó liền sinh ra cảm giác ước ao, hâm mộ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận