Buổi tối, Cố Tư vô cùng thoải mái khi nằm trên giường của mình.
Cô lật qua lật lại.
Cho dù cái giường này không bằng cái giường mà bà Trì chuẩn bị cho Tùy Mị ở nhà tổ nhà họ Trì nhưng cũng không tệ.
Cô nhắm mắt lại, nghĩ ngợi.
Cô đã xem qua các phòng khác rồi. Thật ra ở đây có hai phòng khách có thể để cho Trì Uyên ở.
Ngày mai, mình sẽ bảo Trì Uyên tự qua thu don.
Cô thật sự… sẽ không nhúng tay vào chuyện của anh nữa.
Cố Tư mơ màng nghĩ tới chuyện mình đạp bà Trì một phát.
Đầu óc cô hơi đờ đẫn, vẫn còn hơi tiếc nuối
Sao lúc đó mình không đạp thêm mấy phát nhỉ?Để sau này bà già kia nhìn thấy cô cũng phải đi vòng đường khác.
Cô cứ nghĩ linh tinh rồi chìm vào giấc ngủ.
Sau đó cô nằm mơ, trong giấc mơ lại thi triển quyền cước.
Nhưng cô không chỉ đánh bà Trì mà còn cả Tùy Mị nữa.
Cô mơ cô ta biến thành người giúp việc muốn qua đỡ bà Trì.
Tốt lắm, cô đã chướng mắt cô ta từ lâu.
Bởi vậy cô đạp mạnh một phát.
Tùy Mị bị đạp bay ra ngoài.
Cố Tư không nhịn được mà cười ra tiếng.
Sau đó cô tỉnh dậy.
Cô hơi chán nản. Sao mình lại thức dậy đúng vào lúc quan trọng như vậy chứ?Cô vẫn muốn xem thử dáng vẻ chật vật của Tùy Mị.
Cố Tư lật người. Giờ vẫn còn sớm, cô ép mình ngủ lại.
Nhưng sự thật chứng minh, muốn mơ tiếp giấc mơ trước đó thì hơi khó đấy.
Sau đó, cô ngủ tới sáng.
Giấc ngủ này rất thoải mái.
Lúc Cố Tư tỉnh dậy thì đã gần trưa.
Ánh nắng bên ngoài chiếu vào giường thật ấm áp.
Cố Tư đờ đẫn đi rửa mặt.
Khi cô đứng trước gương, không nhịn được đã vén áo lên nhìn.
Dấu vết mà Trì Uyên để lại trên người cô vẫn còn.
Tên khốn này nhân lúc mình say mà làm chuyện như vậy.Không biết xấu hổ.
Sau đó, Cố Tư rửa mặt, thay quần áo và đi xuống tầng.
Cô chậm rãi làm bữa sáng.
Cô không có việc làm, cũng không có chuyện gì khác, chỉ có thể ở nhà lãng phí thời gian.
Sau khi dọn dẹp phòng vệ sinh xong, cô nằm trên thảm tập yoga.
Có phải trong nhà này còn thiếu thứ gì đó không nhỉ?
Cố Tư nhìn đèn chùm pha lê trong phòng khách một lúc lâu.
Đầu óc cô rối bời. Cả căn nhà lớn như vậy đều thuộc về cô.
Bây giờ cô nghĩ lại vẫn thấy không thật.
Người giàu, cô đã biến thành người giàu có đấy.
Trong cuộc hôn nhân này, cô chẳngđược gì ngoài tiền.
Nhưng bây giờ xem ra, hình như nhận được tiền cũng tốt.
Cô thật sự không thể có được nhiều hơn.
Cố Tư cười lạnh, bảo mình nên nghĩ thoảng hơn.
Cô cứ nằm như vậy đến lúc Trì Uyên qua.
Vào giờ nghỉ trưa, anh lái thắng xe tới đây.
Anh đã mang theo hành lý đơn giản khi ra ngoài vào buổi sáng.
Lúc đó, bà Trì ở trong phòng khách nhìn thấy còn lộ vẻ uất ức.
Bà cụ có vẻ không quen nhìn dáng vẻ bà ta như vậy, “Được rồi, sao nước mắt con giống như không đáng tiền vậy?”
Bà Trì lau mắt, “A Uyên lớn như vậy, còn chưa từng sống xa chúng ta.”
Đừng nói bà cụ, lúc đó Trì Uyên cũng thấy nghẹn lời.
Cho nên, anh xách vali đi thẳng mà chẳng nói câu nào.
Cố Tư nằm trên thảm tập yoga, quay đầu nhìn về phía cửa sổ sát đất. Xe của Trì Uyên đã đỗ ở cửa.
Cố Tư lười biếng đứng dậy, qua mở cửa cho anh.
Trì Uyên để vali qua một bên, nhìn khóa cửa, “Nhập vân tay của tôi vào đi.”
Cố Tư ẩn mật khẩu rồi cài đặt với vẻ vô cảm.
Trì Uyên chờ lưu lại vân tay xong. Lúc này, anh mới xách vali đi lên tầng, “Tôi ở cạnh phòng sách.”
Cố Tư chỉ nhìn theo bóng lưng của anh mà chẳng nói gì.
Sao người này vừa qua, cô lại có cảm giác mình là khách trọ gặp chủ nhà vậy?
Quyền chủ động hoàn toàn mất hết.
Nhưng rõ ràng bây giờ căn nhà này là của cô.
Lát sau, Trì Uyên xuống tầng.
Anh đứng ở phòng khách và nhìn lướt qua một lượt, “Tôi gọi thức ăn bên ngoài rồi. Cô ăn cùng không?”
Cố Tư cười lạnh, “Tôi có tay có chân, ăn đồ bên ngoài làm gì?”
Trì Uyên thấy cô cà khịa nhưng không tiếp chiêu, chỉ ngồi xuống sofa và chờ thức ăn đưa tới.