Yêu Lại Từ Đầu Cố Tư Trì Uyên

Tô Lương cũng không phải là người không nóng tính, nhưng tính nóng nảy khi đối với cuộc sống hiện thực vẫn phải nên nhượng bộ.

Trì Cảnh không tiếp tục hỏi nữa, chỉ gật gật đầu.

Sau đó Tô Lương đứng dậy: “Anh lại giúp tôi một lần nữa, tôi mời anh ăn khuya nha? Đừng từ chối tôi, bằng không tôi thật sự không thoải mái.”

Trì Cảnh nghĩ nghĩ rồi cũng đứng dậy theo: “Đi thôi.”

Vừa nãy uống không nhiều, cũng ăn không nhiều, hiện tại trong dạ dày thực sự rất trống rỗng.

Hai người cùng nhau đi ra khỏi câu lạc bộ, Trì Cảnh gọi xe đưa Tô Lương vể cổng chung cư cô, dự định sẽ tìm một quán ăn khuya ở đây, ăn xong trực tiếp để Tô Lương về nhà.

Tô Lương ở trong xe bật cười: “Thực sư là không ngờ đến một hai rồi lại ba lần gặp phải anh, chúng ta khá có duyên đấy chứ.”

Thực sự cô cũng chỉ là nói như vậy, không có ý gì khác trong đó.

Nhưng sau khi nói xong, bầu không khí dường như sẽ có chút không đúng lắm.

Trì Cảnh cũng không nói gì, giống như là không nghe thấy.

Tô Lương cũng cảm giác lời nói của mình giống như mang ý ra hiệu ngầm, nhanh chóng nói: “Chứng tỏ anh là quý nhân của tôi, mỗi lần đều ra tay giúp đỡ lúc tôi gặp rắc rối, tôi phải nịnh bợ anh thật tốt mới được.”

Sau đó xe dừng ở cổng chung cư Tô Lương, khu vực này tương đối quen thuộc với Tô Lương, dẫn anh đến một quán ăn khuya quen thuộc trên đường.

Cô bật cười haha nói với Trì Cảnh: “Quán ăn khuya của bọn họ khá ngon, lúc trước tôi tăng ca về hơi muộn đều sẽ ăn ở đây.”


Trì Cảnh nhìn xung quanh, quán ăn này có lẽ là khá ngon, nhìn khách ăn liền có thể nhìn ra được.

Xung quanh có vài quán ăn khuya, nhưng dường như chỉ có quán ăn này đông khách.

Anh gật gật đầu, sau đó trực tiếp đi vào tìm một vị trí ngồi xuống.

Có lẽ Tô Lương và ông chủ đã quen biết nhau, cô tự mình đến kệ hàng bên cạnh lấy đồ ăn kèm, sau đó lại gọi thêm vài món bảo chủ quán nhanh mang lên.

Chủ quán xoay người nhìn chằm chằm Trì Cảnh, giọng hơi to một chút: “Được, lập tức mang lên cho cô, bạn trai đấy à, thời gian lâu như vậy vẫn là lần đầu tiên thấy cô dẫn bạn trai đến.”

Tô Lương cười: ‘Không có không có, chỉ là bạn bình thường thôi.”

Chủ quán bật cười haha, không nói thêm gì khác, chưa đến một lúc cũng mang thức ăn bọn họ gọi đến.

Tô Lương lấy đũa đưa cho Trì Cảnh: “Nhanh nếm thử đi, quán ăn này của bọn họ thực sự mùi vị rất là ngon.”

Trì Cảnh nhận lấy đũa, gắp một miếng, cảm thấy khá ngon.

Anh gật gật đầu: “Cũng không tệ.”

Tô Lương cười cong cả mắt: “Đúng vậy, quán ăn của bọn họ thực sự là đồ ngon giá rẻ.”

Lúc ăn Tô Lương lại nói luyên thuyên một số chuyện, quản lý bộ phận kia của cô, nói là tác phong của anh ta có vấn đề, người trong công ty đều biết.

Mà người quản lý này cũng không chỉ là thích động tay động chân với Tô Lương, các đồng nghiệp nữ trong bộ phận của bọn họ, dường như đều không tránh được.


Tô Lương nói: “May là anh ta chưa làm việc gì quá đáng đối với tôi, cũng vẫn có thể nhịn được.”

Bình thường người đàn ông đó cũng chỉ là vỗ nhẹ vai của cô, thỉnh thoảng còn sẽ sờ mặt, hoặc là chỉ muốn nắm tay của cô.

Tô Lương biết tính tình của anh ta như thế nào, lần nào cũng đều muốn tìm cách tránh đi, để không bị thiệt thòi gì lớn.

Trì Cảnh nghĩ nghĩ rồi nói: “Tại sao không xem thử công việc khác, dù sao mỗi ngày đều làm việc thời gian nhiều như vậy, còn phải đề phòng người khác, cuộc sống như vậy có lẽ không được tốt lắm.”

Trên mặt Tô Lương vẫn còn nụ cười: “Công việc không có dễ tìm, lúc trước tôi cũng đi ra ngoài tìm rồi, có chỗ thì người ta không coi trọng tôi, có chỗ thì tôi chê lương thấp, những thứ như vậy, quá hão huyền.”

Sau đó cô còn bổ sung thêm một câu: “Các anh sẽ không hiểu được đâu, cậu chủ lớn như các anh sẽ không hiểu được sự khổ cực của dân chúng dưới đáy xã hội như chúng tôi đâu.”

Trì Cảnh cũng thật sự là không hiểu đươc, nhà họ Trì bọn họ có công ty riêng, chuyện công việc đương nhiên là không cần lo lắng.

Đừng nói là không lo lắng về công việc, mà là trong cuộc sống cũng không có gì lo lắng.

Đương nhiên ngoại trừ việc mẹ anh thường xuyên bảo anh đi xem mắt tìm bạn gái kết hôn.

Ít nhiều khổ cực trong cuộc sống, anh chưa từng trải nghiệm gì.

Sau đó Tô Lương thở dài: “Đừng nói những chuyện này nữa, nói chuyện vui đi, chính là lần trước anh giúp chị tôi, đánh tên khốn nạn Tôn Triển kia một trận, khả năng là anh ta nghĩ anh là chỗ dựa của chúng tôi, trước đó cắn răng sống chết không chịu ly hôn, nói gì mà muốn kéo chị tôi chết chung, nhưng sau lần bị đánh đó, chị tôi nhắc đến chuyện ly hôn với anh ta, anh ta liền nhẹ nhàng đồng ý.”

Nói xong cô mỉm cười: “Anh xem trong cái vô tình của anh lại giúp được chúng tôi, tính đi tính lại thời gian quen biết anh cũng không dài, mà dường như vẫn luôn mang ơn anh.”


Trì Cảnh mở miệng: “Cũng không có gì.”

Anh không quan tâm đến chuyện này lắm, mà vài lần trước đó anh cũng không đơn thuần là vì giúp người, chỉ là những người đó đụng phải họng súng mà thôi.

Bầu không khí bữa ăn này của hai người khá tốt, giữa chừng Tô Lương nhận điện thoại của lãnh đạo.

Lãnh đạo biết cô đang ở cùng với Trì Cảnh, liền thay đổi cách nói chuyện đặc biệt tốt, bảo cô ăn thật ngon, rồi kéo gần quan hệ với Trì Cảnh thật tốt.

Tô Lương thực sự cũng có thể hiểu được ý của lãnh đạo.

Công ty này của bọn họ, chỉ cần có thể với được quan hệ gì với công ty nhà họ Trì, sự nghiệp kia không cần lo lắng nữa.

Chỉ là cô cảm thấy khá buồn cười, lãnh đạo công ty cũng không biết nghĩ như thế nào, cứ nghĩ đơn giản nhờ vào cô liền có thể bấu víu được nhà họ Trì.

Cũng không nghĩ thử xem, phàm là cô có năng lực đó, cũng không thể lăn lộn ở công ty như hiện tại, sớm đã nhảy lên cành cao hơn đầu rồi.

Điện thoại cũng không nói quá lâu liền cúp máy.

Trong quán hơi ồn ào, Trì Cảnh không nghe được người bên kia điện thoại nói cái gì, nhưng gần như cũng có thể đoán được.

Sau khi đặt điện thoại xuống, Tô Lương lại thở dài, tự mình lầm bầm một câu: “Cũng không biết đầu óc những lãnh đạo công ty của chúng tôi là chứa cái gì nữa, chuyện gì cũng dám nghĩ.”

Sau đó cô lại nói: “Ăn thôi ăn thôi, không nói đến bọn họ, nói đến bọn họ liền mất khẩu vị.”

Vốn dĩ Trì Cảnh đã đói, cộng thêm quán ăn này mùi vị cũng khá ngon, thế nên bữa ăn này anh cũng không ăn ít.

Sau khi ăn xong, trạng thái cả người tốt hơn rất nhiều so với vừa nãy.

Trì Cảnh không tự mình lái xe đến, hiện tại cũng không muốn về nhà lắm, chần chừ một lúc, lần đầu tiên chủ động nói: “Có muốn đi dạo một lúc không?”


Tô Lương cũng khá ngạc nhiên, đương nhiên cô cũng sẽ không từ chối, liền gật gật đầu: “Được.”

Hai người đi ra khỏi quán ăn khuya, men theo một hướng dọc theo con đường, cũng không thể cứ đi dạo như vậy, chắc chắn phải nói chuyện gì đó.

Trì Cảnh nói không chuyện, nên Tô Lương chỉ có thể mở miệng nói: “Anh Trì hôm nay nửa chừng đi ra ngoài, không có ảnh hưởng gì đến bữa tiệc chứ?”

Trì Cảnh mím môi: “Hôm nay không quá cần thiết tôi phải ra mặt, bản thân tôi cũng không quá thích những bữa tiệc xã giao, có thể tìm cớ chạy cũng khá tốt.”

Tô Lương cười: “Không ngờ Anh Trì là người như vậy, tôi cứ nghĩ anh là người cuồng công việc, lúc nào công việc cũng đặt ở vị trí đầu tiên.”

Trì Cảnh bật cười, nói như nhẹ nhàng thong dong: “Tôi không có cuồng công việc, tôi thực sự rất ghét làm việc.”

Nhưng ngoại trừ công việc, anh dường như không có chuyện gì khác làm, huống hồ ông hai bà hai vẫn luôn so sánh với nhà ông bà cả, anh không muốn làm việc cũng không có cách nào.

Hai người đi dạo một đoạn đường rất dài, lại nói những chuyện về công việc của Tô Lương.

Trạng thái của Tô Lương vẫn khá tốt, nhắc đến chuyện công việc gần như cũng bật cười haha, cô nói chuyện công việc của cô rất phức tạp, có rất nhiều thứ cần phải chịu tránh nhiệm, lúc đầu chân tay luống cuống, nhưng bây giờ đều hài hòa hơn rất nhiều.

Cô nói đôi lúc rất có cảm giác thành công, cho dù ông chủ không phải người tốt, nhưng cô đối với công việc này vẫn rất nhiệt tình.

Trì Cảnh quay đầu nhìn cô, từ trong những lần tiếp xúc với Tô Lương, thực sự anh có thể cảm nhận được, cuộc sống Tô Lương trôi qua có lẽ không được tốt lắm.

Có lẽ cô chỉ có một người chị đã kết hôn, ngoài ra không có người thân nào nữa.

Kết quả người chị đã kết hôn này, cuộc sống trôi qua trải lông gà đầy đất *, vậy nên trong thành phố này cô cũng xem như không có nơi nương tựa.

*lông gà đầy đất:những chuyện vặt vãnh thường ngày trở nên rắc rối, khó nhằn, gây phiền toái.

Thế nhưng cuộc sống trôi qua khó khăn như thế, tính tình còn tốt như vậy, điều này khiến Trì Cảnh rất khâm phục.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận