Một lúc sau người của cảnh sát chạy đến.
Tô Mẫn và Tô Lương đã thay xong quần áo, nghe thấy cảnh sát la hét ở bên ngoài, Tô Mẫn liền đi qua mở cửa.
Cửa vừa mở ra, Tô Lương hơi nghiêng người, ngay lập tức liền nhìn Tôn Triển đang ngồi co quắp trên đất ở cửa ngoài đầu cầu thang.
Tôn Triển cúi đầu, tiếng hít thở dày đặn, cũng không biết có phải là đang ngủ hay không nữa.
Cảnh sát đến xác nhận tình hình với Tô Mẫn.
Những chuyện như vậy Tô Lương không giúp được gì, cô trở lại ngồi trên ghế sofa.
Bên phía cảnh sát thấy trong nhà chỉ có hai cô gái, sau khi ghi chép xong, còn dặn dò bọn nhất nhất định phải khóa chặt cửa.
Sau đó bọn họ xoay người dẫn theo Tôn Triển rời đi.
Đối với Tôn Triển, thái độ của bọn họ không được tốt lắm, một nhân viên cảnh sát cao lướn thô kệch, ngay lập tức túm lấy cổ áo của Tôn Triển, xốc anh ta lên, “Đứng dậy, dậy đi, ở đây ngủ cái gì mà ngủ?”
Tôn Triển mơ màng “a” một tiếng, đứng dậy giãy dụa.
Anh ta đứng cũng đứng không vững, sau đó loạng choạng dựa vào người nhân viên cảnh sát.
Tô Mẫn nói cảm ơn với nhân viên cảnh sát, đóng cửa lại, sau đó dựa trên cánh cửa một lúc lâu rồi chùi mặt một cái:”Được rồi, nghỉ ngơi thôi, không sao rồi.”
Tô Lương quay đầu nhìn cô, biểu cảm có chút phức tạp: “Chị đừng nghĩ quá nhiều, trải qua chuyện tối hôm nay, đoán chừng việc ly hôn sẽ càng dễ hơn một chút.”
Tô Mẫn chỉ gật gật đầu, không nói gì khác.
Hai chị em cũng không nói chuyện gì, sau đó mỗi người tự về phòng mình.
Tô Lương ngủ không được, cũng không phải nói là sợ hãi, hay là nghĩ lại cảm thấy rùng mình, chỉ là cảm thấy cuộc sống mình trải qua quá phiền lòng.
Ngày trước Tô Mẫn kết hôn cũng không phải là nhất thời kích động, cô và Tôn Triển yêu nhau hơn hai năm, cũng xem như là hoàn toàn tìm hiểu mới quyết định bước đến hôn nhân.
Lúc đó con người Tôn Triển vẫn khá tốt, ít nhiều nhìn không ra giống cặn bã như bây giờ.
Cha mẹ cả Tô Mẫn và Tôn Triển đều mất sớm, hai chị em thống nhất ý kiến, Tô Mẫn cũng gả đi.
Nội tâm Tô Lương thực sự có một chút tự trách mình, nếu như trước đó cô có thể lau sáng mắt nhìn ra Tôn Triển không phải người tốt lành gì, từ đó ngăn cản lại.
Có lẽ Tôn Mẫn hôm nay cũng sẽ không đối mặt với những chuyện như vậy.
Cô suy nghĩ một lúc thật lâu, sau đó kéo chăn che mình lại, mặc dù không có nước mắt, nhưng trong lòng thực sự đang khó chịu.
Cứ nằm trên giường như vậy, dường như cả đêm đều không làm sao ngủ được, hôm sau Tô Lương từ sớm đã thức dậy.
Tô Mẫn vẫn chưa dậy, cô đi đến phòng bếp nấu bữa sáng.
Đợi đến khi hoàn toàn nấu xong, Tô Lương đi đến gõ cửa phòng Tô Mẫn, bên trong lơ mơ đáp một tiếng, sau đó không có động tĩnh gì khác nữa.
Tô Lương nghĩ nghĩ vẫn trực tiếp mở cửa.
Trong phòng hơi lờ mờ, rèm cửa còn chưa kéo, nhưng Tô Mẫn cũng không có ở trên giường.
Cô ta đang ngồi trên mặt đất, dựa vào chân giường, đang hút thuốc.
Trong phòng hầu như đều là khói thuốc, ánh mắt Tô Lương di chuyển, phảng phất nhìn thấy rất nhiều tàn thuốc ở bên cạnh Tô Mẫn.
Tô Lương ngưng một lúc, rồi chỉ nói: “Em nấu xong bữa sáng rồi, rửa mặt rồi ra ngoài ăn cơm đi.”
Tô Mẫn quay đầu nhìn cô, có lẽ là hút thuốc tương đối nhiều, cũng có thể là không nghỉ ngơi nhiều, cả người cô ta đang ở trạng thái mơ màng.
Cô ta híp mắt nhìn chằm chằm Tô Lương một lúc, sau đó bật cười haha: “Em không cần quan tâm chị, em dọn dẹp xong thì đi làm đi, chị lát nữa ăn sau.”
Tô Lương mím môi, cảm giác được lúc này nói cái gì cũng đều vô dụng.
Cô chỉ gật gật đầu: “Vâng, nếu chị có chuyện gì có thể gọi điện thoại cho em.”’
Tô Mẫn không nói gì, thu hồi ánh mắt lại.
Tô Lương đi ra ngoài ăn sáng, lúc sắp đi ra ngoài Tô Mẫn cũng chưa ra khỏi phòng.
Cô đứng ở cửa nhìn về phòng Tô Mẫn một lúc, sau đó vẫn là đi trước.
Từ trong nhà đi ra xuống đến lầu dưới, nhìn thấy dưới lầu có rất nhiều người đang tụ lại, không biết thì thầm to nhỏ thảo luận cái gì.
Tô Lương không quá thích những người ồn ào, chỉ đi lướt qua bên cạnh, sau đó nghe được một số người thảo luận.
Giống như là trên lầu có nhà nửa đêm bị trộm đột nhập vào nhà, cụ thể xảy ra chuyện gì cô nghe không rõ.
Những người đứng ở dưới lầu thảo luận, đều là những ông cụ bà cụ lớn tuổi, những người này sẽ thêm mắm thêm muối vào nhiều nhất.
Tô Lương nghĩ đến chuyện xảy ra hôm qua trong nhà mình, có thể là do câu chuyện này đã được thay đổi.
Suy cho cùng tối hôm qua bọn cô cũng đã báo cảnh sát, đến mấy nhân viên cảnh sát, dẫn người đi ngay tại chỗ.
Có lẽ là bị một trong những người này phát hiện, nghĩ là trộm vào trong nhà.
Tô Lương không quan tâm, trực tiếp đi làm.
Nội dung công việc của cô hơi lộn xộn, mỗi ngày cần phải xử lý rất nhiều chuyện, dường như là vừa vào công ty liền bắt đầu.
Lúc nửa đường Tô Lương đi ngang qua cửa văn phòng bộ phận quản lý.
Cửa văn phòng đang mở, cô liếc mắt nhìn vào bên trong, bên trong không có người.
Hôm qua đi ra ngoài xã giao, mấy người đó rất có khả năng là cũng uống nhiều, hôm nay không thể nào đi làm đúng giờ được.
Đây cũng xem như là chuyện bình thường.
Quản lý không đến, cuộc sống Tô Lương vẫn tốt hơn một chút.
Quản lý đó không có chuyện gì sẽ đi đến khu vực làm việc lượn lờ, nhìn thấy nữ đồng nghiệp liền tiến lại gần nói chuyện, sờ sờ trên mặt người ta.
Nữ đồng nghiệp ở khu làm việc đều vô cùng khó chịu với anh ta.
Chỉ là không có cách nào, người ta có hậu đài, công ty mở mắt nhắm mắt với anh ta.
Sau đó Tô Lương trở lại vị trí của mình, lấy điện thoại ra xem, chần chừ một lúc, vẫn gọi điện thoại cho Tô Mẫn.
Tô Mẫn bên kia nhận điện thoại, giọng nói nghe có vẻ cũng bình thường: “Không bận à.”
Tô Lương thở phào: “Không phải rất bận, hỏi chị có ăn sáng chưa thôi?”
“Ừ, ăn rồi.” Tô Mẫn nói, chần chừ một lúc rồi nói: “Tôn Triển được thả ra rồi, chỉ là giam giữ một đêm, sáng hôm nay tỉnh rượu đi ra ngoài, chút nữa chị với anh ta gặp mặt, thương lượng chuyện ly hôn.”
Nói xong cô không biết nghĩ đến chuyện gì, mỉm cười: “Thực sự ly hôn cũng rất đơn giản.”
Tô Lương biết ý cô nói là gì, Tô Mẫn và Tôn Triển chưa có con, thế nên nhiều vấn đề cũng giải quyết dễ dàng.
Thực sự cô cũng không phải chưa từng mang thai, chỉ là không có giữ lại.
Tô Lương mím môi không nói gì, Tô Mẫn đợi một lúc lại nói: “ Em đừng bị ảnh hưởng chuyện của chị, thực sự hôn nhân cũng không đáng sợ, đáng sợ chỉ là tìm sai người mà thôi, em đừng sợ, em là một cô gái tốt có chủ kiến có năng lực, em sẽ gặp được người tốt.”
Tô Lương đối với chuyện này cũng không ôm bất kì hi vọng nào.
Đôi vợ chồng già nhà họ Lương tình cảm cũng không tốt bao nhiêu, cãi nhau nửa cuộc đời, sau đó cùng nhau gặp tai nạn xe mà rời đi.
Tô Mẫn cưới một tên khốn nạn Tôn Triển, trải qua cuộc sống khổ cực mấy năm trời.
Thế nên Tô Lương đối với tương lai nghĩ cũng không dám nghĩ, có lúc cô cảm thấy một mình cũng rất tốt, không có quá nhiều chuyện phiền muộn như vậy.
Tô Lương và Tô Mẫn không nói chuyện quá lâu trong điện thoại, suy cho cùng Tô Lương ở đây còn có công việc cần phải làm.
Sau khi cúp điện thoại, cô bắt đầu xử lý công việc trong tay, cắm đầu làm việc cho đến trưa, buổi trưa với chậm rãi dừng lại.
Đồng nghiệp ở khu làm việc gần như đã đến đủ, Tô Lương cử động cổ, sau đó đứng dậy đi xuống lầu.
Buổi trưa cô thường ăn cơm một mình, cô không có đồng nghiệp hay bạn bè gì đặc biệt tốt, không có ai có thể cùng nhau ăn cơm.
Tô Lương đi ra sảnh lớn công ty, ban đầu là muốn ăn cơm ở nhà hàng đối diện, kết quả chần chừ một lúc, cô vẫn là gọi xe trở về nhà.
Vào trong khu chung cư, cô cảm thấy có chút không đúng lắm, bởi vì trong chung cư có mấy chiếc xe cảnh sát, ngẫu nhiên còn có thể nhìn thấy cảnh sát đang đi qua đi lại.
Tô Lương nhanh chong trở về nhà, cô vội mở cửa đi vào, sau đó gọi lớn: “Chị, chị có đang ở nhà không?”
Tô Mẫn lảo đảo từ trong phòng đi ra: “Tiếng động lớn như vậy, sao vậy?”
Tô Lương thở phào nhẹ nhõm: “Trong tại sao lại có nhiều cảnh sát thế, dọa em giật mình, em cứ nghĩ tên khốn nạn kia lại đến.”
Tô Mẫn “a” một tiếng đi qua, ngồi trên sofa: “Hôm qua lầu dưới hình như có nhà thấy được trộm cướp vào nhà, nghe nói chủ nhà nam bị thương hơi nghiêm trọng, bây giờ vẫn đang nằm viện.”
Tô Lương há miệng, biểu cảm có chút kinh ngạc.
Tô Mẫn không quan tâm: “Chị đã nấu cơm rồi, đoán được buổi trưa em sẽ về nhà, ngồi xuống ăn cơm đi.”
Tô Lương hỏi: “Nhà đôi tình nhân dưới nhà sao ạ?