Yêu Lại Từ Đầu Cố Tư Trì Uyên

Tô Lương nhìn chằm chằm Tôn Triển một hồi, sau đó lắc đầu tỏ vẻ thất vọng.

Khi mà Tô Mẫn vừa ở bên nhau với Tôn Triển thì cô ấy cũng đem Tôn Triển đến ra mắt với Tô Lương. Lúc đó Tô Lương còn tưởng rằng Tôn Triển là một người đàn ông rất tài giỏi.

Nhưng bây giờ nhìn lại, người trước mắt chỉ là một kẻ vô dụng dường như không có gì khác biệt gì hơn mấy.

Lúc đó đúng là con mắt cô bị mù nên mới cảm giác con người của Tôn Triển vẫn không tồi. Hơn nữa cô còn chúc phúc cho Tô Mẫn và anh ta nữa chứ.

Tô Lương liền giơ tay dừng xe bên đường, Tôn Triển thấy có chút áy náy khi nhìn thấy cô, tiến lên nắm lấy cánh tay Tô Lương, “A Lương à, em đợi một chút đi. Em cứ nghe anh nói trước, em cứ nghe anh nói xong được không. “

Tô Lương cau mày, trầm mặc nhìn Tôn Triển nắm lấy tay cô, giọng nói của cô trở nên lạnh lùng, “Anh bỏ ra tôi ra, bỏ tôi ra ngay.”

Anh như thể không nghe thấy lời Tô Lương nói, Tôn Triển tự mình nói: “Mẹ anh rất nhớ chị gái em, nhớ đến nỗi hai tối hôm nay bà ấy đều không ngủ được. Ngày nào bà ấy cũng khóc với anh, còn nói không nhận người con trai này cũng được. Nhưng mà cô ấy vĩnh viễn là con dâu nhà họ Tôn. Bố của anh cũng nhớ cô ấy lắm, cả nhà của anh đều nhờ những điều mà cô ấy đã bỏ ra cho nhà anh. Bây giờ chị của em không nghe điện thoại của anh, em có thể đem anh đi gặp cô ấy được không? Hoặc là nếu có lời nào mà em không muốn nghe thì để anh đi nói với chị em. “

Tô Lương rụt tay lại, có chút không chịu nổi cái nết này của Tôn Triển nữa.

Cặp vợ chồng già nhà họ Tôn này đối xử không tốt với Tôn Mẫn. Nhưng bây giờ tại nhớ cô ấy. Không phải là vì cô ấy quản lý nhà họ Tôn rất tốt, còn hầu hạ tốt cho cặp vợ chồng già ấy nữa.

Lúc ly hôn không thấy vợ chồng già đứng ra can ngăn, giờ ly hôn rồi, cuộc sống không dễ dàng gì, còn muốn lôi kéo Tô Mẫn trở lại nữa.

Bọn họ cũng tính toán chi tiết thật, đều có kế hoạch cả.

Tô Lương không muốn nói nhảm với Tôn Triển, lại rụt tay về, giọng nói càng lạnh hơn, “Tôn Triển, anh đừng có ép tôi ra tay đấy. Mau bỏ tay tôi ra, nếu không thì tôi không khách sáo với anh nữa đâu.”

Tô Lương đã sống một mình nhiều năm như vậy, không nói những thứ khác nhưng cô vẫn có một chút kĩ năng tự vệ.

Cô không thể đánh bại một người đàn ông thô bạo năm ba thước, nhưng những loại gà bệnh yếu ớt như Tôn Triển thì cô chỉ cần làm vài đòn thôi, là anh ta đã đo ván ngay.

Tôn Triệt siết chặt cổ tay cô, vẫn cố chấp nói: “Em hãy để anh gặp mặt chị em một lần thôi, chỉ gặp mặt một lần thôi mà. Thật sự là anh có chuyện muốn nói với cô ấy. Hôm nay mà cô không đồng ý chuyện này thì tôi sẽ không cho cô đi đâu.”

Tô Lương không vùng vẫy nữa chỉ lạnh lùng nhìn Tôn Triển.

Tôn Triển nắm cổ tay cô không buông, vẻ mặt của anh ta rất cố chấp. Nhìn dáng vẻ chắc là không dễ gì để thả cô ấy đi rồi.

Tô Lương mím miệng, đột nhiên lật tay một cái, vòng ra sau, trực tiếp gỡ Tôn Triển ra khỏi cánh tay của mình. Sau đó tình huống lại đảo ngược thành cô đang siết chặt tay của Tôn Triển.

Tôn Triệt bị cô làm cho sửng sốt, kêu lên một tiếng, còn chưa kịp đợi anh ta nói gì nữa. Cũng không đỡi Tô Lương có động tác gì tiếp, đột nhiên một bàn tay đưa tới nắm lấy cổ áo của Tôn Triển.

Tô Lương và Tôn Triển cũng ngạc nhiên. Tô Lương quay đầu sang nhìn qua đó. Cô cũng không biết rằng lúc nào Trì Cảnh mới qua đây.

Vừa rồi, sự chú ý của cô đều tập trung vào Tôn Triển, hoàn toàn không để ý đến những thứ xung quanh.

Tô Lương vừa định nói, Trì Cảnh đã đưa tay nắm chặt cổ áo của Tôn Triển. Anh ta nhấc người lên một chút, ngón chân của Tôn Triển chạm đất. Anh ta có chút nói không được thành tiếng.

Mặt của Tôn Triển đỏ bừng, có thể thấy anh ta sắp thở không nổi nữa.

Tô Lương do dự một chút, “Anh Trì, anh còn chưa đi à?”

Trì Cảnh không nhìn Tô Lương, mà là nhìn Tôn Triển, “Anh còn chưa nhớ đời đúng không?”

Tôn Triển muốn gạt tay Trì Cảnh, nhưng anh ta làm thế nào cũng không gạt ra được.

Dáng người của Trì Cảnh cũng không vạm vỡ, trông hơi gầy.

Nhưng không ngờ rằng anh lại có sức lực lớn đến như thế.

Mặt mũi của Tôn Triển đỏ bừng, chân không ngừng di chuyển qua lại chạm xuống đất.

Tô Lương cũng sợ làm ra động tĩnh quá lớn, dù sao thì mọi người sẽ thấy cảnh tượng này ngay khi hết giờ tan sở.

Cô do dự một chút, mới hạ giọng nói với Trì Cảnh: “Anh Trì à, hay là chúng ta bỏ đi. Loại phế vật này cũng sẽ không gây ra chuyện gì lớn được đâu. Anh không cần ra tay nữa, hồi nãy tôi đã đánh hắn ta rồi.”

Trì Cảnh không có lập tức buông ra, mà nhìn về phía Tôn Triển nói: “Nếu như lần sau mà anh còn qua đây gây náo loạn nữa thì lần sau sẽ không đơn giản như vậy nữa đâu.”

Nói xong, đợi một hồi anh mới đẩy mạnh anh ta ra, Tôn Triển lùi về phía sau, cuối cùng ngồi bệt xuống đất.

Trì Cảnh quay đầu nhìn Tô Lương, “Cô không sao chứ?”

Tô Lương lắc đầu, “Anh ta không phải là đối thủ của tôi. Với cái loại gà bờm này thì tôi vẫn còn khả năng để xử đẹp.”

Bên kia, Tôn Triển đứng lên, có lẽ đã biết thân phận của Trì Cảnh nên anh ta không dám làm gì nữa.

Anh ta chỉ mím chặt miệng, nhìn Tô Lương và Trì Cảnh một cách bất đắc dĩ.

Thật lâu sau, anh vẫn kiên trì với suy nghĩ của mỉnh mở miệng nói: “A Lương, em hãy nói với chị của em là anh đã biết sai rồi. Anh sẽ biểu hiện thật tốt để có thể cứu vãn mối quan hệ này. Chắc chắn anh sẽ không bỏ cuộc đâu. “

Tô Lương trực tiếp nói: “Anh cút đi.”

Tôn Triển cũng không nói gì khác nữa, anh ta chỉ nói vài câu như vậy thôi rồi quay người rời đi.

Trì Cảnh khẽ cau mày, nhìn chằm chằm bóng lưng của Tôn Triển, sau đó lại nhìn về phía Tô Lương, “Cô muốn đi đâu để tôi đưa cô đi.”

Tô Lương do dự nói: “Không cần đâu ạ. Tôi chỉ về nhà mà thôi cũng không có chuyện gì to tát cả.”

Thấy vậy, Trì Cảnh chống cằm ra hiệu cho cô vào xe, “Đi thôi. Chỉ đưa cô một đoạn thôi cũng không phiền phức gì lắm đâu.”

Anh ta biết địa chỉ nhà mới của Tô Lương, cách công ty này không xa, đến đó cũng không phiền phức gì.

Tô Lương cũng không cảm thấy có điều gì khó chịu. Vừa nãy Trì Cảnh cũng là đang giúp cô, nếu lúc này mà từ chối thì có vẻ có chút không biết điều.

Sau khi lên xe, Trì Cảnh lái xe đi ra ngoài, nói: “Vừa nãy người đàn ông đó đến để làm gì vậy?”

Tô Lương thở dài, “Có thể là sau khi ly hôn với chị của tôi, cuộc sống của anh ta không tốt lắm nên bây giờ mới sinh ra hối hận. Anh ta gọi điện thoại cho chị tôi nhưng chị tôi không nghe. Vậy nên anh ta chỉ đành đến tìm tôi mà thôi.”

Lông mày của Trì Cản lại nhăn lại, hình như anh ấy có chút không hiểu chuyện này: “Trong đầu người đàn ông này đang nghĩ cái gì vậy chứ?”

Ai nói không phải chứ?

Những chuyện này nều do một tay anh ta đẩy mình vào tình thế đường cùng. Nhưng giờ phút này rồi mà còn thấy hối hận, một chút tác dụng cũng không có nữa.

Trì Cảnh một đường lái xe đưa Tô Lương về nhà của cô. Đương nhiên Tô Lương cũng lịch sự giữ anh ở lại nhà để ăn tối, nhưng Trì Cảnh từ chối.

Trì Cảnh nói rằng hôm nay anh phải về nhà cũ họ Trì một chuyến. Bởi vì hôm nay bà hai xuất viện.

Tô Lương không nói gì nữa, chỉ gật đầu, “Nếu có thời gian, anh Trì nhất định phải đến nhà mới của tôi để dùng cơm. Trước giờ chị em tôi luôn rất biết ơn anh đã giúp đỡ chúng tôi. Chúng tôi cũng không biết nên báo đáp như thế nào, cũng chỉ có thể mời anh ở lại dùng một bữa cơm do chính tay chị tôi nấu thôi. “

Trì Cảnh gật đầu, tỏ vẻ bình tĩnh và thoải mái, “Được rồi. Nếu như có thời gian thì chúng ta sẽ hẹn nhé. Tôi cũng muốn thử tay nghề của hai người lắm.”

Nói xong, Trì Cảnh lái xe đi, và Tô Lương đợi xe của anh ta khuất dạng rồi mới quay người về nhà. Cô chậm rãi đi vào khu chung cư, và trên đường đi cô ngẫm lại chuyện hồi nãy.

Tô Mẫn đã ngồi ở nhà đợi, khi thấy cô về, thì Tô Mẫn lẩm bẩm: “Hôm nay em về có chút muộn đấy. Thức ăn đều nguội hết rồi kìa”.

Tô Lương đi rửa tay trước, đi tới ngồi đối diện Tô Mẫn, do dự một chút, mới nói: “Chị à, chị còn có tình cảm với Tôn Triển hay không?”

Hình như Tô Mẫn mới nghe được câu nói đùa nào đó, cô trợn tròn hai con mắt của mình, “Em nói cái gì vậy. Người đàn ông đó đã sớm bị chị đá ra khỏi cuộc sống của mình rồi. Lúc trước là do chị mù mới gả cho anh ta. Bây giờ nghĩ lại thì thấy những chuyện đó thật không đáng mà, chỉ vì một người đàn ông tệ bạc như thế mà đã làm lỡ không biết bao nhiêu năm thanh xuân, tuổi trẻ của mình. Bây giờ chị vẫn còn hối hận đây này. “

Nghe được lời nói đó của Tô Mẫn, Tô Lương mới an tâm gật đầu, “Chị không có tình cảm gì với anh ta nữa thì tốt. Hôm nay anh ta có đến tìm em, còn nói là muốn níu kéo chị nữa. Và anh ta có nói bất luận như thế nào thì anh ta quyết không từ bỏ đâu. Em cứ sợ chị sẽ bị những lời mật ngọt của anh ta lừa thêm lần nữa. “

Tô Mẫn có vẻ không ngạc nhiên về việc Tôn Triển đi tìm Tô Lương, cô trực tiếp cười nói: “Lúc trước anh ta cũng có gửi tin nhắn cho chị, gửi một đoạn rất dài. Nói cứ như là bài văn vậy, anh ta còn nói mình không rời xa chị được. Người mà mình luôn hướng đến và thích nhất vẫn là chị. Chị nhổ vào đấy, chắc chắn là bây giờ cuộc sống của anh ta không như ý. Vậy nên mới nghĩ lại bây giờ ở bên chị anh ta mới có được lợi ích tốt nhất. Người đàn ông này đúng thật là, anh ta thật sự nghĩ rằng người nào cũng không có não hay sao chứ. Ai cũng dễ bị những lời đường mật của anh ta dụ hay sao nhỉ. Thật sự là chị không thể hiểu được mà. “


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận