Chờ Trì Cảnh cúp máy, Tô Lương cười hỏi: “Là giám đốc Trì gọi đến sao?”
Trì Cảnh gật đầu: “Đúng vậy. Ông ấy gọi điện thoại đến để hỏi một số chuyện nhỏ nhặt thôi. Cúng không quan trọng gì lắm.”
Tô Lương chép miệng, do dự một chút mới nói: “Tôi cảm thấy tính cách của giám đốc Trì cũng khá tốt.”
Trì Cảnh có chút kinh ngạc, anh quay đầu nhìn Tô Lương, “Cô có cảm thấy như vậy à?”
Anh ta không cho rằng tính tình của ông hai tốt. Thực ra ông hai cũng khá cáu kỉnh, chỉ là trong hai năm qua tính nết của ông ấy bị bà hai mài giũa cho bớt lại mà thôi.
Tô Lương nhớ tới lần trước ông hai đã nói chuyện phiếm về mối quan hệ của anh và Tô Lương.
Vào thời điểm đó, không có vẻ ngoài khắt khe trong công việc.
Cô cười, “Lúc trước thì tôi cũng có gặp mặt ông ấy, cũng có nói vài câu. Tôi thấy tính cách cũng khá tốt mà.”
Trì Cảnh nhếch lên khóe miệng, bất lực lắc đầu, “Tôi nói cho cô biết những thứ đó chỉ là giả dối thôi. Thực ra tính tình của ông ấy cộc lắm đấy.”
Nhưng sau khi nói xong những lời này, Trì Cảnh lại nói thêm, “Nhưng mà ở trước mặt mẹ của tôi thì ông ấy cũng phải tém lại cái tính của mình thôi. Ông ấy bị mẹ tôi trị cho hết đường ấy.”
Tô Lương không nhịn được, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười.
Nhưng sau đó Trì Cảnh lại cảm thấy chủ đề này có chút khó chịu.
Cha mẹ của Tô Lương mất sớm. Cô nương tựa vào chị gái, giờ anh lại kể ra chuyện của cha mẹ mình, không biết Tô Lương có buồn không.
Trì Cảnh dừng đề tài này lại, Tô Lương cũng không tiếp tục nữa. Sau khi hai người đi được một lúc, Trì Cảnh đã tiễn Tô Lương trở lại cổng của khu chung cư.
Đứng ở cổng khu chúng cư, Tô Lương vẫy tay với Trì Cảnh. Anh gật đầu với cô qua cửa kính xe, sau đó lái xe đi.
Tô Lương đợi xe của Trì Cảnh khuất bóng mới quay người đi vào khu chung cư. Vừa quay đầu lại liền thấy một người đứng ở khu chung cư, cười cười nhìn cô.
Tô Lương giật mình, toàn thân cô rùng mình một cái, sau đó vẻ mặt ủ rũ, “Chị đứng ở đây bao lâu rồi vậy? Cũng không nói tiếng nào vậy, dọa chết em rồi. “
Tô Mẫn cười.
Vẻ mặt của cô ấy quá muốn hóng chuyện, cho dù cô ấy không nói gì, Tô Lương cũng hiểu ý của cô ấy.
Tô Lương nhấc chân đi về phía khu chung cư, “Chị đừng dùng ánh mắt đó nhìn em nhé, em không giống như chị tưởng đâu.”
Tô Mẫn nhanh chóng quay người đi theo, trong giọng nói mang theo một chút ý cười, “Hai người ăn cơm đã lâu như vậy. Chị còn tưởng em chạy theo cậu ta rồi chứ. Vậy nên mới vội vàng đi ra đây này. Đúng rồi hai người đi ăn sơn hào mỹ vị gì vậy?”
Tô Lương biết chị đang trêu chọc chính mình. Cô không nói chuyện gì, và chỉ tự mình đi về phía trước.
Tô Mẫn đi theo sau, lẩm bẩm nói: “Chị cũng biết hai đứa không phải là người cùng một thế giới. Nhưng quan hệ của hai đứa tốt như vậy, chị cứ nhịn không được mà nghĩ chắc là hai đứa có gì đó với nhau.”
Cô ấy còn thở dài, “Em nói có khả năng cậu ấy có hứng thú với em không.”
Tô Lương nhíu mày, không quay đầu nhìn Tô Mẫn, cũng không phủ nhận hay giải thích.
Có một số chuyện mà trong lòng cô đều biết rõ ràng.
Người như Trì Cảnh thì loại phụ nữ nào mà anh ấy chưa gặp hay chứ, làm sao mà anh ấy có thể nhìn trúng mình được chứ.
Đôi khi Tô Lương tưởng tượng mình là một người đàn ông. Anh ấy đối diện với người con gái như cô thì chắc cũng có chút choáng.
Có ai mà lại thích phiền phức chứ. Và đâu có thể thích một người có nhiều chuyện như cô chứ.
Khi hai người trở về nhà, Tô Mẫn muốn hỏi chuyện khác, nhưng Tô Lương thực sự không muốn trả lời nữa.
Có một số chuyện không thể không nhắc tới, Tô Lương trong lòng biết rất rõ chuyện này.
Giống như có những chuyện không thể nghĩ quá nhiều. Rõ ràng là không có tâm tư gì để nghĩ về phương diện đó nhưng nghĩ nhiều rồi sẽ dễ bị tiến sâu vào.
Vì vậy, cô đi thẳng về phòng sau khi tắm rửa sạch sẽ, lớn tiếng nói với Tô Mẫn ở bên ngoài, “Chị cũng nghỉ ngơi sớm đi? Không phải sáng sớm ngày mai chị bận công chuyện hay sao?”
Tô Mẫn im lặng một lúc, và đúng thật là ngày mai cô ấy có chuyện phải đi ra ngoài.
Tô Mẫn đã hẹn người đó đi dạo. Tuy rằng Tô Mẫn nói không có ý khác, chỉ tùy miệng hỏi một câu, nhưng bây giờ điều này khiến Tô Mẫn rất chột dạ.
Tô Mẫn thôi không nói nữa, Tô Lương quay lại giường và nằm xuống.
Cô thực sự rất mệt, khi cô nhắm mắt lại, trong đầu cô chợt lóe lên gương mặt của Trì Cảnh.
Tô Lương nhanh chóng dập tắt mọi suy nghĩ và thả mình vào giấc ngủ càng sớm càng tốt.
Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, Tô Lương thấy rất khỏe.
Đêm qua cô không mơ, và ngủ khá thoải mái.
Có thể nói mấy ngày nay cô hiếm khi được ngủ thoải mái như vậy.
Tô Lương cũng dậy sớm, cô đi mua đồ ăn sáng trở về ăn trước. Sau đó cho phần còn lại vào nồi cơm hâm nóng, tiếp đó cô đi ra ngoài.
Khi đến công ty, thì những người đồng nghiệp khác vẫn chưa đến. Vậy nên cô về phòng làm việc của mình để xử lý những công việc còn chất đống hôm qua.
Cửa văn phòng mở, cô có thể nghe thấy tiếng động trong hành lang.
Những tài liệu bên đây cũng cần được sắp xếp lại. Cô có thể nghe thấy âm thanh của ông hai truyền từ hành lang đến.
Ông Hai nói: “Bà cứ yên tâm đi, tôi cũng có nói với nó rồi. Bà hạ chỉ lệnh cho tôi mà tôi không dám tuân theo sao. Nhưng mà có đi gặp hay không thì bà phải đi hỏi ý kiến của A Cảnh. Tôi không có cách nào để quyết định giùm nó được.”
Chắc là ông ấy đang gọi điện thoại với ai. Giọng điệu rất nhẹ nhàng và dịu dàng, nhưng ẩn sâu trong đó lại có chút bất lực.
Bên đó không biết đã nói gì, sau đó ông hai liền nói tiếp: “Hay là bà gửi bức ảnh của cô gái đó cho A Cảnh trước đi. Nếu như nó thích thì sẽ qua đó để xem đó mà. Nếu không thích thì tôi thấy bỏ đi, tránh lúc đó nói chuyện sẽ khó xử, mặt mũi của mọi người đều mất hết.”
Tô Lương không nhìn nữa mà tiếp tục sắp xếp tài liệu trong tay.
Cô gần như hiểu những gì mà ông hai nói. Chắc là đang giới thiệu đối tượng xem mắt cho Trì Cảnh.
Cũng đúng thôi, với cái tuổi này của Trì Cảnh thì nên tìm bạn gái là vừa.
Tô Lương đợi một hồi, đợi ông hai cúp điện thoại, cô mới đứng dậy đóng cửa phòng làm việc.
Trở lại ngồi xuống bàn làm việc, cô hít một hơi thật sâu.
Theo lý mà nói với cái tuổi này của cô rồi thì cũng nên tìm cho mình một người bạn trai.
Chỉ là cô chưa bao giờ nghĩ về điều đó, cô có vẻ khá ổn khi ở một mình.
Nhưng một gia đình như nhà họ Trì thì không thể để Trì Cảnh ở một mình như vậy mãi. Bọn họ rất chú trọng tính hoàn chỉnh của các thành viên ở trong gia đình.
Tô Lương không nghĩ ngợi gì nữa, cô cố hết sức tập trung vào những thứ trong tay.
Một lúc sau, trợ lý thứ hai của Trì Cảnh lại đi tới, cô ấy nói có một cuộc họp cần phải tham gia.
Tô Lương vội vàng thu dọn đồ đạc, sau đó đứng dậy đi theo trợ lý vào phòng họp.
Khi cô đến, các đồng nghiệp khác cũng đã đến. Cô vội vàng đi tới chỗ ngồi của mình.
Tô Lương vừa ngồi xuống thì Trì Cảnh đã đi vào. Tô Lương nhướng mắt nhìn Trì Cảnh, cô không biết có phải mình quá nhạy cảm không. Cô còn nghĩ hôm nay hình như Trì Cảnh chắc là rất vui.
Sau đó cô nhớ lại những gì ông hai vừa nói qua điện thoại ở hành lang.
Cô không kiềm chế được mà liên kết sự vui mừng của Trì Cảnh với vụ xem mắt mà ngày hôm nay ông hai đã nhắc đến.
Có lẽ là anh ấy đã thấy được bức ảnh của cô gái đó và cảm thấy cũng khá hài lòng hay sao?
Cuộc họp hôm nay hơi dài, chủ yếu là do có một dự án mới sắp bắt đầu xây dựng.
Trì Cảnh bắt đầu phân công nhiệm vụ, mỗi người chịu trách nhiệm về phần nào thống kê số liệu vân vân.
Tô Lương cúi đầu không ngừng chăm chú ghi âm, cuối cùng Trì Cảnh đột nhiên gọi tên cô. Điều này làm cho Tô Lương cảm thấy sửng sốt.
Cô vội vàng ngẩng đầu nhìn Trì Cảnh. Trì Cảnh liền gật đầu với cô, sau đó nói: “Những tài liệu mà mọi người đã thống kê thì hãy trực tiếp cho trợ lý Tô. Mọi người đều biết là trợ lý Tô là người mới đến, có nhiều chỗ cô ấy sẽ không hiểu. Đến lúc đó mọi người hãy thông cảm cho cô ấy nhé. Nếu như có số liệu nào xảy ra vấn đề, thì mọi người cố gắng phối hợp với cô ấy để giúp điều chỉnh. Nếu như không xử lý được thì hẳn báo cáo với trợ lý Uông nhé. “
Thật ra Trì Cảnh không nói gì, nhưng điều này lại khiến nhịp tim của Tô Lương tăng lên rất nhanh.
Cô không biết tại sao đột nhiên mình lại có cảm giác chột dạ đó nữa.
Tô Lương trầm ngâm một chút, cô quay người gật đầu với những đồng nghiệp khác trong phòng họp, “Mong sau này mọi người sẽ giúp đỡ tôi nhiều hơn.”
Tất nhiên mọi người trong phòng đều nói được. Cho dù như thế nào thì nể mặt của Trì Cảnh bọn họ không muốn cũng phải phối hợp nhịp nhàng với cô mà thôi, không có cách nào có thể từ chối được.
Trì Cảnh chỉ nhắc nhẹ một câu vậy thôi. Nhưng mà một câu này thôi cũng đủ giúp Tô Lương giải quyết được rất nhiều phiền phức mà sau này cô phải đối mặt rồi.
Anh còn đặc biệt dặn dò một câu đó. Thiết nghĩ chắc là sau này những người trong công ty sẽ dễ dàng phối hợp hơn nữa.
Sau khi họp xong, Tô Lương lại ngồi sắp xếp lại nội dung hồ sơ, cô cũng không có rời đi ngay.
Trì Cảnh thu dọn đồ đạc đi trước, vừa đi tới cửa, Tô Lương liền ngẩng đầu nhìn anh. Cô nhìn Trì Cảnh một hồi, cũng không biết bản thân mình đang suy nghĩ gì, cô chỉ thấy mình có chút hiếu kì về Trì Cảnh mà thôi.
Thật kì lạ cô cảm thấy hôm nay chắc là Trì Cảnh có vẻ vui hơn ngày thường nhỉ.
Cũng có thể là thật sự anh ấy đã đi xem mắt và gặp được người con gái mà mình thích. Nếu không thì thực sự cô không nghĩ ra được chuyện gì mà khiến Trì Cảnh vui đến như vậy nữa