Nghe thấy Tô Lương hỏi như vậy, Trì Cảnh cũng không có lập tức phản bác.
Anh dựa lưng vào thành ghế, hai tay đan chéo lại để trên đùi, hỏi lại một câu, “Cô nói hai người lạ sẽ chỉ gặp nhau một lần, khẳng định là thích đối phương không.”
Anh nói như vậy Tô Lương gần như hiểu là có ý gì.
Tối hôm qua Trì Cảnh có lẽ là đã đi xem mắt, hoặc là người trong nhà gọi điện hỏi anh ta thích đối phương không.
Biểu cảm Tô Lương có chút phức tạp, vì loại chuyện này cô cũng không quá hiểu.
Cô chỉ có thể căn cứ vào kinh nghiệm xem phim truyền hình nhiều năm của mình, “Nếu như bắt đầu nói thích với không thích, có lẽ cũng là nói đối phương không đáp ứng tiêu chuẩn chọn bạn đời, chỉ thấy một mặt, căn bản không hiểu rõ đối phương, có thể nhìn cũng chỉ có tướng mạo.”
Trì Cảnh gật đầu biểu thị đồng ý, “Đúng rồi, nên là chỉ thấy một lần, cũng chỉ là biết tướng mạo, có thể biết quá nhiều ở đâu, làm thế nào có thể xác định thích không thích.”
Tối hôm qua Trì Cảnh thực sự là đi xem mắt, thực sự không có cách nào, bà hai gọi điện thoại một cuộc lại một cuộc.
Hình như người phụ nữ này anh nếu như không gặp mặt, bà hai để ý tới cái chết sẽ không bỏ qua.
Hôm qua anh vừa vặn cũng có thời gian, liền đi xem, gần như anh mong đợi, là một cô gái xinh đẹp.
Anh không thể nói chán ghét đối phương, nhưng cũng tuyệt đối không thích.
Hôm qua thời gian lúc hai người gặp mặt không dài, chỉ là ngồi uống chén trà, sau đó Trì Cảnh liền tìm cớ rời đi.
Anh cảm thấy bản thân biểu hiện có lẽ xem như là rõ ràng.
Trong những trường hợp bình thường, nếu như là đối phương thật sự có ý về phương diện kia, khẳng định sẽ muốn kéo dài thời gian cuộc hẹn.
Anh vốn cho rằng việc này gần như sẽ kết thúc ở đây, kết quả không có nghĩ tới người phụ nữ này nhờ người trung gian đến hỏi anh xem anh có hài lòng không.
Bà hai căn bản muốn anh trả lời một câu bằng lòng, nhưng ông hai biết tính tình Trì Cảnh nóng nảy, không dám để bà ấy qua loa như kia.
Cuộc gọi vừa rồi là của ông hai, muốn nghe ý của anh.
Ý của Trì Cảnh không quá thích hợp.
Ông hai hình như cũng đoán được anh ấy sẽ trả lời như vậy, trong điện thoại khá bất lực, vẫn nói một câu, “Con thật sự là muốn tức chết mẹ con hả.”
Về chuyện bà hai tức giận, Trì Cảnh cũng rất bất đắc dĩ.
Anh cảm thấy bà hai mà thả lỏng tâm trí một chút, cũng không đến mức bị anh chọc tức chết.
Thực ra nói, đây cũng không phải là vấn đề gì lớn.
Có nhiều người độc thân trên thế giới này, chẳng nhẽ những người lớn tuổi đều theo từng người từng người đều thích chết đi sống lại.
Và nói một câu rất không công bằng, đàn ông so với phụ nữ ở phương diện tuổi tác thì dễ dàng hơn một chút.
Trì Cảnh cảm thấy mình không nóng lòng muốn kết hôn.
Anh tuổi này kì thực vẫn có thể dao động.
Đợi thức ăn lên, người phục vụ rời đi, Tô Lương mới tiếp tục hỏi Trì Cảnh, “Nên là anh Trì tối hôm qua là đi xem mắt, như thế nào, cô gái đó phù hợp tiêu chuẩn hợp mỹ của anh không?”
Trì Cảnh nghe cô hỏi vấn đề như vậy liền cười, nói thật, có thể thông qua bà hai giới thiệu với anh, khẳng định đều là cô gái xinh đẹp.
Nhưng không có khả năng vì người ta trông vẫn ổn, anh xem qua mặt mũi, không nhìn vấn đề khác gật đầu trực tiếp nói thích.
Trì Cảnh nói, “Có quá nhiều cô gái xinh đẹp trên thế giới này, tiêu chuẩn của tôi không chỉ là vẻ bề ngoài.”
Tô Lương hơi tò mò, một tay chống cằm, hỏi anh ấy một câu thú vị, “Vậy anh Trì nghiêng về tiêu chuẩn nào hơn?”
Trì Cảnh nghĩ rồi nói, “Chí ít đi, những gì tôi nói đối phương sẽ thích, đối phương nói tôi cũng quan tâm, chỉ có như vậy hai người mới hòa hợp.”
Nếu không hai người trò chuyện với nhau không thể nói chuyện cùng nhau, thời gian sau này sống qua như thế nào.
Ví dụ hôm qua anh ấy gặp cô gái kia, về phương diện tướng mạo còn có gia thế hiển nhiên đều không có cái gì có thể chọn.
Nhưng hai người nói chuyện một vài câu, anh liền cảm thấy rất nhàm chán.
Anh không thích cách cô gái đó nói chuyện, có thể người ta nói chuyện bình thường, nhưng anh ấy cảm thấy hơi làm bộ, với lại chủ đề trò chuyện cũng khiến anh ấy cảm thấy rất nhàm chán.
Đối phương nói khá nhiều, nhưng anh không nghe vào được nhiều.
Hiện tại chỉ một lần gặp mặt là trạng thái như vậy, anh thật sự không thể tưởng tượng được, nếu như sống với nhau cả đời anh sẽ sống như thế nào.
Tô Lương gật đầu, “Đáp án anh đưa ra là chuẩn nhất, nhưng đáp án càng chuẩn thì, trên thực tế càng không có biện pháp xác định giới hạn.”
Sau đó cô ấy cười haha nói, “Có khi một người sẽ chỉ ra các tiêu chí của riêng mình để chọn lựa bạn đời, đề tìm kiếm người kia một cách nhanh chóng hơn.”
Ví dụ mục tiêu của một người là ngoại hình ưa nhìn, vậy gặp phải người đẹp, anh ta cũng có thể ổn định.
Hoặc mục tiêu của một số người là có tiền, vậy có được tiền, anh ta cũng sẽ không xem xét các yếu tố khác, tình cảm cũng sẽ rất nhanh ổn định.
Giống như Trì Cảnh cái gọi là tạm thời, ăn ý, phạm vi thật sự quá bao la rồi.
Bản thân Trì Cảnh trong tư tưởng cũng hiểu, nhưng anh cũng không có cách.
Tình cảm loại chuyện này cản bản không có theo quy luật, anh không thể đưa ra một tiêu chuẩn cụ thể nào.
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, nói rất nhiều về những hiểu biết tình cảm của nhau.
Tô Lương thực sự là lương tâm có hơi cắn rứt, cô đâu có hiểu?
Chẳng qua là nói trong tiềm thức cô cảm thấy tình yêu căn bản nên có cái nhìn.
Đợi ăn xong, hai người quay về công ty.
Sự việc trong tay Tô Lương gần như đã xử lý xong, buổi chiều cô thật sự có thể không tăng ca.
Tô Lương gọi điện thoại cho Tô Mẫn bên kia, Tô Mẫn rõ ràng đang ở bên ngoài, âm thanh phía sau nghe có vẻ ồn.
Tô Lương lờ mờ đoán được cô ấy đi cùng ai, nhưng không có hỏi tỉ mỉ.
Cô chỉ hỏi Tô Mẫn khi nào về nhà.
Bên kia Tô Mẫn hơi ngập ngừng, sau đó liền nói cô ấy còn có chút việc bận, có thể hôm nay sẽ về muộn.
Cô vẫn nghĩ vì Tô Lương ở nhà đợi cô ấy, để Tô Lương buổi tối không cần đợi.
Có thể là cảm thấy hơi tội lỗi, nên cô ấy lại nói tối về nhà sẽ mua đồ ăn ngon cho Tô Lương.
Tô Lương cũng cảm thấy thú vị, thuận tiện là Tô Mẫn thật sự hẹn hò, đây cũng không phải điều đáng xấu hổ gì, tại sao lại bí mật như vậy.
Cúp máy với Tô Mẫn, Tô Lương do dự một lúc vẫn là không đi.
Công việc của cô gần như được sắp xếp, không có việc gì ngồi trên ghế ngẩn người.
Thật ra trong lòng cô cảm thấy có rất nhiều thứ cần phải từ từ sắp xếp, nhưng thật sự muốn đi xem một cái lúc này, lại cảm thấy rằng không thể tìm thấy cái gì để phân tích.
Cảm giác này khá tệ, khiến cô hơi cáu kỉnh.
Trì Cảnh bên kia có lẽ có rất nhiều việc, Tô Lương ở lại văn phòng đến gần tối, sau đó kì thực là không thể ngồi yên, cô dọn dẹp mọi thứ, dự định rời đi.
Đi ngang qua cửa văn phòng Trì Cảnh, cô đi vào bên trong nhìn.
Trì Cảnh vẫn đang bận rộn bên trong, hiện tại anh ấy đeo một cặp kính, thoạt nhìn hào hoa phong nhã.
Tô Lương do dự một chút, mở cửa vào bên trong hỏi Trì Cảnh, “Anh Trì còn ở đây có lâu không?”
Trì Cảnh chậm vài giây, ngoảnh đầu nhìn qua, hình như cũng hơi mệt, “Còn một ít số liệu thống kê không tốt, cô xong rồi đi trước đi.”
Tô Lương kì thực đã sớm xong rồi, cô cũng không hiểu bản thân vì sao muốn ở đây ngồi cả một buổi chiều.
Cô gật đầu, “Anh cũng về nhà sớm chút, công việc làm không xong, đừng khiến bản thân quá mệt.”
Trì Cảnh cười với cô, nói biết rồi.
Kì thực Tô Lương muốn hỏi Trì Cảnh có muốn cùng đi ăn không, cô cũng không biết vì sao, cuối cùng không nói câu này ra.
Hình như là hơi xấu hổ, hơi ngại, hình như là cảm thấy hai người thân thiết quá, thực sự không nên.
Vì vậy cuối cùng Tô Lương đóng cửa lại xoay người rời đi.
Cô bắt taxi về nhà, vừa mở cửa thấy căn phòng yên ắng.
Cô thường xuyên đối diện với tình cảnh như này, cũng không nói không thể chấp nhận.
Nhưng hôm nay không hiểu sao cảm thấy hơi cô đơn.
Tô Lương không có khẩu vị gì, về phòng và nằm xuống, căn bản là cảm thấy hơi mệt, những cũng không ngủ được.
Cô chạm vào điện thoại ngẫu nhiên mở hai lần, không có gì trong điện thoại khiên cô cảm thấy thú vị.
Cuối cùng cô chỉ có thể nằm ra giường nhìn lên trần nhà.
Ngày trước cảm thấy một người rất thoải mái, hiện tại đều đã thay đổi.
Cô nhớ những gì Trì Cảnh đã nói với cô, anh ấy muốn được yêu, nhưng thế nào xem như là ăn ý?
Hai người trên đời thật lòng yêu nhau thì quả là khó có thể sánh bằng.
Ngay cả những người đã yêu nhau nhiều năm, đều chưa hẳn có thể nói tính cách hoàn toàn giống nhau.
Yêu cầu của Trì Cảnh thật sự hơi cao.