Nhìn thấy người đàn ông kia, Tô Lương có chút ngạc nhiên, “Sao anh cũng ra đây vậy?”
Người đàn ông bước tới đứng bên cạnh cô, “Cũng buồn ngủ rồi, muốn trở về nghỉ ngơi, tôi ngày mai còn có chuyện phải xử lý, hôm nay không thể thức quá muộn.”
Nói xong anh ta nói với Tô Lương, “Tôi đưa cô về, tôi lái xe tới.”
Tô Lương phản xạ có điều kiện liền từ chối, “Không cần, anh về sớm một chút nghỉ ngơi đi, tôi bắt chiếc xe rất thuận tiện.”
Thái độ của người đàn ông rất thong dong tự tại, “Đi thôi, tôi không phải người xấu gì.”
Cũng không đợi Tô Lương mở miệng nói cái gì, anh ta nhấc chân đi về phía xe của mình bên kia trước, đi vài bước lại quay đầu nhìn Tô Lương.
Tô Lương hé miệng, do dự một chút cũng liền cất bước đi theo.
Lên xe xong, Tô Lương nói địa chỉ tiểu khu của mình, người đàn ông cười nói, “Tôi biết, trước đó chị cô nhắc nhiều lần lắm rồi.”
Sau đó anh ta lại bổ sung, “Trước đây hình như cô ấy với A Húc hẹn nhau đi làm gì đó, A Húc đi đón cô ấy, cô ấy đề cập qua địa chỉ của các cô, lúc ấy còn đang trên lớp, cho nên chúng tôi đều nghe thấy, con người của tôi trí nhớ rất tốt, thuận tiện liền nhớ kỹ rồi.”
Tô Lương không nói gì, im lặng lái xe một lúc sau người đàn ông kia lại nói, “Ngày mai hẳn là cô được nghỉ.”
Giọng nói của anh ta mang ý cười, “Thật ra kiểu làm việc từ 9 giờ sáng tới 5 giờ chiều như các cô đây, thật đúng là rất khiến người ta ngưỡng mộ, cuộc sống như vậy làm việc và nghỉ ngơi vô cùng lành mạnh.”
Tô Lương quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nhẹ giọng ừ một tiếng, “Cũng còn tốt.”
Mỗi người đều sẽ chỉ ngưỡng mộ cuộc sống của người khác.
Thật ra tất cả mọi người biết thoả mãn một chút, cuộc sống sẽ trải qua càng thoải mái hơn.
Người đàn ông lái xe đưa Tô Lương đến cửa tiểu khu, Tô Lương tháo dây an toàn quay đầu nói cám ơn với anh ta.
Người đàn ông nhìn chằm chằm Tô Lương mỉm cười, khóe miệng thế mà còn có cái lúm đồng tiền.
Anh ta nói, “Tôi đợi nãy giờ cũng không thấy cô hỏi tôi tên gì, vậy tôi đành tự mình giới thiệu trước một chút, tôi tên Ôn Minh Khải, sau này nếu có cơ hội, hẹn gặp lại.”
Tô Lương gật gật đầu, “Được, tạm biệt anh Ôn.”
Tô Lương xuống xe, xuất phát từ lễ phép, tự nhiên là đứng ở bên cạnh nhìn Ôn Minh Khải lái xe đi.
Chờ bóng dáng chiếc xe hoàn toàn biến mất, Tô Lương mới quay người vào nhà.
Rõ ràng đi ra ngoài một chuyến cũng không làm được gì, còn khiến cô mệt mỏi hết sức.
Cô tắm rửa xong thì nằm lên giường, vốn tưởng rằng ra ngoài chơi một lát có thể vui vẻ hơn.
Kết quả phát hiện cũng y như cũ.
Trở về nằm xuống, cảm giác trống rỗng trong lòng càng lớn hơn.
Cô vội vàng nhắm mắt lại để cho mình đi ngủ.
Trong tình huống bình thường, Tô Lương có cái gì không nghĩ ra trước hết sẽ ngủ một giấc, ngủ dậy đại não thanh tỉnh liền cái gì cũng có thể nghĩ thông.
Tô Lương bởi vì trong lòng lo cho Tô Mẫn, cho dù là ngủ cũng ngủ không sâu giấc.
Cửa phòng cô để mở, bên kia Tô Mẫn vừa về đến cô liền lập tức tỉnh dậy.
Phản ứng đầu tiên của Tô Lương là cầm điện thoại lên xem một cái, cũng sắp hơn nửa đêm rồi, đám người này thật là chịu chơi.
Tô Mẫn hẳn là rất vui vẻ, vào nhà còn ngâm nga hát.
Tô Lương nghe một chút, Tô Mẫn hẳn là vào phòng bếp rồi, cô nghĩ nghĩ cũng liền đứng dậy xuống giường đi ra ngoài.
Tô Mẫn đang đứng ở cửa tủ lạnh, đang cầm chai nước uống, trông thấy cô đi ra cười ha hả lên tiếng, “Sao còn chưa ngủ a? Là chị làm em thức sao?”
Tô Lương đứng ở một bên nhìn chằm chằm Tô Mẫn, “Sao lại vui vẻ như vậy, lại là A Húc đưa chị về à.”
Tô Mẫn sững sờ, sau đó cười nói, “Xem ra anh Ôn kể cho em nghe rất nhiều a.”
Cô đặt bình nước lại chỗ cũ, sau đó lại nói, “Thấy sao? Em cảm thấy con người của anh Ôn ra sao?”
Tô Lương nhíu mày một cái, thoáng cái đã hiểu ý của Tô Mẫn.
Cô mở miệng, giọng điệu nhàn nhạt, “Chị đừng có nghĩ bậy về những chuyện đó nữa, chị biết em mà, em rất thỏa mãn với cuộc sống bây giờ, không muốn thay đổi gì hết.”
Tô Mẫn nhìn Tô Lương một lúc, cô đúng là hiểu khá rõ Tô Lương.
Tô Lương không giống như cô, Tô Lương vẫn luôn là một người rất kiên cường, không cần người khác nhúng tay vào cuộc sống của mình.
Cô sống một mình sống cũng không tệ.
Tô Mẫn ừ một tiếng, “Chị cũng hỏi thử chút vậy thôi.”
Tô Lương nghĩ nghĩ mở miệng, “Chị cùng người tên A Húc kia ở bên nhau rồi hả?”
Tô Mẫn giống như là bị doạ giật mình vậy, vội vàng phủ nhận, “Không có không có, không có ở bên nhau.”
Cô cũng thừa nhận một chuyện, “Đúng là chị có chút hảo cảm đối với anh ấy, thế nhưng A Lương à, chị biết mình trải qua cái gì, chị là người biết rút kinh nghiệm, có hảo cảm tới đâu đi nữa, chị cũng sẽ không dễ dàng bước thêm một bước đó.”
Cô nhát gan, trải qua một chuyện của Tôn Triển đã sợ lắm rồi.
Cho dù là hiện tại cô cảm thấy con người A Húc không tệ, thế nhưng cô cũng không dám xác định cái mà mình nhìn thấy rốt cuộc có phải là A Húc chân thật nhất hay không.
Giống như Tôn Triển vậy, năm đầu tiên hai người bọn họ kết hôn, anh ta đều biểu hiện rất tốt.
Con người a, có lúc không đi đến bước cuối cùng, cũng không có cách nào phát hiện được bộ mặt thật của đối phương ra sao.
Tô Lương gật đầu một cái, sau đó nói, “Bản thân chị biết tính là được, em không ngăn cản chị yêu đương, cái tuổi này yêu đương cũng bình thường, nhưng nếu như chị muốn quyết định ở bên cạnh một người, em vẫn là hi vọng chị có thể suy nghĩ kỹ một chút, không nên hành động theo cảm tính.”
Tô Mẫn nói cô biết rồi, sau đó tựa như là thở dài một hơi, “Giống như chị đã nói trước đây, thật ra cuối cùng cũng giống như em, từ đầu đến cuối sống một mình cũng rất tốt, em yên tâm đi, trong lòng chị có tính toán, không cần quá lo lắng cho chị.”
Cũng chỉ nói nhiêu đó, Tô Mẫn sau đó đi rửa mặt, Tô Lương cũng liền về phòng nằm xuống.
Cho dù là chỉ giày vò như thế một chút, nhưng cô vẫn rất buồn ngủ, về đến phòng không đầy một lát cũng liền ngủ thiếp đi.
Một giấc này ngủ tương đối dễ chịu, mãi cho đến khi trời sáng.
Lúc tỉnh lại Tô Mẫn bên kia còn chưa dậy, cô hôm qua chơi hơi trễ, hôm nay đoán chừng sẽ ngủ nướng một lát
Tô Lương trước tiên dọn dẹp vệ sinh phòng một chút, sau đó ra ngoài mua điểm tâm.
Lúc mua điểm tâm cô đứng ở bên cạnh có chút do dự, hôm nay cô cũng không có chuyện gì để làm, nhưng công ty bên kia cũng không có gì để làm nữa.
Cô có thể không đến công ty.
Thế nhưng trong lòng cô lại có suy nghĩ khác, lại muốn tới đó xem một chút.
Do dự như thế một lát, mua xong bữa sáng về nhà, Tô Mẫn bên kia cũng thức dậy rồi, đang vươn vai từ trong phòng đi ra.
Tô Mẫn bảo hôm nay cô không có gì làm, muốn Tô Lương cùng cô đi dạo phố.
Cô cũng muốn đi xem thử mặt tiền cửa hàng, cũng không phải nói lập tức liền mướn, tìm hiểu tình hình trong ngành trước một chút.
Tô Lương nghe Tô Mẫn nói như thế, lập tức đồng ý, đúng lúc cô không có cái gì làm, trong lòng còn có chút hoảng.
Hai người ăn xong điểm tâm thu dọn một chút liền ra cửa.
Không có địa điểm cố định muốn xem, bọn họ liền chậm rãi ung dung dạo qua một vòng trung tâm thành phố.
Kết quả bên này tiền thuê nhà đều cao hơn bình thường, khẳng định thuê là thuê không nổi, bọn họ lại từ từ đi về phía hơi xa trung tâm thành phố một chút.
Như thế mãi cho đến giữa trưa, cũng không xem được mấy cửa hàng mặt tiền, sau đó hai người đi ăn cơm.
Lúc đang ăn cơm Tô Mẫn nhận một cuộc điện thoại, Tô Lương không có nghe được điện thoại bên kia là giọng của ai, cô phản xạ có điều kiện tưởng là A Húc.
Kết quả không nghĩ tới cúp điện thoại xong, Tô Mẫn nói, “Anh Ôn ở gần đây, lát nữa anh ta sẽ tới.”
Tô Lương sửng sốt một chút, “Hai người còn lưu số lẫn nhau?”
Tô Mẫn cười ha hả, “Không có, chủ yếu là bọn chị có một group chat nhỏ, trong group mọi người sẽ thường xuyên nói chuyện phiếm, hôm nay chị nhắn trong group một câu, muốn ra ngoài xem mặt tiền cửa hàng một chút, Ôn tiên sinh liền hỏi chị.”
Tô Lương ồ một tiếng, “Không nghĩ tới quan hệ của hai người tốt thế, thế mà lập group rồi.”
Biểu cảm của Tô Mẫn cười ha hả, “Chủ yếu cũng là tính tình của những người kia cũng không tệ, tất cả mọi người đều hợp nhau, thật ra trong lớp còn có một số bạn học khác, nhưng mà bọn chị không có thêm họ vào a, những người đó có chút nói chuyện không hợp với bọn chị á.”
Loại cảm giác này của Tô Mẫn đặc biệt giống như hồi còn đi học kết bè phái.
Tô Lương không nói gì, đợi một Ôn Minh Khải cũng liền tới.
Ôn Minh Khải mặc một bộ trang phục bình thường, so với hôm qua nhìn không giống nhau lắm.
Nhìn thấy Tô Lương cùng Tô Mẫn, anh ta trực tiếp tới vẫy tay chào hỏi, “Thật đúng là trùng hợp, không nghĩ tới hai người cũng ở nơi này.”
Anh ta nhìn một chút, sau đó ngồi xuống bên cạnh Tô Lương.
Tô Lương có một chút không thoải mái lắm, nhưng cũng không nói gì khác.
Ôn Minh Khải chưa có ăn cơm, kêu nhân viên phục vụ tới, gọi thêm hai món ăn, cũng liền cùng hai người họ ăn cơm.
Ôn Minh Khải nói anh ta đã xem gần hết những của hàng mặt tiền gần đây rồi, anh ta biết Tô Mẫn muốn kiểu gì, sau đó đề cử cho cô một chút.
Giá cả các thứ anh cũng đều hỏi qua một lần.
Còn có trang trí mặt tiền cửa hàng các thứ anh cũng nghe ngóng, chỉnh thể cùng Tô Mẫn trao đổi một chút.
Tô Lương ở bên cạnh nãy giờ không nói gì, liên quan với những chuyện này cô cũng không xen vào được
Chỉ vào lúc hai người kia nói chuyện phiếm, Tô Lương lấy điện thoại ra xem một cái.
Trì Cảnh hẳn là lại đến công ty rồi, anh đăng một trạng thái chụp khung cảnh bàn làm việc của mình
Không biết trạng thái này của anh đến rốt cuộc là cho ai xem vậy?